TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 347: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (3)

Nhìn Tuệ Minh có chút sợ hãi, thân thề nho nhỏ trốn phía sau mình, tôi rất đau lòng. Đọc full tại nhé

Những lời nên nói tôi đã nói cả rồi, cứ đứng ở chỗ này cũng không có ý nghĩa.

Tôi đưa Tuệ Minh rời đi, không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ nữa.

Lúc trở lại nhà, vừa vào tới cửa thì tôi đã nghe thấy tiếng ho khan từ bên trên cầu thang truyền xuống.

Âm thanh rất quen thuộc.

Tuệ Minh vừa nghe tiếng đã biết người tới là Phó Thắng Nam, khuôn mặt con bé lộ ra nụ cười rồi nói với tôi: “Mẹ, là chú Phó.”

Sau đó nó buông tay tôi ra đề chạy thằng một mạch về phía cầu thang.

Tôi đi theo con bé thì đúng lúc thấy Phó Thắng Nam đang bóp tắt điếu thuốc trong tay, sắc mặt anh hốc hác, tiều tụy.

Tuệ Minh chạy tới, nhanh nhẹn ôm lấy bắp đùi anh gọi: “Chú Phó.”

Anh bế Tuệ Minh lên, nhìn thấy vết thương trên trán con bé, mày khẽ nhíu lại, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Bị thương ở trường sao?”

Tuệ Minh không chờ tôi mờ miệng, con bé thay tôi nói luôn: “Là do bọn họ nói xấu mẹ nên con mới đánh nhau với bọn họ.”

Phó Thắng Nam mím môi, bên trong

con ngươi đen nhánh có chút ý lạnh thoáng qua, giọng nói trầm thấp từ tính:

“Ù. Tuệ Minh ngoan. Sau này có thể đánh au, nhưng không thề đề bàn thân mình

bị thương. Phải học được cách bảo vệ bản thân mình, biết không?”

Tuệ Minh gật đầu, có lẽ là con bé cảm thấy Phó Thắng Nam nói đúng, hơn nữa anh còn không chất vấn con bé tại sao lại đánh nhau, thế nên nó lập tức vui mừng nói: “Sau này dù có đánh nhau, con cũng đàm bào sẽ không làm mình bị thương.”

Tôi..không nhịn được nhìn về phía Phó Thắng Nam hỏi anh: “Anh đã thấy ai dạy con gái mình đánh nhau chưa?”

Anh nhíu mày, nâng mí mắt lên nhìn tôi bảo: “Có những lúc nắm đấm có tác dụng hơn nói lý nhiều. Để anh kêu Trần Văn Nghĩa liên lạc một chút, đợi qua năm Tuệ Minh lên năm tuồi, có thề đưa đi học Taekwondo luôn.”

Tôi mím môi, không mở miệng, nói chung là dù có nói thế nào thì anh cũng đều có lý.

Mọi người cùng nhau vào nhà, Phó Thắng Nam chơi với Tuệ Minh, tôi làm cơm, không ai nhắc tới chuyện liên quan đến Tưởng Vân Nam nữa.

Mãi cho đến tận khi cơm nước xong, Tuệ Minh đi ngủ, anh mới nhìn về phía tôi bằng đôi mắt đen tối sâu xa. Sau đó mạnh mẽ vươn tay ôm lấy tôi.

Anh khàn giọng hỏi: “Vừa nãy em đi đâu thế?”

Tôi đứng im trong lồng ngực anh, mặc anh ôm lấy, trầm mặc một lúc mới nói: “Em đến tập đoàn Cố Nghĩa tìm Cố Diệc Hàn.”

Thân thể anh lập tức cứng lại, giọng nói âm u trầm thấp vang lên bên tai tôi: “Em tìm anh ta làm cái gì?”

“Tìm đề tâm sự!” Tôi biết nói thế nào với anh bây giờ? Trong thời gian ngắn tôi cũng không tìm được từ thích hợp hơn đề

nói, vì vậy lựa chọn tách ra.

Anh cũng không ép buộc tôi, chỉ im lăng một hồi lâu mới nói: “Sau này bất luận đi đâu, cũng nhớ mang di động theo và nhớ mở máy nhé.”

Tôi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại được mới thấy, hình như cả ngày hôm nay di động của tôi không reo lần nào. Có lẽ là sau khi đi tới tập đoàn Cố Nghĩa thì điện thoại bị sập nguồn tắt máy.

Ngửa đầu nhìn anh, tôi cười khẽ: “Được!”

Anh ôm lấy tôi, tâm tình có chút ngột ngạt: “Chuyện của Tường Vân Nam anh sẽ xử lý. Thế nên Thẩm Xuân Hinh, cho dù người khác có nói gì với em, em cũng phải nhớ cho kỹ, anh là chồng em, là cha của con em.”

Nhìn anh đột nhiên nghiêm túc như y, tôi thấy hơi kinh ngạc, ngừng một chút

mới nói nói: “Thật ra em cũng không đề ý

người khác nói gì. Em chỉ lo lắng cho Tuệ Minh thôi. Con bé muốn lên lớp đi học, nhưng lại rất mẫn cảm. Những thứ ngồn ngang trong trường học kia, sẽ ảnh hường tới con bé.”

Anh vùi đầu bên cô tôi, có chút tự trách: “Sau này chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa.”

Tôi cười nhạt nghĩ, vốn dĩ người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp sẽ luôn bị người khác nhòm ngó, chú ý. Có người ngưỡng mộ đương nhiên cũng có người đồn đại nọ kia, chửi rủa trách cứ. Đây là sự thật, không thể tránh khỏi.

Chuyện của Tường Vân Nam, qua mấy ngày nữa sẽ bị người đè xuống. Vốn chỉ là mây khói mà thôi, người đến người đi đều vội vã. Ai cũng phải vì cuộc sống của chính mình mà bôn ba, không có ai nguyện ý vì

chuyện nhảm của người khác mà lãng phí

quá nhiều thời giờ và tâm tư vào đó.

Giữa tháng chín, Phó Thắng Nam chuẩn bị một biệt thự ở Nam Giao, vì để cho Tuệ Minh có có thề trường thành tốt hơn nên anh lại chuyền trường cho con bé.

Mãi đến sau này tôi mới biết, hóa ra vườn trẻ kia không biết vì nguyên nhân gì lại bị bộ giáo dục sờ đến, cho nên buộc phải dừng hoạt động.

Những việc này cũng chả có quan hệ gì tới tôi, chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện được nghe nói lại không hơn không kém.

Cuối tuần, Phó Thắng Nam bảo Trần Văn Nghĩa tới giúp tôi dọn nhà, đồ vật của Tuệ Minh về cơ bản đều đã được chuyền tới.

Tôi không có đồ gì cả, chỉ đơn giản là ác thân đến ở một căn nhà khác thôi,

không có nhiều cảm giác cho lắm.

Chuyền nhà xong, trời đã gần tối, Phó Thắng Nam gọi điện thoại tới, giọng anh dịu dàng ấm áp: “Lát nữa Trần Văn Nghĩa sẽ mang nguyên liệu nấu ăn tới, em có muốn xuống bếp làm mấy món không?”

Tôi gật đầu, bảo mẫu trong nhà trước đó vì không biết giữ mồm giữ miệng nên đã bị Phó Thắng Nam sa thải.

Vì vậy, ngày thường chúng tôi cũng chì cho người khác đến đây quét dọn một chút mà thôi, thỉnh thoảng tôi sẽ làm cơm. Tôi và Phó Thắng Nam đều biết nấu ăn, rành rỗi thì lập tức xuống bếp, ngày tháng trôi qua cũng khá yên bình.

Anh dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Em chuẩn bị trước đi, anh còn đang họp. Trần Văn Nghĩa sẽ đến giúp em, buổi tối sẽ có khách tới nhà dùng cơm.”

Tôi càm thấy cực kỳ kinh ngạc: “Là

không có nhiều cảm giác cho lắm.

Chuyền nhà xong, trời đã gần tối, Phó Thắng Nam gọi điện thoại tới, giọng anh dịu dàng ấm áp: “Lát nữa Trần Văn Nghĩa sẽ mang nguyên liệu nấu ăn tới, em có muốn xuống bếp làm mấy món không?”

Tôi gật đầu, bảo mẫu trong nhà trước đó vì không biết giữ mồm giữ miệng nên đã bị Phó Thắng Nam sa thải.

Vì vậy, ngày thường chúng tôi cũng chì cho người khác đến đây quét dọn một chút mà thôi, thỉnh thoảng tôi sẽ làm cơm. Tôi và Phó Thắng Nam đều biết nấu ăn, rành rỗi thì lập tức xuống bếp, ngày tháng trôi qua cũng khá yên bình.

Anh dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Em chuẩn bị trước đi, anh còn đang họp. Trần Văn Nghĩa sẽ đến giúp em, buổi tối sẽ có khách tới nhà dùng cơm.”

Tôi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: “Là

người quen sao?”

Anh “ừm” một tiếng rồi cười: “Đều là người nhà cả, em chỉ cần làm một vài món ăn gia đình là được rồi.”

Tôi cúp điện thoại xong thì cảm thấy nghỉ ngờ, chúng tôi mới vừa chuyền sang nhà mới thì ai sẽ tới dùng cơm?

Trần Văn Nghĩa đem đến không ít đồ ăn và bánh ngọt, anh ta thấy tôi ở trong phòng khách bày ra một đống sách thì vừa vác đồ vào vừa hỏi: “Cô muốn học lên thạc Sĩ sao?”

Tôi gật đầu: “Lúc trước rất muốn thị, nhưng bời vì bận quá nhiều chuyện nên mới bỏ lỡ. Bây giờ thì có thời gian rồi, tôi khá rảnh rỗi.”

Anh ta cười cười: “Cũng được, có thề làm chuyện mình thích là một điều tuyệt vời.”

Tôi buồn cười, thật sự hiếm khi một người lạnh lùng như Trần Văn Nghĩa có thề nói ra những lời này.

Lúc Phó Thắng Nam và Tuệ Minh trờ về nhà thì tôi đã rửa sạch các nguyên liệu xong, chuần bị bắt bếp lên nấu.

Thấy tôi ở trong phòng bếp, một người đàn ông với dáng người thon dài đi đến ôm tôi từ phía sau: “Mỗi lần nhìn thấy em ở trong phòng bếp, anh đều có cảm giác mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này.”

Tôi cảm thấy buồn cười: “Lắm lời, lát nữa ai tới đây vậy?”

“Chính là Thầm Minh Thành và vợ sắp cưới của anh ấy, cũng chính là chị dâu của em.” Anh trả lời với nụ cười ở trên môi, thấy tôi nhìn chằm chằm thì anh lập tức hôn tôi một cái.

Tôi bỗng dưng im lặng rồi đầy anh ra:

“Tuệ Minh và Trần Văn Nghĩa đều đang ở đây, đừng lộn xôn.”

Phó Thắng Nam nhỏ giọng: “Chỉ năm giây thôi!”

“Năm giây” làm sao đủ được? Nếu không sợ đồ ăn trong chảo sẽ cháy đen thì anh sẽ lại làm thêm mấy lần “năm giây” nữa.

Cơm nước chuẩn bị xong thì bên ngoài cũng truyền vào một vài tiếng động, Tuệ Minh lanh lợi nghe được có người đến thì lập tức vọt ra bên ngoài.

Con bé thấy Thầm Minh Thành xuống xe thì lập tức nhảy lên người anh ta: “Cậu!”

Thầm Minh Thành ôm Tuệ Minh vào lòng, sau đó còn không quên đi mở cửa xe bên ghế phụ.

Tôi có đoán như thế nào thì cũng

không thề ngờ cô gái kia sẽ là Hồ Diệp.

Tôi không gặp cô ta thường xuyên, bốn năm trôi qua mà cô ấy vẫn dịu dàng và khí chất như cũ, có điều không còn mặc áo dài nữa mà thay vào đó là một bộ váy sang trọng. Nhớ nhé, chúc luôn vui

Cũng coi như là người quen.

Cô ta mỉm cười nhìn tôi: “Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”

Tôi chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó bước tới kéo tay người kia: “Chào, Đã lâu không gặp, đồ ăn đã nấu xong rồi, vào nhà dùng cơm trước đi.”

Bốn người cùng nhau ngồi xuống, Thầm Minh Thành hết nhìn Phó Thắng Nam rồi lại đến nhìn tôi: “Không cần bỏ căn hộ ở trung tâm thành phố làm gì, đã ở quen rồi, nhà phải có người ở mới tốt.”

Đọc truyện chữ Full