TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 737: Liên quan tới Hoàng Văn Tích (4)

Đối với yêu cầu của tôi, ông ta có chút lưỡng lự, sau một hồi suy nghĩ mới cho tôi đáp án: “Chuyện này tôi cân phải suy nghĩ lại một chút.”

Tôi gật đầu cười đáp: “Ừm!”

Chuyện này kết thúc ở, tôi nghĩ anh ta nhất thời không thể cho tôi đáp án vì còn phải bàn bạc lại với cấp trên của mình, nếu đúng như lời Hoàng Văn Tích, vậy thì người đứng sau Vương Bảo Kỳ, liệu có phải là Mục Dĩ Thâm không?

Sau khi chào tạm biệt với Vương Bảo Kỳ, tôi bước vào trong một con ngõ hẻm nhưng không vội đi xa, sau khi chờ một hồi mới từ trong con ngõ đi ra ngoài.

Tôi bám theo Vương Bảo Kỳ một đoạn, thấy ông ta ngôi lên một chiếc xe ô tô màu đen, người đàn ông ngôi trong vị trí ghế lái đeo kính râm, dáng vẻ của người đàn ông rất quen mắt. Sau khi chào hỏi với nhau, chiếc xe liên khởi động rời đi. Tôi không thể theo sát hơn, thật may là khi chiếc ô tô vừa lăn bánh, cửa kính xe bỗng kéo xuống, tôi nhìn rõ chân dung của người đàn ông đó.

Sửng sốt sững sờ, là một người quen của tôi — Dan tu! Tại sao anh ta lại có thể dính dáng đến Vương Bảo Kỳ, sau khi Bảo Khôn qua đời, anh ta đã tìm đến Mục Dĩ Thâm rồi sao?

Nhìn chiếc xe đi xa, tôi mới bình tĩnh định thần lại, có lẽ đây chính là lý do khiến Mục Dĩ Thâm giết Bảo Khôn. Theo như hiểu biết của tôi về Dantu, anh ta không giống với kiểu người thích đến gần Mục Dĩ Thâm.



Bảo Khôn trước đây đã từng coi Dantu như những người anh em tốt của nhau, tôi vốn tưởng rằng những người anh em giang hồ như bọn họ sẽ sống chết vì nhau, nhưng thật không ngờ người kia mới vừa ra đi, người ở lại đã kết thân với kẻ thù rồi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mà nói, lẽ nào Dantu cũng là người làm ăn trong giới xã hội đen này hay sao? Cảm nhận thấy có người đang tiến lại gân từ phía sau, dây thần kinh tôi bỗng trở nên căng thẳng, trong tay không có thứ gì để tự vệ, nhất thời không kiêm chế được nỗi sợ hãi của bản thân, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.

“Thẩm Xuân Hinh!” Tôi sửng sốt vì một giọng nói thô ráp quen thuộc, trong lòng thâm vui mừng, quay đầu lại nhìn phát hiện ra là Danwei, tôi mỉm cười ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây? Anh có khỏe không? Dạo này anh thế nào?”

Trước đây khi tôi ở thành phố Tân Châu, tôi đã hỏi thăm anh ta, nhưng vì tung tích của anh ta được giấu kín, dường như anh ta cố tình không muốn để tôi tìm thấy. Không biết tin tức của anh, không ngờ lại gặp anh ta ở đây, điều này khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

Trông anh ta có vẻ gây hơn, cơ thể cường tráng ban nay đã trở nên gây còm hơn, gương mặt có phần hốc hác hơn, mái tóc được cắt gọn, hoàn toàn khác biệt so với lân gặp anh ta đầu tiên. Danwei của hiện tại dường như đã hoàn toàn hoà nhập vào thành phố này rồi.

Thấy tôi hỏi liên tục, anh ta nói: “Tôi khá ổn, nhưng sao cô lại quen biết với Vương Bảo Kỳ vậy? “Anh cũng biết anh ta à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Anh ta gật đầu nói: “Ừm, Dantu làm ăn với anh ta, tôi có tiếp xúc vài lần, nhưng đều là chuyện của giới xã hội đen.

Cô tìm anh ta làm gì vậy? Cô bị bệnh à?” Tôi vội lắc đầu nói: “Không, tôi không sao, là con gái tôi, nó bị bệnh” Anh ta sững sờ nói: “Có chuyện này tôi vẫn nên nói trước với cô thì hơn. Nếu như không cần thiết thì cô tốt nhất đừng liên quan tới họ, có nhiều thứ một khi đã dính vào rồi thì khó có thể thoát được.”

Mặc dù tôi không biết anh ta đang ám chỉ điều gì, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Ừm, tôi biết rồi” Thấy anh ta dường như không có gì để nói, tôi chủ động lên tiếng: “Thật hiếm gặp, chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé?”



Anh ta lắc đầu từ chối: “Hôm nay không được rồi, tôi còn có chuyện khác, tôi xin phép đi trước.” Thấy anh ta định rời đi, tôi vội vàng gọi anh ta lại: “Danwei, nếu muốn liên lạc với anh thì làm cách nào đây?”

Anh ta nhìn tôi rồi nói: “Tôi thật sự rất biết ơn về chuyện lần trước cô đã giúp tôi, nếu cô có gì cần thắc mắc thì mau chóng hỏi đi, tôi sẽ nói cho cô tất cả những gì tôi biết, chúng ta cũng chỉ nên dừng lại ở đây thôi”

Tôi sững sờ một lúc, không hiểu ý anh ta là gì, thấy anh ta cau mày nhìn tôi, có chút sốt ruột, tôi chợt cảm thấy có lẽ tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Im lặng một hồi, tôi nói: “Anh bây giờ làm gì ở Tân Châu rồi? Có biết chuyện Bảo Khôn mất rồi không?

Anh ta mím môi nói: “Chuyện về anh Bảo tôi đã biết rồi, tôi ở Tân Châu làm gì thì lúc nãy cô cũng đã thấy cả rồi đó, giống như Dantu”

Tôi cau mày. “Nhưng, anh biết đó là hành vi phạm pháp mài!” Anh ta ậm ừ, và thản nhiên nói: “Tôi biết, nhưng chúng ta đều cần phải kiếm sống. Thành phố Tân Châu không phải là nơi dễ kiếm tiền cho những người nước ngoài như chúng tôi, chúng tôi cần có tiền mới có thể tiếp tục sống ở đó”

Đối với những gì anh ta vừa nói, tôi nhất thời không nói nên lời, không cách nào phủ nhận, ai ai cũng biết đạo lý làm người, nhưng vì kế sinh nhanh, tất cả đều bị đánh đổi lấy chỉ vì vài lạng bạc.

“Thật sự như bọn họ nói, chỉ cần có tiền, liền có thể giết người sao?” Tôi lên tiếng hỏi, cũng không biết tại sao tôi lại có thể thốt lên câu nói này.

Anh ta cau mày, rõ ràng là khinh thường câu hỏi của tôi. Trầm mặc một lát, anh ta nói tiếp: “Về nhà đi, ở bên ngoài không an toàn đâu”

Mặc cho tôi vẫn còn điều muốn hỏi, anh ta vẫn kiên quyết rời đi. Nếu những lời của Hoàng Văn Tích là sự thật, thì nhóm của Mục Dĩ Thâm là một tổ chức thương mại đen, và tôi thật sự không dám tưởng tượng tới số sinh mạng đã chết trong tay họ một.



Mọi suy nghĩ của tôi lúc này đều mâu thuẫn với nhau, tôi thật sự không biết nên làm gì lúc này. Nếu như tôi vẫn cứ tiếp tục làm chuyện đó, e rằng tới cuối cùng, người không thể chấp nhận tất cả chính là tôi.

Nếu không thực hiện vụ mua bán này, tôi sẽ không được coi là tham gia, cũng không được coi là giết người, nhưng còn tính mạng của con gái tôi thì sao? Chỉ có Khả Hân mới có thể cứu được con gái tôi lúc này.

Cũng giống như cha của Hoàng Văn Tích, vì hy vọng cô được sống, ông ta đã liều lĩnh đánh cược cả mạng sống của một đứa trẻ khoẻ mạnh.

Không ai là người sai trong chuyện này, nhưng sự thật ẩn giấu trong đó chính là một mạng người đã phải ra đi! Tôi không thể tự mình giải quyết những vấn đề này, sau khi lên xe, tôi gọi điện thoại cho Phó Thắng Nam.

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới giọng nói ấm áp của anh: “Có chuyện gì vậy?” Phó Thắng Nam vẫn còn giận tôi vì chuyện của tấm danh thiếp, tôi bất lực thở dài nói: “Anh đang ở đâu? Em nhớ anh, anh ở đâu?”

Đầu bên kia có chút sững sờ, sau đó anh nói: “Hẹn gặp em ở nhà.” Anh cúp máy, tôi ngây người vài giây, nhìn vào màn hình của điện thoại, tôi tự hỏi tại sao anh lại ngắt điện thoại? Đặt điện thoại xuống, tôi quay trở về biệt thự, đúng như lời của Phó Thắng Nam nói qua điện thoại, anh đã ở nhà và đang chờ tôi ở sảnh. Có lẽ anh cũng chỉ mới vừa về tới đây, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía tôi.

Anh im lặng nhìn tôi, điệu bộ có vài phần trẻ con, anh cất giọng hỏi: “Gọi anh có chuyện gì?” Dễ dàng nhận thấy anh vẫn còn giận tôi, tôi bước đến gần anh, nhẹ giọng nói: “Em quả thực có từng gặp qua Mục Dĩ Thâm, anh cũng biết đó, việc em tìm thấy Khả Hân ở Tân Châu cũng là nhờ vào thông tin mà Mục Dĩ Thâm cung cấp cho em. Phó Thắng Nam, em không có ý muốn giấu anh, chỉ là em sợ rằng anh sẽ nghĩ nhiều nên mới không nói ra điều này”

Đọc truyện chữ Full