TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 374: Lảo đảo bước tới (7)

Một câu nói này đã chặn họng lời nói của Mạc Hạnh Nguyên.

Mạc Hạnh Nguyên vì vậy mà trở nên trầm mặc.

Trịnh Tuấn Anh cười tự giễu, nhưng không nói gì, mọi người đều có thể nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của anh ta.

Kiều Cảnh Thần sợ bầu không khí trở nên ngại ngùng liền cười nói: “Dạo gần đây Thắng Nam rất bận, ð bên này Hạnh Nguyên có chuyện gì thì đã có tớ lo. Cậu chỉ cần chú tâm vào công việc của cậu là được.”

Phó Thắng Nam không tiếp lời, bầu

không khí có chút xấu hồ, nhưng vì không ai muốn mờ miệng nên không khí càng trờ nên xấu hồ hơn.

Tôi không chịu được cái bầu không khí này nên đứng dậy, nói: “Em đi vệ sinh một chút.”

Sau đó ra khỏi phòng VIP.

Lúc rửa tay, Mạc Hạnh Nguyên cũng đi tới, cô ta khoanh tay dựa tay vào tường nhìn tôi đầy châm chọc: “Thấy anh Thắng Nam và anh Tuấn Anh thành ra như thế, có phải cô rất vui không?”

Tôi mím môi, rửa tay, lấy khăn giấy lau tay, mặc kệ cô ta.

Cô ta đứng ở cửa, đi giày cao gót, trừng mắt giận dữ nhìn tôi: “Gì chứ? Giả bộ ngây thơ nên không nói lời nào sao? Anh em họ đi đến đoạn đường này, có bao nhiêu vất vả cô có biết không? Chỉ vì sự



ất hiện của cô mà khiến họ biến thành bộ dạng như vậy, Thẩm Xuân Hinh, cô không nghĩ rằng cô rất thất bại hay sao? ”

“Liên quan gì đến cô?” Tôi kìm nén tức giận nói: “Anh em bọn họ trở mặt với nhau thì liên quan gì đến cô? Có phải cô lo lắng sau này dù có gọi anh trai nhưng cũng không thề thu được lợi ích gì từ ba người họ nên mới phải gấp gáp như vậy?”

“Cô nói vớ vần gì đấy!” Cô ta gấp gáp: “Cô thì biết gì về tình cảm huynh đệ giữa bọn họ chứ? Thẩm Xuân Hinh, loại động vật máu lạnh như cô căn bản sẽ không hiểu được”

“Ừ, tôi đúng là không hiểu thật!” Xung quanh tôi có rất nhiều người, từ trước nay tôi đều không muốn níu kéo, cho nên tôi thật sự không hiểu cái gọi là tình cảm như trong lời cô nói.

Làm cô ta choáng váng xong, lúc tôi định chuẩn bị đi ra ngoài thì bị cô ta chặn

lại. Tôi tức giận, đột nhiên lời nói phát ra không chút nể nang: “Mạc Hạnh Nguyên, lý do cô buộc tội tôi ở đây không phải vì tôi khiến ba người họ trở thành thế này, mà vì cô không không cam tâm vì sự xuất hiện của tôi mà làm suy giảm tình cảm của họ dành cho Lâm Chí Lân. Thực ra tất cả đều là do cô làm cả. Cô không ngừng ra những đòi hỏi,yêu cầu từ họ. Vốn dĩ, cô thể dựa vào lòng tốt của Phó Thắng Nam với cô đề có một cuộc sống suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió. Nhưng cô lại quá lo lắng. Cô không chỉ muốn tiền mà còn cả tình yêu của anh ấy. Cô luôn cố dùng những lời di ngôn của anh trai mình để thỏa mãn lòng tham của bản thân, cuối cùng chỉ khiến anh ấy ghê tờm, buồn nôn và thậm chí anh ấy còn chẳng muốn gặp cô chút nào. Là cô khiến anh ấy tận mắt nhìn thấy lòng tham không đáy của chính cô.”

Thấy cô ta tái mét mặt, tôi đầy cô ta ra rồi bước thằng ra khỏi nhà vệ sinh.

Lúc cô ta định bắt lại tôi lại, tôi tránh ra, cô ta đi giày cao gót nên không đứng vững.

Vì vậy, cô ta trực tiếp ngã trên gạch lát sàn ở lối ra vào nhà vệ sinh, nhìn có chút chật vật.

“Thẩm Xuân Hinh …” Cô ta trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nhún vai, bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Vừa rồi là tự cô ngã xuống, không liên quan gì đến tôi.”

Theo chiêu trò bình thường của cô ta, lẽ ra lúc này cô ta phải giả vờ bị oan ức hoặc là khóc lóc, nhưng lúc này xung quanh cô ta lại không có người nào thân quen, cô ta có làm điều này thì cũng chỉ tốn công vô ích.

Nhưng, ngoài dự đoán của tôi, vậy mà

cô ta lại thực sự khóc hơn nữa còn khóc rất lớn.

Vừa nói vừa khóc nói: “Thẩm Xuân Hinh, cô ngậm máu phun người, anh trai là tất cả của tôi, anh ấy giao tôi cho anh Thắng Nam, chỗ dựa tinh thần của tôi chỉ có anh ấy, cô cướp anh ấy đi rồi, vì sao còn muốn làm chuyện này…”

Lúc đầu tôi không hiểu tại sao cô ta lại như vậy, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Tuấn Anh, tôi đã hiều.



Xem ra, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Trịnh Tuấn Anh thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một cái, đi thằng vào nhà vệ sinh. Lúc này, tôi cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại chỗ này nữa.

Tôi dứt khoát đi thằng về phía nhà ăn, vì bước đi chậm rãi nên vẫn có thể nghe thây tiếng khóc tỷ tê từ hành lang phát ra.

Khi Trịnh Tuấn Anh đi đến, tôi không có phản ứng gì, cứ nghĩ đó chỉ là một người qua đường nên bất giác mà nhường đường.

Nhưng anh ta không đi lên mà cứ đứng bên cạnh tôi.

Theo bản năng, tôi quay lại thì thấy anh ta, sắc mặt anh ta lạnh nhạt bước tới, dường như không có gì bất thường.

Đi được một đoạn, anh ta đột nhiên nói: “Tuệ Minh là do một tay cô nuôi lớn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mang con bé đi, nhưng con bé là con nhà nhà họ Trịnh. Dù sau này con bé có lựa chọn cuộc sống thế nào đi chăng nữa, ít nhất cũng nên để con bé biết rằng ở trên thế giới này bố nó vẫn còn sống.” Tôi sững sờ, dừng lại rồi nhìn anh ta, nhất thời không nói nên lời.

Chờ một chút rồi mới mỡ miệng nói:

“Lúc Lý Vũ Linh ra đi có từng nói rằng, cả đời này, cô ấy sẽ không bao giờ để Tuệ Minh nhận anh, cũng không để con bé quay tr về nhà họ Trịnh. Trịnh Tuấn Anh, có một số người có một số chuyện khi đã qua rồi thì nên để cho nó qua đi”

Anh ta cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy cô muốn làm thế nào? Để con bé cứ mãi đi theo cô như thế này sao? Đúng, cô có thể cho con bé tất cả, nhưng trong lòng con bé muốn gì cô có biết không?”

“Từ khi mới sinh ra con bé đã luôn ờ cùng với tôi, dựa vào đâu mà bây giờ lại không được sống cùng với tôi nữa? Anh là cha của con bé, vậy nhưng anh đã từng chăm sóc con bé lần nào chưa? Anh đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ con bé bi bô lúc mới chập chững biết đi chưa? Anh đã bao giờ tưởng tượng ra bộ dạng của con bé nửa đêm gào khóc đòi mẹ chưa? Tất cả

đều không có. Anh dựa vào đâu mà mờ miệng nói mình là bố của con bé? Chỉ dựa vào việc hiến một con tỉnh trùng sao? ”

Bình thường cứ gặp phải chuyện của Tuệ Minh là tôi lại mất khả năng kiềm chế.

Anh ta đè nén sự tức giận, gằn giọng nói: “Ngay từ đầu tôi đã không biết là Lý Vũ Linh mang thai, nếu biết, tôi sẽ không mặc kệ cô ấy, không để cô ấy một thân một mình sinh con, cũng không để các cô phải nuôi dưỡng đứa nhỏ. Tất cả mọi thứ đó đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”

Tôi cười chế nhạo: “Tại sao anh không biết? Nếu anh không biết thì tại sao Lâm Diên lại biết? Cô ta đến đúng lúc Lý Vũ Linh đang ở trong những ngày khó khăn nhất, chọc tức cô ấy khiến cô ấy sinh sớm, băng huyết mà chết. Trịnh Tuấn Anh, anh nghĩ rằng những chuyện này chỉ bằng vài câu nói nhẹ nhàng của anh mà có thể cho



qua được sao?

Anh ta sững sờ, tinh thần suy sụp, anh ta nheo mắt nhìn tôi, có chút không tin: “Cô nói cái chết của Lý Vũ Linh là do Lâm Diên làm?”

“Vậy là hồi đó đến giờ chuyện của Lý Vũ Linh năm đó, anh chưa từng điều tra qua có đúng không?“ Tôi có chút thất vọng, thất vọng thay cho Lý Vũ Linh. Nếu trong lòng anh ta thực sự có cô ấy thì làm sao đến sự tình năm đó cũng không đi điều tra qua?

Nói thẳng ra chính là không yêu, nếu không, cô ấy mất tích lâu như vậy, anh ta cũng chưa từng đi tìm Lý Vũ Linh, thậm chí hỏi cũng không thèm hỏi thăm qua.

Nếu đã như vậy, tôi giao Tuệ Minh cho anh ta thì tôi sẽ càng lo lắng hơn.

Anh ta mím môi không nói nữa. Tôi bình tĩnh lại, nhìn anh ta: “Chuyện của Tuệ Minh dù người nhà họ Trịnh các người có tính toán, dự định thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không giao con bé cho anh đâu.”

Tôi nghiêm túc nói ra những lời này, sau khi nói xong, tôi đi thằng vào phòng VỊP.

Phó Thắng Nam và Kiểu Cảnh Thần đang trò chuyện, khi họ nhìn thấy tôi, họ đưa tay về phía tôi và nói: “Sao đi lâu vậy?”

“Không có gì, ăn xong rồi sao?” Kỳ thật nói ăn cơm, nhưng thực chất chính là lúc để mọi người cùng nhau tụ tập, hầu như sẽ không ăn.

Anh gật đầu, ánh mắt rơi trên người tôi: “Em không đói sao?”

Tôi lắc đầu: “Không đói!”

Đọc truyện chữ Full