Hương vị sữa nhàn nhạt kéo tâm hồn Diệp Ân Tuấn trở lại, anh nhìn bánh bao nhỏ trước mặt, trong lòng rất phức tạp, trong phút chốc không biết nên nói gì. Thẩm Minh Triết cũng không nói gì, cứ yên lặng như vậy ngồi bên cạnh anh, giống như chỉ đơn thuần muốn tìm vị trí ngồi mà thôi, còn về phần người ngồi bên cạnh mình là ai, thằng bé không hề quan tâm. Diệp Ân Tuấn phát hiện trong lòng hơi không thoải mái. Diệp Tranh cũng đã bốn tuổi, nhưng cuộc sống của Diệp Tranh vô cùng tự do, thậm chí còn hơi tùy hứng, lúc vui sẽ cười ha ha, lúc không vui sẽ khóc bù lu bù loa, nhưng ngược lại, Thẩm Minh Triết vô cùng thành thục, dường như không giống một đứa trẻ. Ấn tượng ban đầu về Thẩm Minh Triết là trong phòng vệ sinh ở sân bay, bánh bao nhỏ khi đó kẹp chặt hai chân, nhíu mày, gương mặt cầu xin nhìn anh giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn và Thẩm Minh Triết trước mặt hoàn toàn không có điểm nào tương đồng cả. Rốt cuộc là môi trường sống như thế nào đã tạo nên tính cách như vậy của Thẩm Minh Triết? Nếu thằng bé thật sự là con trai anh, như vậy suốt năm năm qua, thằng bé và Thẩm Hạ Lan đã phải chịu khổ như thế nào? Trong lòng Diệp Ân Tuấn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Ngay khi anh đang do dự không quyết định được, Thẩm Minh Triết đột nhiên nói. “Mami của cháu vì sao bị thương?” Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, thấp giọng nói: “Hệ thống an toàn trên xe xuất hiện vấn đề, mẹ cháu là nhà thiết kế ô tô của công ty chú, trong khi chạy thử xe thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, về chuyện này chú cũng có trách nhiệm, là chú không kiểu tra tính năng an toàn của xe trước cho nên mới như vậy, chú xin lỗi.” Anh là Thái tử gia của Hải Thành, là người đứng đầu Hải Thành, cả đời này rất ít khi nói “xin lỗi” với người khác, nhưng bây giờ trước mặt một bánh bao nhỏ bốn tuổi, Thẩm Minh Triết, anh lại tự nhiên nói ra hai chữ này như vậy. Sau khi nói ra, chính Diệp Ân Tuấn cũng tự cảm thấy không thể tin nổi. Mắt của Thẩm Minh Triết nhìn thẳng vào Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn nhìn vào đôi mắt phượng vô cùng giống mình kia, trong lòng vô cùng xúc động, thậm chí anh còn muốn ôm Thẩm Minh Triết vào lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm gì hết, chỉ đáp lại ánh mắt của Thẩm Minh Triết, không nói gì cả. Thẩm Minh Triết không nhìn ra được đáy mắt của Diệp Ân Tuấn rốt cuộc có dấu vết nói dối hay không, dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ, cũng không thể nhìn thấu lòng người hiểm ác, nhưng trong lòng lại phẫn nộ. “Bất cứ khi nào để người khác thử xe, chú cũng đều qua loa, chủ quan như vậy ư? Hay là chú cố ý làm như vậy?” “Vì sao chú phải cố ý làm như vậy?” Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nhận ra được ý thù địch của Thẩm Minh Triết. Đứa bé này căm ghét anh! Mặc dù nó đang cố hết sức muốn che giấu. “Bởi vì chú…” Thẩm Minh Triết suýt nữa là nói ra câu: “Bởi vì chú không thích mami, cũng không thích cháu! Cho nên chú muốn để cháu và mami chết đi có đúng không?” Nhưng lời nói vừa đến miệng, thằng bé bèn dừng lại, giống như căm ghét sự vô dụng của chính mình, thằng bé bỗng xoay cổ lại, đưa lưng về phía Diệp Ân Tuấn, bộ dạng khó chịu đó khiến đáy lòng Diệp Ân Tuấn như mềm ra. “Bởi vì chú gì cơ?” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vô thức mềm hẳn đi. Nhưng Thẩm Minh Triết lại không phản ứng lại anh, thằng bé đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chú mau đi khỏi chỗ này đi, mami cháu tỉnh lại sẽ không muốn gặp chú đâu.” “Chú là cấp trên của mami cháu.” “Cháu có thể bảo mami từ chức.” Thẩm Minh Triết lại quay đầu đi lần nữa, trong đôi mắt đã không còn che giấu sự chán ghét và căm giận đối với Diệp Ân Tuấn nữa. Trong lòng Diệp Ân Tuấn đột nhiên vô cùng khó chịu. “Cậu nhóc thối, cháu có thể nói cho chú biết, năm năm qua, cháu và mami sống như thế nào hay không?” “Liên quan gì đến chú chứ? Chú mau đi đi!” Thẩm Minh Triết nói xong lập tức đứng lên, nhanh chóng trở lại phòng bệnh, tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại. Từ trước đến nay, Diệp Ân Tuấn chưa từng bị ai chán ghét đến mức như vậy, thế mà lúc này, người ghét anh lại là một đứa trẻ, nhưng anh lại không thể ghét thằng bé được. Anh nhìn mái tóc nhân lúc Thẩm Minh Triết không chú ý chạm vào khi nãy, khẽ nheo mắt lại, đột nhiên nhấc chân đi đến khoa khác của bệnh viện. Sau khi Thẩm Minh Triết trở lại phòng bệnh, sắc mặt vẫn âm u như cũ, chu chu cái miệng nhỏ, dáng vẻ vừa nhìn đã biết rất không vui. Lam Tử Thất thấy thằng bé như vậy, cười nói: “Thằng nhóc thối, sao thế? Ai chọc cháu tức giận vậy?” Nhưng Thẩm Minh Triết lại chẳng nói chẳng rằng đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, một lát sau mới nói: “Dì Lam à, dì nói xem mami cháu tốt như vậy, thế mà vì sao lại có người không thích mẹ cháu chứ?” Lam Tử Thất đột nhiên ngây người. Chuyện này, cô ấy cũng rất nghi hoặc đó. Thẩm Hạ Lan tốt như thế, Diệp Ân Tuấn làm sao nỡ làm hại cô ấy được chứ? “Được rồi, cháu còn nhỏ, đừng quan tâm đến chuyện của người lớn có được hay không?” “Không được! Cháu muốn khiến mami vui vẻ, con muốn tìm bạn trai cho mami. Mami là người phụ nữ tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này, cho nên xứng đáng được người đàn ông tốt nhất, tốt nhất thích.” Thẩm Minh Triết nói liền một mạch không ngừng nghỉ, khiến Lam Tử Thất phì cười. “Thằng nhóc thối, cháu còn nhỏ như thế, cháu có biết bạn trai là gì không? Còn nữa, cháu cảm thấy ai có thể xứng với mami tốt nhất của cháu hả?” “Ba nuôi cháu đó!” Thẩm Minh Triết đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nói: “Ba nuôi cháu là người đàn ông lợi hại nhất trên thế giới này! Hơn nữa ba đối xử với cháu và mami vô cùng vô cùng tốt, ba nuôi nói chỉ cần mami bằng lòng, bất cứ lúc nào ba nuôi cũng có thể làm ba ruột của cháu!” “Ba nuôi cháu là ai thế?” Lam Tử Thất cũng không biết Thẩm Hạ Lan sống ở Mỹ như thế nào, hôm nay nghe thấy Thẩm Minh Triết nói có một người ba nuôi, hơn nữa ánh mắt thằng bé còn lộ vẻ vô cùng tự hào, cho nên cô ấy cũng không khỏi cảm thấy hứng thú về người đàn ông đó. Thẩm Minh Triết vô cùng tự hào nói: “Ba nuôi cháu tên là Đường Trình Siêu, là người đối xử tốt nhất với mami và cháu!” “Đường Trình Siêu ư?” Lam Tử Thất không phải là người trong giới kinh doanh, cho nên không quá quen thuộc với cái tên này, cô chỉ cười cười nói: “Nếu ba nuôi đã đối xử rất tốt với mẹ cháu như vậy rồi, thế vì sao cháu và mẹi lại trở về chứ? Ở lại bên cạnh ba nuôi không phải càng tốt hơn ư?” “Đó là vì…” Thẩm Minh Triết lập tức dừng lại. Không thể nói chuyện của em gái Thẩm Nghê Nghê cho bất cứ ai được. Mami từng nói, không thể để bất cứ ai biết chuyện của em gái. Nghĩ đến đây, con mắt của Thẩm Minh Triết bỗng ảm đạm đi. “Dì Lam, dì nói xem khi nào mami mới tỉnh lại vậy?” “Dì cũng không biết nữa, nếu cháu mệt rồi thì về trước đi, dì sẽ ở lại đây chăm sóc mami cháu.” Lam Tử Thất nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Minh Triết, ít nhiều cũng hơi đau lòng. “Không cần đâu, cháu sẽ ở lại đây chăm sóc mami.” Thẩm Minh Triết nhảy sang chiếc giường bên cạnh rồi nằm xuống, không lâu sau thì đi vào giấc ngủ. Diệp Ân Tuấn trở lại một lần nữa, nhưng Lam Tử Thất không cho anh vào. Phía bên Tống Đình truyền tin đến, nói rằng kết quả kiểm tra chiếc xe bị nổ kia đã có rồi, cho nên anh vội vã trở về. “Tổng Giám đốc Diệp, có người chặn phanh xe lại, không có ngăn trở, rất có tính kỹ thuật. Khi nhà thiết kế Lisa thử xe, phanh xe bị đứt, cho nên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Nghe Tống Đình nói như vậy, vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo đáng sợ. “Kiểm tra cho tôi, cho dù dùng bất cứ cách nào, cũng phải điều tra ra được là ai đã động tay động chân vào cho tôi.” “Vâng!” Tống Đình vội vã gật đầu, nhưng sau đó lại khẽ nói: “Tổng Giám đốc Diệp, tôi đã đưa cậu chủ nhỏ về rồi, nhưng cô Sở hình như đã đánh cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ khóc rất nhiều, anh có cần trở về xem thử hay không?” Diệp Ân Tuấn nhíu chặt đầu lông mày lại. “Thằng bé vẫn không chịu nói ai đã ở phòng máy tính trước nó ư?” “Không có, cậu chủ nhỏ vẫn luôn nói chỉ có một mình cậu ấy, Tổng Giám đốc Diệp, có phải là chúng ta đã đổ oan cho cậu chủ nhỏ rồi hay không?” Tống Đình là người chứng kiến Diệp Tranh lớn lên, thấy thằng bé khóc thảm thương như vậy, ít nhiều cũng hơi đau lòng. Diệp Ân Tuấn làm sao mà không đau lòng được chứ? Chỉ có điều nghĩ đến bí mật kinh doanh bị đánh mất, cuối cùng anh thở dài một tiếng nói: “Nói với Sở Anh Lạc, đừng nặng tay với Diệp Tranh, nói như thế nào thì thằng bé cũng là người thừa kế của nhà họ Diệp.” “Vâng, tôi biết rõ Tổng Giám đốc Diệp cũng đau lòng cho cậu chủ nhỏ, thế thì bây giờ chúng ta trở về xem cậu chủ nhỏ luôn chứ?” “Không cần, tôi vẫn còn việc phải làm.” Diệp Ân Tuấn nói xong thì rời đi. Tống Đình nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy chính mình không cách nào nhìn thấu được vị Tổng Giám đốc này. Trước đây Diệp Ân Tuấn là người quan tâm cậu chủ nhỏ nhất, nhưng bây giờ lại sao vậy chứ? Diệp Ân Tuấn không đi nơi khác mà đi đến nhà kho, anh muốn kiểm tra chiếc xe bị nổ đó. Chiếc xe bị nổ tung cho nên rất nhiều chứng cứ cũng đã bị chôn vùi, nhưng anh lại phát hiện một thỏi son môi ở bên dưới ghế xe. Màu thỏi son này không phải là của Thẩm Hạ Lan, thế thì là của ai vậy chứ? Chẳng lẽ là của kẻ động tay động chân vào chiếc xe để lại ư? Anh nhanh chóng gói thỏi son lại, mang đến cơ quan đặc biệt để kiểm tra. Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho dù như thế nào anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, còn về phần người giở trò sau lưng, anh sẽ càng không tha cho người đó. Một ngày cứ thế vội vã trôi đi. Đến ngày thứ hai, khi mặt trời mới mọc lên từ phía Đông, Diệp Ân Tuấn đã mang theo bữa sáng thịnh soạn đến bệnh viện. Lam Tử Thất thấy Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan vẫn chưa dậy, bèn đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cho nên khi Diệp Ân Tuấn đến, trong phòng bệnh đúng lúc không có ai. Nhìn một lớn một nhỏ nằm ngủ trên giường bệnh, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Anh cũng đã từng ảo tưởng về một gia đình một nhà ba người hạnh phúc như vậy, không ngờ năm năm sau lại có thể thực hiện được. Anh đi đến trước giường của Thẩm Hạ Lan, đặt bữa sáng lên trên ghế, nhưng lại phát hiện có người đang kéo áo anh. Diệp Ân Tuấn khẽ quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang mở to mắt, muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng hơi khô nóng. “Em tỉnh rồi à? Muốn uống nước không? Để tôi gọi bác sỹ cho em.” Diệp Ân Tuấn vội vàng ấn chiếc chuông gọi y tá, sau đó rót cho Thẩm Hạ Lan một cốc nước ấm, rồi ngồi xuống trước giường cô, cẩn thận đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng cho cô uống một ngụm nước ấm. “Em vừa tỉnh dậy, cho nên cũng không dám để em uống quá nhiều nước, em thấm giọng trước đi, đợi bác sỹ đến kiểm tra xong rồi nói.” Diệp Ân Tuấn rất hiếm khi nói chuyện dịu dàng với Thẩm Hạ Lan như vậy, ít nhất ba năm sau khi kết hôn, anh cũng chưa từng đối xử với cô như vậy. Thẩm Hạ Lan hơi hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ. Đến tận khi bác sỹ và y tá đi vào, đánh thức Thẩm Minh Triết ở bên cạnh, khi ánh mắt vẫn còn ngái ngủ trên gương mặt non nớt ấy quét về phía cô, khi tiếng gọi “mami” mềm mại của thằng bé chạm vào nơi sâu thẳm trái tim cô, Thẩm Hạ Lan mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Một chuyện ngoài ý muốn lại có thể khiến não cô hỏng luôn rồi ư? Diệp Ân Tuấn đều đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng lại chỉ đối xử không tốt với một mình cô. Nếu không phải là gương mặt không còn giống trước đây, nếu không phải là vì cô mang đến cho Diệp Ân Tuấn quá nhiều sự nghi ngờ, thì anh làm sao có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy được cơ chứ? Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, cũng không muốn để ý Diệp Ân Tuấn nữa, bèn xoay đầu nhìn sang Thẩm Minh Triết. Thẩm Minh Triết đã chạy tới, kéo tay cô. “Mẹ, mẹ dọa chết con rồi.” Nước mắt Thẩm Minh Triết không ngừng rơi xuống, vào lúc này, sự kiên cường vẫn luôn cố kìm nén của thằng bé hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Thẩm Hạ Lan hiểu rõ nỗi sợ hãi của Thẩm Minh Triết hơn ai hết, thằng bé không hề giả vờ mà là thật sự sợ hãi! Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng đã mấy lần tận mắt chứng kiến Thẩm Nghê Nghê đấu tranh giữa sự sống và cái chết, nhìn sự yếu ớt và tái nhợt của Thẩm Nghê Nghê giãy giụa bên bờ vực của cái chết hết lần này đến lần khác, người anh sinh đôi như thằng bé làm sao có thể không cảm nhận được chứ? Hôm nay mami mà thằng bé vẫn luôn dựa vào cũng đang nằm trên giường bệnh, thử hỏi một đứa trẻ bốn tuổi làm sao chịu đựng được đây?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 35
Chương 35