TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 2306

Chương 2306:

“Không biết, đi lên xem một chút là biết thôi” Người đàn ông thấp bé cõng lấy Trương Thác, động tác thô lỗ này khiến Trương Thác đau tới nhe răng nhếch miệng.

Chấn động lắng xuống, đám người đàn ông thấp bé xông ra khỏi cạm bãy địa ngục, khi vừa ra khỏi cạm bãy địa ngục, tất cả bọn họ đều đứng sững tại chỗ.

Vốn dĩ, đây là một hòn đảo nở đầy hoa tươi, nhưng lúc này, lại trở thành một nơi hoang tàn, tất cả hoa tươi, đều trở nên khô héo, trên bề mặt hòn đào, đã hoàn toàn bị nứt vỡ ra, lộ ra rất nhiều máy móc ở bên dưới lòng đất của hòn đảo, lúc này đang không ngừng lóe lên những tia điện.

Tất cả các kiến trúc trên đảo đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một đống đổ nát.

Không chỉ có hòn đảo, ngay cả những thành Cương Thiết Chi ở phía xa cũng đều biến thành phế tích, chỉ thấy một đám người ngồi cách đó không xa, vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ hoảng Sợ.

Vừa rồi dưới tay Huyền Thiên Lân, sức mạnh của vụ nổ hạt nhân không bùng nổ mà bị khống chế trong một phạm vi nhất định, tuy sức mạnh của vụ nổ hạt nhân tuy không bùng nổ hết nhưng chấn động gây ra vẫn có thể so sánh với một trận động đất có cường độ cấp mười trở lên. Mặt đất nứt ra, nhà cửa sập xuống, không biết bao nhiêu người bị chôn vùi trong cơn chấn động này.

Huyền Thiên Lân từ trên trời bay xuống, khóe miệng ông ta chảy ra một tia máu, vừa mới ban nấy, ông ta đã khống chế một vụ nổ hạt nhân bằng chính sức mạnh của một mình mình!

Mặc dù bị thương, nhưng điều này đã có thể chứng minh được, ông ta rốt cuộc đáng sợ tới như thế nào.

Vụ nổ hạt nhân đó! Đó là sức mạnh hàng đầu có thể hủy diệt hành tinh này, đối mặt với một vụ nổ hạt nhân, tất cả những thứ gọi là vũ khí chỉ là rác rưởi.

“Thác, xem ra địa bàn của cậu bị hủy diệt rồi” Chị Po cong môi nhìn Trương Thác, bày ra vẻ mặt cảm thấy thật đáng tiếc.

Trương Thác nhún vai nói như không có chuyện gì: “Thế nào cũng được, dù sao thì hòn đảo này cũng tồn tại trên danh nghĩa nhưng thực chất là đã chết rồi, hủy đi cũng tốt, ít nhất là không cần phải ở trên đầu sóng ngọn gió nữa”

“Tìm chỗ trước đã, để Lão Quỷ chữa thương cho cậu và đại ca” Người đàn ông thấp bé đang cõng Trương Thác tùy tiện ném anh xuống, sau đó chỉ tay: “Còn ba người kia nữa, đại ca đã phế bọn họ rồi, để lại cho cậu giết đấy”

Lanny từng là giáo chủ Hồng y và Kim Đông Tứ, còn có Xương Rồng của Phản Tổ Minh, ba nhân vật lớn trên đời, lúc này đều trong trạng thái sắp chết tới nơi, đợi chờ Trương Thác kết liễu bọn họ.

Đảo Quang Minh được xây dựng với nhiều nỗ lực đã bị phá hủy nhanh chóng chỉ trong một đêm.

Thành Cương Thiết Chi sừng sững giữa sa mạc này một lần nữa bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.

Nhưng tất cả những điều này không hề quan trọng đối với Trương Thác, thậm chí anh vẫn còn rất vui.

Việc xây dựng nên Thành Cương Thiết Chi, vốn dĩ là vì cạm bãy địa ngục, mà Đảo Quang Minh đứng ở đầu sóng ngọn gió, cũng có thể nhân cơ hội này để làm mờ đi cái nhìn của tất cả mọi người, việc này rất phù hợp với điều mà Trương Thác đã nghĩ trong lòng.

Lão Quỷ đã chữa lành vết thương cho Trương Thác và Huyền Thiên Lân, vết thương của Trương Thác trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng nói cho cùng, thì đó chỉ là những vết thương do mấy cao thủ Phú Thần gây ra, trước mặt người sử dụng y thuật tới xuất thần nhập hóa như Lão Quỷ, thì oại thương tích này không khó, chữa trị cho Trương Thác bằng khí, thể chất cường tráng cùng khả năng khôi phục mạnh mẽ của Trương Thác sẽ sớm có thể làm được một số động tác đơn giản.

Bị thương kiểu này có thể khôi phục trong thời gian ngắn như vậy, nếu đưa vào lịch sử y học thì quả là một kỳ tích, nhưng ở trong mắt đám người chị Po, thì loại chuyện này đã chẳng có gì kì lạ từ lâu rồi.

Còn lại Huyền Thiên Lân, ông ấy đã sử dụng sức mạnh của chính mình để ngăn chặn sự phát tán của một vụ nổ hạt nhân, những vết thương mà ông ấy phải chịu nghiêm trọng hơn nhiều so với Trương Thác, xét cho cùng thì đó là một vụ nổ hạt nhân.

“Đảo Quang Minh đã bị hủy hoại rồi, từ hôm nay trở đi, gia tộc Norman của chúng tôi không liên quan gì đến Đảo Quang Minh nữa, tôi ghét cái nơi chết tiệt này quá!” Một giọng nữ vang lên. Đó là bà Eunice, ban nãy cát vàng rơi hết lên người bà ấy, điều này khiến bà Eunice, điều này khiến phu nhân Norman đến cả bước đi cũng phải dẫm trên thảm lông cừu trắng muốt cảm thấy sắp phát điên tới nơi.

Đọc truyện chữ Full