“Mẹ cháu tên là gì?” Diệp Ân Tuấn theo bản năng lên tiếng hỏi, sau khi hỏi xong mới nhận ra không được ổn lắm, nhưng cũng không thu lại được rồi. Thẩm Minh Triết hơi sững sờ, lại cười nói: “Chú, chú tùy tiện hỏi tên mẹ cháu thế này không được lễ phép lắm nha. Chú vẫn là mau đưa cháu đi đi, cháu sắp muộn rồi.” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Ân Tuấn bị một cậu bé nói mình không lễ phép, nhưng cũng không cảm thấy ngại ngùng lắm, anh phát hiện hình như da mặt mình ngày càng dày. “Lên xe đi.” Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Minh Triết đến Cô nhi viện, nhìn thấy dường như Viện trưởng quen thân với Thẩm Minh Triết, lúc này mới yên tâm rời đi. Anh cho người đưa Diệp Tranh về nhà, chính mình thì lái xe đến chỗ của Thẩm Hạ Lan. Không biết vì sao, bây giờ anh vô cùng vô cùng muốn gặp Thẩm Hạ Lan, dù gương mặt kia đã sớm không phải là gương mặt trong quá khứ. Vốn dĩ Lam Tử Thất định ở nhà cùng Thẩm Hạ Lan, nhưng Nhà trẻ có việc, cô ta bị Hiệu trưởng gọi về. Khi chuông cửa vang lên lần nữa, Thẩm Hạ Lan đang mơ màng ngủ, nhưng vẫn đứng dậy, khi nhìn qua mắt mèo thấy là Diệp Ân Tuấn, cô lập tức tỉnh táo. Người đàn ông này đến thật nhanh. Thẩm Hạ Lan sửa soạn bản thân một chút, lúc này mới mở cửa phòng. “Tổng giám đốc Diệp? Sao anh lại đến đây?” “Không phải cô bị bệnh sao? Tôi đến thăm cô một chút.” Diệp Ân Tuấn nói vô cùng tự nhiên, hai mắt không tự chủ nhìn về phía Thẩm Hạ Lan. Sắc mặc của cô hơi ửng hồng, quả thật tình trạng không tốt lắm. Diệp Ân Tuấn vội vàng vươn tay sờ lên trán Thẩm Hạ Lan, dọa cho Thẩm Hạ Lan vội vàng lùi lại. “Đừng nhúc nhích.” Đột nhiên giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo. Thẩm Hạ Lan theo bản năng dừng lại. Chờ đến lúc cô nhận ra sao mình phải nghe lời như vậy, tay Diệp Ân Tuấn đã chạm vào trán cô. Dù sao nhiệt độ ấm áp trên tay cũng dễ chịu hơn nhiệt độ trên trán cô. Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi. “Nóng như vậy còn nằm ở nhà? Cô là trẻ con à? Không biết đi bệnh viện? Đi thay quần áo, tôi đưa cô đi bệnh viện!” Trước đây Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn căng thẳng vì mình như vậy. Đàn ông, quả nhiên không có lòng tự trọng. Không biết trân trọng người phụ nữ đối xử tốt với anh ở nhà, trái lại đi che chở chu đáo cho phụ nữ bên ngoài! Trong lòng Thẩm Hạ Lan hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì. “Tổng giám đốc Diệp lo lắng rồi, tôi mới vừa từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói, tôi uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhiều chút là khỏi.” “Vậy sao cô còn không đi nghỉ ngơi? Đứng ở nơi này làm gì?” Câu nói này của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Thẩm Hạ Lan cạn lời. Còn không phải là vì anh đến nên cô mới ra mở cửa sao? Diệp Ân Tuấn cũng mặc kệ trong lòng Thẩm Hạ Lan nghĩ như thế nào, lập tức tiến lên một bước, ôm ngang Thẩm Hạ Lan, bước nhanh vào bên trong. “Tổng giám đốc Diệp, anh làm gì vậy? Anh thả tôi xuống!” Thẩm Hạ Lan giãy dụa, đồng thời cũng cảm thấy buồn phiền, sao lại không đề phòng kẻ xấu giở chiêu này chứ? Trước đây Diệp Ân Tuấn cũng không chủ động với phụ nữ thế này! Đột nhiên Thẩm Hạ Lan nhận ra, có lẽ trước đây Diệp Ân Tuấn chỉ là sẽ không đối xử với cô như vậy thôi. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy hơi cay đắng, cũng vì trước kia mình si mê trao nhầm tình cảm. Diệp Ân Tuấn không để ý đến cô, nhỏ giọng nói: “Đâu là phòng của cô?” “Căn phòng bên trái kia, nhưng mà Tổng giám đốc Diệp, cái tính cách mới gặp mà làm như quen thuộc lắm này của anh, cô Sở bạn gái anh có biết không? Đừng đến lúc đó lại đến nhà tôi đánh ghen.” Thẩm Hạ Lan đè nén cay đắng trong lòng, tỏ vẻ ung dung nói. Diệp Ân Tuấn dùng chân đá văng cửa, đặt cô lên giường, sau đó mới thản nhiên nói: “Sở Anh Lạc không phải bạn gái tôi.” “Không phải? Sao có thể? Tôi cũng đã nghe nói, hai người còn có một đứa bé bốn tuổi. Tổng giám đốc Diệp, anh thế này thật không tử tế. Một người phụ nữ chịu sinh con cho anh, vậy chắc chắn yêu anh nhiều lắm. Anh lại cứ để cô ta gánh lấy thân phận người mẹ chưa lập gia đình ở nhà họ Diệp như vậy, không tốt lắm đâu?” Thẩm Hạ Lan tựa vào mép giường miễn cưỡng nói. Toàn thân cô tản ra hơi thở lười biếng, giống hệt một con mèo. Diệp Ân Tuấn nhìn cô, nhìn gương mặt xa lạ, nhưng đôi mắt lại vô cùng quen thuộc, anh muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan che giấu quá tốt, anh căn bản không thể nhìn ra chút ghen tị nào. Nhẽ ra không nên như vậy! Thẩm Hạ Lan yêu anh như vậy, sao lại không ghen tỵ với Sở Anh Lạc chứ? Anh còn nhớ rõ năm đó khi Thẩm Hạ Lan biết tin Sở Anh Lạc mang thai kích động như thế nào, so với Thẩm Hạ Lan lạnh lùng hiện giờ, quả thật giống như hai người khác nhau. Thẩm Hạ Lan cũng không e ngại ánh mắt của anh, mặc cho anh nhìn. Thẩm Hạ Lan năm đó, Thẩm Hạ Lan si tình kia, đã sớm bị thiêu chết trong đám cháy lớn đó rồi. Thẩm Hạ Lan bây giờ là sứ giả báo thù, là vì để anh nếm thử cảm giác bị người mình yêu đâm bị thương nên mới trở về, cũng là vì một quả thận của anh nên mới trở về! Vì thế sao cô có thể ghen tị chứ? Thẩm Hạ Lan không ngừng làm công tác tư tưởng cho chính mình, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu. Đột nhiên Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi bực bội. Thậm chí anh không muốn nhìn thấy ánh mắt trong suốt bình tĩnh này của Thẩm Hạ Lan. “Trong nhà có gừng không? Tôi đi nấu nước gừng cho cô, có thể đỡ sốt hơn một chút.” Diệp Ân Tuấn vội vàng chuyển đề tài, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt. Từ nhỏ cô đã không thích ăn gừng. Nhưng lấy sự hiểu biết của Diệp Ân Tuấn đối với cô, chắc hẳn anh không biết, nên đây cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi nhỉ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 25
Chương 25