TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 717: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (4)

Anh ta cười ha hả, nói: “Điêu kiện này tuy rằng khá hấp dẫn, nhưng chuyện đó cũng đừng vội vàng, tóm lại thì nhà họ Mạc cũng không quá vội, nhưng thật ra thứ anh muốn có nhất bây giờ chính là em“

Tôi bật dậy, cảm thấy lần này mình đến đây thật vô ích.

Bị anh ta ngăn lại: “Em đừng vội đi, anh còn chưa nói xong mà? Em nóng nảy như vậy, sau này chúng ta tiếp tục như thế nào?” Những lời này nghe như cưng chiều, nhưng lại đặc biệt khiến người ta rét run.

Tôi mím môi, không muốn nói thêm, chỉ nhìn anh ta.

Lần này, anh tự giác nói: “Quên đi, chuyện này cũng không có cách nào bàn nổi, cũng thật nhàm chán. Chi bằng em giúp anh một chuyện gấp, anh sẽ nói cho em cách để đặt những thứ kia vào người con gái em thật an toàn, sao hả?” “Chuyện gấp gì?” Chấp nhận giao dịch với ma quỷ có nghĩa là phải chuẩn bị xuống địa ngục.



Anh ta nhìn tôi chằm chằm, không vội nói, khi tôi mất kiên nhẫn, anh ta đột ngột nói: “Lát nữa ở lại ăn cơm với chúng tôi, cư xử tốt một chút” Tôi cau mày: “Các anh?” Lúc này, có người gõ cửa phòng trà, một người phụ nữ trung niên bước vào, dung mạo xinh đẹp, nhưng vẻ mặt ốm yếu, hình như là bị bệnh lâu năm, thoạt nhìn bộ dạng rất giống Hoàng Ngọc Minh.

“Thâm, mẹ nghe cô gái ở quầy lễ tân nói rằng con dẫn bè đến đây, có phải là cô gái trẻ này không?” Người phụ nữ kia mở miệng, vẻ mặt như được tắm trong gió xuân.

Vẻ tối tăm và khủng bố trên mặt Mục Dĩ Thâm hoàn toàn biến mất, lại trông đặc biệt dịu dàng và trìu mến, anh ta đứng dậy, khiêm tốn đi đến bên người phụ nữ kia, nhìn bà ấy rồi nói: “Mẹ, người truyền tin cũng nhanh nhạy quá, cô ấy ngồi còn chưa nóng ghế”

Người phụ nữ kia mỉm cười, mặt mày ôn hòa dịu dàng: “Con đó, con dẫn bạn đến đây, mẹ tất nhiên là phải biết. Bạn của con thì phải chiêu đãi tốt mới được. Nhiều năm như vậy, đây là lân đầu tiên con dẫn bạn nữ đến đây” Nói xong, người phụ nữ kia đi về phía tôi với nụ cười dịu dàng trên môi: “Cháu à, cháu đói chưa? Cháu muốn ăn gì, nói với dì, lát nữa dì sẽ làm cho cháu, cháu cứ tự nhiên.

Tôi sững sờ một lúc, thấy vẻ mặt Mục Dĩ Thâm sâu kín nhìn mình, tôi không nhịn được nói: “Di à, con không kén ăn, cái gì cũng được! Người phụ nữ kia mỉm cười, kéo tôi lại nói mấy chuyện riêng tư, sau đó vội vàng thu xếp, để cho Mục Dĩ Thâm chiêu đãi tôi thật tốt.

Nhìn thấy người phụ nữ kia đi rồi, sắc mặt Mục Dĩ Thâm lộ ra vẻ ảm đạm, ánh mắt buồn bã nói: “Phối hợp tốt, sau đó anh sẽ nói cho em những gì em muốn biết”

Tôi mím môi nói: “Bà ấy là mẹ của anh à?” Anh ậm ừ nói: “Bà ấy mong mỏi cả nửa đời rôi, còn muốn anh có một gia đình yên ấm, an toàn. Bà ấy muốn nói gì thì nói, đừng kích động bà ấy: Tôi ừ một tiếng, nói: “Đừng lo lắng, tuy rằng tôi ghét anh, nhưng tôi sẽ không kích thích một người đang bệnh.”



Anh nhướng mày: “Sao em biết bà ấy bệnh?” “Sắc mặt bà tái hơn người bình thường, tôi không mù, có thể nhìn thấy” Anh ta hừ lạnh: “Biết là được, em tốt nhất đừng nói những chuyện không nên nói.” Tôi nhìn người đàn ông trong ngoài không đồng nhất trước mặt mình, trong lòng không nói nên lời, người xưa nói càng uy hiếp thì khuyết điểm càng lộ rõ.

Con người không thể phân biệt tốt xấu. Chỉ có mục đích, có người làm vì tiền, có người vì tình, có người làm vì cái gọi là thiên hạ, nhưng tóm lại là đều muốn chống đỡ cho một chuyện gì đó.

Sau một lúc, tôi nói: ‘Tôi nên gọi bà ây là gì?” Anh ta nhướng mày, ngước nhìn tôi và cong môi: “Em có thể gọi như anh, gọi là mẹ, hoặc là mẹ chồng!”

Tôi cau mày không muốn nói chuyện với anh †a nữa Một lúc sau, mẹ của Mục Dĩ Thâm đến gõ cửa, bà văn đeo tạp đề, nhìn chúng tôi nói: ‘Đồ ăn đã chuẩn bị xong, vào ăn đi!” Mục Dĩ Thâm nở nụ cười trên mặt, gật đầu “Lát nữa con đến”

Sau khi mẹ anh ta đi, anh ta nghiêm mặt nhìn tôi, hơi nheo mät nói: “Lát nữa em tốt nhất là ngoan một chút, đừng nói những gì không nên nói” Tôi cứng họng, cũng lười để ý đến anh ta Nhà ăn Nơi đây riêng tư, được trang trí theo phong cách u Mỹ, tuy không lớn nhưng hương vị đồng tiền tỏa ra tứ phía Trên bàn ăn có một bó hoa hướng dương, thoạt nhìn tưởng là giả, nhưng ngồi xuống bàn ăn mới biết là thật, hơi ngạc nhiên, trời mùa đông phương bác thể này, sao lại có hoa hướng dương?

Mẹ Mục Dĩ Thâm tiếp đón tôi ngồi xuống, trên mặt nở một nụ cười nhân hậu, nói: ‘Đứa nhỏ Mục Dĩ Thâm này, tới cũng không báo trước cho dì. Dì cũng không mua đồ ăn, hôm nay hai đứa ăn tạm, khi nào trở lại đây dì sẽ cho hai đứa ăn con hơn”



Tôi cười lắc đầu nói: “Dì đừng khách sáo, mấy món này đã phong phú lãm rồi” Mục Dĩ Thâm dường như không có gì để nói, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm, khi mẹ hỏi thì ngoan ngoãn trả lời. Cho nên mẹ anh ta van luôn nói chuyện với tôi, liên tục gäp đồ ăn cho tôi. Trước mặt tỏi chất một đống đồ ăn, tôi nhìn cũng thấy hơi ngán.

Tôi muốn từ chối nhưng sợ phụ lòng tốt của mẹ anh ta nên đành im lăng chấp nhận, giờ tôi đang mang bầu nền ăn nhiều cũng được Chỉ là tôi ăn không được bao nhiêu, bụng bät đầu côn cào khó chịu, tôi không nhịn được, đứng dậy chạy chậm đến nhà vệ sinh nôn khan, nhưng không nôn được gì Mẹ Mục Dĩ Thâm vội vàng chạy tới, có phần lo lăng: “Sao vậy? Có khó chịu không? Để Mục Dĩ Thâm đưa cháu đi bệnh viện nhé?”

Đây là lần ốm nghén đầu tiên kế từ khi mang thai, tôi hãng giọng, cười và lắc đầu nói: ‘Không sao đâu, chỉ hơi khó chịu thôi. Chuyện không có gì to tát cả, nhịn một chút là xong ngay” Dù sao cũng đều là phụ nữ, mẹ Mục Dĩ Thâm nở nụ cười kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười thanh tú, bà nói: “Cháu mang thai sao? Mấy tháng rồi? Đi bệnh viện kiếm tra chưa?”

Tôi hơi sững sờ trước hàng loạt câu hỏi của bà ấy, vừa ngạc nhiên vừa cười nhẹ nói: “Hai tháng rôi, phản ứng không rõ ràng, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng” “Thật tốt quá” Mẹ Mục Dĩ Thâm cười đến mức hai mắt gân như nheo lại thành một đường, bà kéo tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đỡ tôi ngồi vào bàn ăn, không cần biết Mục Dĩ Thâm nói gì với mình, bà van tiếp tục nói Những món này bà bầu không được ăn.

Cô bé đợi nhé, dì lại đi làm vài món con thích ăn” Vừa nói vừa đi vào phòng bếp, tôi giữ bà lại, nói: ‘Dì ơi, không cần đâu, mấy món này con cũng ăn được, đi không cần bận đầu ạ” Bà kéo tôi, có lẽ là quá vui mừng, đôi mắt hơi ửng đỏ: ‘Không sao đâu, cháu à, dì rất vui, muốn làm cho cháu và đứa nhỏ vài món, cháu chờ đây nhé”

Đọc truyện chữ Full