Chương 2157: Mình đã sửa xong nội dung từ chương này nhé cả nhà! Mong cả nhà thông cảm sai truyện nhé!
Trương Thác nhìn qua một lượt, cuối cùng vẫn chọn người đàn ông trung niên đã bắt chuyện với mình trước.
Nhìn thấy Trương Thác đưa ra lựa chọn như vậy, những người khác không khỏi lắc đầu, đồng thời lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Cô gái thanh thuần kia liền nói không chút giấu giếm: “Mắt nhìn kiểu gì vậy, đúng là một tên ngốc, lại đi chọn một phế vật”
Người đàn ông trung niên nghe thấy lời nói của cô gái cũng không phản bác lại, anh ta cười một cái rồi nói với Trương Thác: “Mời hai vị đi theo tôi.”
Người đàn ông trung niên nói xong liền dẫn Trương Thác đi về một hướng khác.
Trương Thác đi theo sau người đàn ông trung niên, còn Toàn Cảnh Thiên thì cả dọc đường đều đi theo sau Trương Thác rồi.
“Thiếu hiệp, ở thế giới Thần Ẩn này phải chú ý một số chuyện, ở đây đất chật người đông, lại không có pháp luật bảo.
vệ, ai có sức mạnh thì người ấy có quyền lên tiếng, cậu nhất định phải cẩn thận, đừng có đắc tội với một số nhân vật lớn, trừ phi cậu ở bên ngoài có chỗ dựa vững chắc là giáo chủ châu lục lớn, còn không thì sẽ không có ai bảo vệ được cậu đâu” Người đàn ông trung niên nhắc nhở: “Đúng rồi, tôi tên là Vương Đan Thiên, lớn tuổi hơn so với hai người, hai người có thể gọi tôi là ông Vương hoặc là Vương sư huynh cũng được”
Trương Thác gật đầu “Vậy thì tôi sẽ gọi anh là Vương sư huynh, cách xưng hô “ông Vương” này ở thế giới bên ngoài không được tốt cho lắm”
Vương Đan Thiên có chút khó hiểu, ông ta đã ở đây rất lâu rồi, không biết cách xưng hô “ông Vương” có trở ngại gì.
Vương Đan Thiên giới thiệu sơ qua về tình hình của thế giới Thần Ấn cho Trương Thác.
Ở giới Thần Ẩn, tiền tệ ở thế giới bên ngoài không có tác dụng gì cả, ở đây có một loại tiền tệ độc quyên.
Trong thế giới Thần Ẩn tồn tai ba loại người, loại thứ nhất là loại người bình thường, đại đa số đều là dân cư ở đây, bọn họ đều có ruộng đất, thông qua canh tác trồng lương thực để đổi lấy tiền.
Loại thứ hai là loại những người mạo hiểm, bọn họ sẽ đi ra khỏi thành để săn bắt yêu thú, cũng chính là thể thí nghiệm của Phản Tổ Minh để đổi lấy tiền và thành tích.
Loại thứ ba là loại những người có công lao, ở đây, sau khi đã có được công lao nhất định sẽ có thể trở thành quản lý, quản lý sẽ được chia đất và nơi ở, và cũng sẽ có người hầu hạ. Sau khi trở thành quản lý, nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, chính là sau khi thu nhận người hầu thì một phần công lao của người hầu sẽ được phân cho quản lý, khi người hầu càng nhiều thì công lao nhận được cũng sẽ càng nhiều và tốc độ tăng cấp của quản lý sẽ càng nhanh, sau khi quản lý được thăng cấp hoàn toàn thì sẽ có thể đến Hội Thần Ẩn ở thế giới bên ngoài để đổi lấy một chức vụ nhất đỉnh.
Nghe đến đây, Trương Thác cũng mường tượng hiểu ra được vấn đề, thực ra ở thế giới Thần Ẩn này chính là nơi để mọi người trải nghiệm Hội Thần Ẩn, chỉ có điều so với những thế giới nhỏ khác mà nói thì quy định ở đây hoàn thiện hơn nhiều.
Vương Đan Thiên dẫn Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên đến một nhà hàng, nơi đây là nhà hàng theo phong cách Đại Nam, được trang trí theo phong cách của các quán trọ ở Đông Hòa thời cổ đại, trong quán trọ đã có rất nhiều người, và tất cả mọi người đều mặc đồ cổ trang, nhìn có vẻ rất tự nhiên mà không hề có cảm giác đột ngột, trong phút chốc khiến cho con người ta cảm giác như đang trở về thời đại một người, một kiếm, một con ngựa trắng phiêu bạt giang hồ.
Vương Đan Thiên đau lòng gọi một cân thịt bò và một chai rượu trắng, từ biểu cảm trên khuôn mặt của Vương Đan Thiên có thể nhìn ra, cuộc sống ở đây của ông ta không hề dễ dàng.
Ngồi vào bàn gỗ bên cạnh, Trương Thác khó hiểu nói: “Vương sư huynh, tôi có chút không hiểu.”
Vương Đan Thiên nói: “Cậu nói đi.”
Trương Thác tò mò hỏi: “Vương sư huynh, giáo chủ của bảy châu lục lớn ở thế giới bên ngoài cũng có ảnh hưởng đối với nơi này sao? Bọn họ chắc là quản không được nơi này nhỉ? Hơn nữa tôi thấy ở đây, sức mạnh của giáo chủ bảy châu lục lớn chắc cũng chỉ xếp vào loại bình thường?”