TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 587: Tai họa bất ngờ (6)

Có lẽ do vừa mới thức dậy sau hôn mê, hoặc đã ngủ quá nhiều, nên tôi không muốn ngủ nữa, chỉ nói. “Không có nhiều người ghét em đến mức muốn giết em như vậy, và cũng không có nhiều người đủ can đảm làm như vậy” Tôi nghĩ đến một vài người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, họ đều không đủ khả năng làm loại chuyện này.

Đúng lúc ấy, Âu Dương Noãn bước vào, hai mắt sưng vù, dường như đã khóc rất nhiều.

Thấy tôi đã tỉnh, cô thậm chí còn không quan tâm rằng Phó Thắng Nam đang ôm tôi. Cô lập tức chạy đến giường bệnh, nhào vào người tôi. Trong lúc nghẹn ngào, cô nói: “Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh. Cậu đã ngủ ba ngày nay, mình tưởng rằng cậu không cần mình nữa, không muốn cùng mình đến thủ đô” Tôi bị một lúc hai người ôm siết như thế này, thực sự rất khó thở.

May mắn thay, Mục Dĩ Thâm kéo Âu Dương Noãn dậy, nói: “Cô ấy vừa mới tỉnh, em ôm chặt thế, không sợ cô ấy gục luôn à” “Nào, nào, cái miệng quạ của anh!” Âu Dương Noãn đẩy Mục Dĩ Thâm, và nói, “Thẩm Xuân Hinh sẽ sống trăm tuổi” Nói xong, cô lau nước mắt nhìn tôi, có hơi tự trách, “Mình xin lỗi, không biết cậu bị dị ứng với hạt vừng, nếu biết phô mai matcha có nhiều hạt vừng như thế. Mình sẽ không bao giờ mua cho cậu đâu!” Tôi mỉm cười, đưa tay ôm cô và vỗ nhẹ vào lưng cô: “Cậu không cần tự trách về điều này.

Mình hiểu mà, đây chỉ là tai nạn thôi!” Âu Dương Noãn tự trách bản thân, “Nếu không phải cậu bị dị ứng, cậu sẽ không đến bệnh viện rồi gặp những chuyện kia. Đều là lỗi của mình. Nếu như mình bắt được kẻ đấy, mình nhất định sẽ giết chết hắn” Mục Dĩ Thâm nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Có bắt được người không?” Phó Thẳng Năm lắc đầu.

Âu Dương Noãn khó hiểu: “Anh không điều tra được ngoại hình người đó trông như thế nào? Dù người đó có đeo khẩu trang, thì ba ngày rồi cũng phải có chút manh mối chứ!” “Đó không phải là một người. Lúc ra khỏi thang máy, bọn chúng đã thay người. Người đưa Thẩm Xuân Hinh vào nhà xác không phải là người tiêm thuốc mê” Phó Thẳng Nam mở miệng, cau mày: “Trang phục trong nhà xác rất kín, kể cả thiết bị giám sát cũng không nhìn được đó là ai.” Mục Dĩ Thâm im lặng vài giây, mới nói: “Vậy là không còn manh mối nào nữa?” Phó Thắng Nam nhướng mày, chỉ vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Âu Dương Noãn không biết phải nói gì, chỉ biết thở dài: “Quên đi, chúng ta ăn trước đã. Thôn Hòa An có nhiều chuyện cần giải quyết, chúng ta cần phải tới đó sau bữa tối” Tôi không khỏi sửng sốt, “Dự án làng Hòa An bắt đầu rồi sao?” Mục Dĩ Thâm gật đầu, “Đã triển khai” Tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng tôi vẫn tiếp tục hỏi.

Âu Dương Noãn mang đồ ăn tới, sau đó vì một vài lý do cá nhân, cô và Mục Dĩ Thâm liền rời đi.

Tôi vừa mới thức dậy, không có nhiều cảm giác thèm ăn. Mặc dù Âu Dương Noãn nấu rất ngon, nhưng tôi không muốn động đũa.

Phó Thắng Nam thấy tôi cắn vào miếng, sau đỏ bỏ đấy, liền cau mày, “Không được lãng phí đồ ăn!” Tôi nghiêng đầu nhìn anh, “Nhưng mà, em không đói, không muốn ăn!” không tìm được nguyên nhân. Cả tôi nữa, gặp không ít lần nguy hiểm. Nghe qua có vẻ những chuyện này không dính dáng, nhưng nghĩ kỹ, lại cảm thấy chúng rất liên quan.

Căn cứ bị trộm khiến buổi họp báo bị trì hoãn.

Âu Dương Noãn bị thương, dự án làng Hòa An bị dừng lại. Nếu lần này, tôi không thoát được khỏi tủ đông. Dựa vào tình cảm Phó Thẳng Nam dành cho tôi. Chắc trong anh sẽ đưa tôi, hay đúng hơn là cái xác tôi trở về thủ đô, không bao giờ quay lại thành phố A nữa. Chứ đừng nói đến việc chấp nhận dự án làng Hòa An.

Nghĩ đến điều này, tôi tự hỏi, “Điều này nhắm vào dòng họ Mục, hay Phó?” Phó Thắng Nam bỉnh thản, ánh mắt rơi vào bát cháo tôi mới ăn được mấy miếng, nhướng mày, “Anh đút cho em ăn nhé?

Tôi sững sờ, vội cúi đầu ăn mấy miếng, nhìn anh nói: “Được rồi, em ăn rồi đây, anh nói tiếp đi!” Anh đứng dậy, không nói nữa. Đúng lúc này Anh mím môi, “Muốn ăn đút cho ăn không?” Tôi sửng sốt, chỉ lườm anh một cái rồi nói: “Bác sĩ nói khi nào em có thể xuất viện?” Anh nhướng mày, “Em vừa mới tỉnh lại, cần phải nằm mấy hôm nữa!” Có vẻ như anh cũng muốn tôi tĩnh dưỡng vài hôm. Nghĩ đến những gì đang diễn ra tại làng Hòa An, tôi nghiêm túc nhìn anh và nói: “Phó Thảng Nam, anh không có gì để nói về dự án làng Hòa An sao?” Trước đây rõ ràng anh đã nói sẽ xem xét đến việc dừng dự án để giảm lỗ.

Anh nhướng mày, “Em có nghĩ rằng, nếu như anh rút lui, sẽ có kẻ vui mừng không?” Lúc đầu tôi không có phản ứng, nhưng sau một lúc liền hiểu ra. Tôi mở to mắt nhìn anh và nói: “Anh nghỉ ngờ là tất cả đều do một người đứng sau giật dây?” Căn cứ bị trộm, Âu Dương Noãn bị thương mà bác sĩ đi vào, sau một loạt các kiểm tra, ông nhìn Phó Thắng Nam và nói: “Cơ thể bà Phó đã phục hồi. Chỉ cần nghỉ ngơi vào ngày sẽ ổn thôi” Phó Thẳng Nam gật đầu. Thấy anh không để ý đến mình, tôi bỏ dở bát cháo, không muốn ăn nữa.

Sau khi bác sĩ đi khỏi, tôi đứng dậy, chuẩn bị vào phòng vệ sinh. Nhưng bởi vì tôi đã nằm quá lâu, chân không đứng vững nên chưa kịp bước đi đã ngã xuống.

Phó Thắng Nam nhanh tay ôm lấy tôi, ánh mắt có chiều sâu, “Em sao vậy?” “Vào nhà vệ sinh!” Tôi nói, hơi sững sờ, có hơi xấu hổ.

Rất tự nhiên, anh ôm chầm lấy tôi, đi thẳng vào nhà vệ sinh, để tôi nằm gọn trong vòng tay anh, rồi nhanh chóng cởi quần tôi ra.

Tôi sửng sốt, nhanh chóng ôm lấy anh, mặt nóng lên, “Thắng Nam, em có thể tự lo, anh đi ra ngoài trước đi!” Anh cau mày, “Em ngại gì, có chỗ nào của em, anh chưa nhìn thấy?” Hai việc này đâu có giống nhau.

Tôi đẩy anh, không nhịn được mà nói: “Chuyện này khác, anh ra ngoài đi, em thực sự tự lo được!” Anh hung hăng gỡ tay tôi ra, cứng rắn đáp: “Hai ngày trước là tự tay anh thay túi nước tiểu cho em. Em là vợ anh, chăm sóc cho em là chuyện bình thường. Sau này anh già yếu bệnh tật, em bù đắp lại cho anh là được. Thôi, không nghĩ nhiều nữa!” Tôi ôm trán. Quả nhiên hai vợ chồng ở với nhau quá lâu, sẽ không còn chút riêng tư nào cả.

Khi tôi hôn mê, đó là việc bất khả kháng.

Nhưng bây giờ quả thực không được, tôi đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Lúc đó em hôn mê, bây giờ em tỉnh lại, có thể tự làm được. Anh đi ra ngoài trước đi, một lát nữa nếu em thấy không ổn. Em hứa sẽ gọi cho anh, được không?” Anh mím môi, nhìn tôi và nói: “Cẩn thận!” Tôi gật đầu.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi không khỏi thở dài. Nếu không nhờ gương mặt đẹp trai, không chút dấu vết của năm tháng, cùng với thân hình cao ráo thẳng tắp, tôi có hơi nghi ngờ rằng anh đã là một ông cụ.

Chứ cái tính cẩn thận quá đà này từ đâu ra? Ở bệnh viện hai ngày, sau khi bác sĩ kiếm tra thấy không có vấn đề gì, liền thông báo rằng tôi có thể xuất viện.

Trong những ngày ở bệnh viện, Phó Thắng Nam gần như sống ở đây, mang theo mọi vật dụng cần thiết. Trần Văn nghĩa bận điều tra vụ án, cho nên mọi chuyện, từ chuyện nhỏ nhất đều là Phó Thắng Nam tự mình làm.

Đọc truyện chữ Full