TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 121

CHƯƠNG 121: TIN TỨC CỦA BÀ TA LẠI HẾT SỨC LINH THÔNG

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Đình khẽ nhíu mày, vô thức hỏi vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ nhanh chóng đi ra ngoài xem xét, khi quay lại, vẻ mặt hơi do dự.

“Có chuyện gì thế?”

Tống Đình hiểu rõ tính cách người mình dẫn theo, nên dáng vẻ do dự, lưỡng lự này của anh ta khiến Tống Đình hơi bất ngờ và không an tâm.

Vệ sĩ hít sâu một hơi nói: “Người bên ngoài là thím Trương, nghe nói tổng giám đốc Diệp đã được đưa vào phòng phẫu thuật thì làm ầm ĩ đòi vào.”

Tống Đình nghe xong cảm thấy rất đau đầu.

Thím Trương là vú em của Diệp Ân Tuấn, dù lần trước đã bị Thẩm Hạ Lan phơi bày chuyện xấu, nhưng cuối cùng Tống Đình vẫn không đuổi thím Trương ra khỏi Hải Thành mà sắp xếp cho thím Trương ở một ngôi nhà không dùng đến của nhà họ Diệp.

Mọi người đều biết tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với thím Trương, nên dù thím Trương là người giúp việc, Tống Đình vẫn cố hết sức để thím Trương có cuộc sống thoải mái một chút, không ngờ lại mang đến phiền phức cho Thẩm Hạ Lan.

Tống Đình hơi ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

“Bà chủ, thật xin lỗi, tôi…”

“Diệp Ân Tuấn vừa mới xảy ra chuyện, mà tin tức của thím Trương quả là linh thông, lại có thể biết ngay được mà tới đây tìm Diệp Ân Tuấn, bà ấy đúng thật lo lắng cho Diệp Ân Tuấn mà.”

Thẩm Hạ Lan khiến Tống Đình hơi sững sờ, lúc này mới phát giác có chút không thích hợp.

Vì không muốn ảnh hưởng đến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, Tống Đình cố ý sắp xếp cho thím Trương ở vùng vùng ngoại thành khá xa xôi, dân cư thưa thớt, nhưng không khí rất tốt, anh ta thậm chí còn tìm hai người giúp việc cho thím Trương. Theo lý thuyết, dù thím Trương có nhận được tin tức thì cũng không thể chạy tới đây nhanh thế, chứ đừng nói tới nhanh như vậy đã biết tin rồi.

Ánh mắt Tống Đình có chút biến hóa.

“Bà chủ, ý của cô là…”

“Đây là bệnh viện, Diệp Ân Tuấn còn đang trong phòng cấp cứu, tôi không có tâm trạng giải quyết những chuyện này, cũng không hi vọng anh ấy bị quấy rầy, tự cậu xem mà giải quyết đi.”

Thẩm Hạ Lan có chút mỏi mệt.

Cô biết thím Trương rất đáng nghi, nhưng Tống Đình làm việc rất chu đáo.

Thím Trương chăm sóc cho Diệp Ân Tuấn từ khi còn bế ẵm, nhiều năm như vậy gần như đã thành người mẹ thứ hai của Diệp Ân Tuấn. Dù trước kia, thím Trương đối với cô không được tử tế cho lắm, nhưng xuất phát điểm cũng là vì tốt cho Diệp Ân Tuấn mà thôi, hơn nữa bà ta cũng không biết thân phận thật của cô.

Bây giờ, Diệp Ân Tuấn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, Thẩm Hạ Lan thật không muốn lại có xung đột gì với thím Trương, đẩy Diệp Ân Tuấn vào tình thế khó xử.

Năm năm qua, hình như chuyện cô khiến Diệp Ân Tuấn khó xử cũng không ít, vì cô Diệp Ân Tuấn chẳng tiếc tính mạng mình, như vậy là quá đủ với Thẩm Hạ Lan rồi.

Còn chuyện thím Trương, sau này hãy nói đi, hiện cô thật không có tâm sức đâu đi tranh cãi cùng bà ta, huống hồ Thẩm Minh Triết vừa mới trở về, cô cũng không muốn gây ra chuyện khó coi gì trước mặt con.

Tống Đình hiểu ngay ý của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng xoay người ra ngoài, không lâu sau, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại.

Thẩm Minh Triết hơi tò mò hỏi: “Mẹ, người bên ngoài là ai thế?”

“Chuyện không liên quan tới con, con có mệt không? Mệt thì ngủ một lát đi nhé, mẹ ở đây.”

Nhìn dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài của Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan rất đau lòng.

“Con không mệt, con muốn chờ lão Diệp ra.”

Dù Thẩm Minh Triết nói như vậy, nhưng mí mắt đã không mở ra được. Sau khi trải qua một ngày một đêm nguy hiểm, giờ nằm trong ngực Thẩm Hạ Lan, đầu của Thẩm Minh Triết cứ gật gà gật gù.

Nhìn dáng vẻ đó của con trai, Thẩm Hạ Lan mỉm cười, không nói gì, mà ôm Thẩm Minh Triết vào trong ngực, để nó nằm tư thế thoải mái.

Muốn con trai thay đổi cách xưng hô với Diệp Ân Tuấn chắc cần phải một thời gian nữa, Thẩm Hạ Lan không vội, chỉ e Diệp Ân Tuấn tức giận, nhưng đây không phải là kết cục tốt nhất rồi sao?

Cuối cùng Thẩm Minh Triết vẫn ngủ thiếp đi, không có lo âu và sợ hãi nữa. Nó ngủ có vẻ an ổn, nhưng đôi tay nhỏ vẫn giữ chặt cổ áo Thẩm Hạ Lan, có thể thấy nó vẫn còn kinh sợ.

Thẩm Hạ Lan khẽ vỗ về lưng Thẩm Minh Triết, an ủi nó, không lâu sau, Thẩm Minh Triết đã ngủ say.

Tống Đình thấy cô vất vả, khẽ nói: “Không bằng cô đưa cậu An cho tôi để tôi ôm, cô cũng mệt rồi.”

“Không cần.”

Sau khi Thẩm Minh Triết mất tích, sự đau khổ của Thẩm Hạ Lan không ai hiểu được, giờ đây ôm cơ thể nhỏ bé của con trai, cô thật hận không thể cả đời cũng không buông tay.

Địa Ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian.

Trước nay, cô không chủ động hại người, tính kế người, nhưng lại vì trở thành vợ Diệp Ân Tuấn mà bị người ta xem như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Trước kia, cô chỉ có một mình nên dễ dàng bỏ qua, nhưng giờ cô đã có con, mà lại đẩy con mình vào nguy hiểm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa,

Cô có người cô cần bảo vệ, nên sẽ không thể để mình bị người ta bắt nạt như trước kia nữa. Cô vẫn hiểu đạo lý làm mẹ phải trở nên kiên cường.

Thẩm Minh Triết ngủ được một lúc mà Diệp Ân Tuấn vẫn chưa ra ngoài, điện thoại của Thẩm Hạ Lan lại vang lên.

Vì sợ ảnh hưởng con trai nghỉ ngơi, cô không thể không đưa Thẩm Minh Triết cho Tống Đình.

Tống Đình thận trọng trông chừng Thẩm Minh Triết, mà sau khi nhìn thấy hiển thị trên màn hình điện thoại, Thẩm Hạ Lan vội vàng cầm điện thoại đi đến góc rẽ cầu thang.

“Trình Siêu?”

“Đã tìm được Minh Triết chưa?”

Đường Trình Siêu rất lo lắng, âm thanh hơi khàn, có thể nghe ra anh đã một đêm chưa ngủ.

Nhớ tới từ khi Thẩm Minh Triết được sinh ra cho đến giờ, vì ba mẹ con cô mà Đường Trình Siêu đã làm mọi thứ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi áy náy.

“Tìm được rồi, con đang ngủ, cũng may không bị làm sao, chỉ có chút sợ hãi mà thôi.”

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói, nghĩ làm thế nào để nói với Đường Trình Siêu.

Cô biết tình cảm của Đường Trình Siêu dành cho mình. Năm năm nay, cô luôn cố gắng để Đường Trình Siêu yêu phụ nữ khác, thậm chí còn giới thiệu bạn gái cho cho anh, nhưng anh vẫn chỉ quan tâm ba mẹ con cô.

Nếu như không có Diệp Ân Tuấn, có lẽ cô sẽ yêu người đàn ông như Đường Trình Siêu, đáng tiếc tình yêu là thứ không thể thay thế.

Nghe thấy Thẩm Minh Triết không có chuyện gì, Đường Trình Siêu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm qua tâm tình Nghê Nghê không tốt lắm, nó nói nó luôn cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra, anh chỉ có thể trấn an nó, nhưng những cặp sinh đôi luôn tâm linh tương thông, cũng may Minh Triết không có chuyện gì, anh cũng an tâm rồi.”

Nghe Đường Trình Siêu nhắc đến Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Mấy năm nay, cảm ơn anh đã chăm sóc ba mẹ con em, đặc biệt là Nghê Nghê, nếu không có anh, em cũng không biết phải làm sao. Trình Siêu, em muốn…”

“Nếu như không có chuyện gì nữa thì anh cúp điện thoại trước nhé, bên này hơi bận.”

Không đợi Thẩm Hạ Lan nói xong, Đường Trình Siêu đã ngắt lời cô, anh biết cô định nói gì, cách nói chuyện này, năm năm qua bọn họ đã nói không dưới trăm lần, mỗi lần anh đều cần dũng khí rất lớn mới có thể để bản thân tiếp tục kiên trì.

Dù sao một người đàn ông thành đạt bị một người phụ nữ cự tuyệt hết lần này đến lần khác, trong lòng anh cũng rất yếu đuối có được không.

Thẩm Hạ Lan biết mình lại tổn thương Đường Trình Siêu, cô hơi ngượng ngùng nói: “Em xin lỗi, Trình Siêu.”

“Đừng nói xin lỗi anh, em biết, anh cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì em.”

“Nhưng em không thể để anh tiếp tục sống lãng phí thời gian như vậy nữa. Bác Đường đã tìm em rất nhiều lần, Trình Siêu, anh không còn trẻ nữa, nên lập gia đình rồi.”

Thẩm Hạ Lan biết Đường Trình Siêu nghe vậy sẽ không vui, nhưng cô không thể không nói.

Dù chưa tiếp nhận tình cảm của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không thể tiếp nhận Đường Trình Siêu, không phải Đường Trình Siêu không tốt, mà là anh quá tốt, tốt đến mức cô tự cảm thấy hổ thẹn. Người đàn ông như vậy xứng đáng giá được một người phụ nữ yêu hết lòng mà không phải như cô, trong lòng yêu người khác, rồi còn mang theo con với người khác làm ảnh hưởng cuộc sống của anh.

Bây giờ cô đã biết năm năm qua lòng mình không hề thay đổi, vị trí trong lòng chỉ Diệp Ân Tuấn mới có thể lấp đầy, cô càng không thể làm trễ nải Đường Trình Siêu.

Cuối cùng Đường Trình Siêu vẫn không thể ngăn cản Thẩm Hạ Lan nói ra lời này, anh thở dài một cái nói: “Có phải em đã tha thứ cho anh ta rồi hay không?”

Thẩm Hạ Lan trầm mặc một lúc rồi nói: “Chuyện năm năm trước đều là hiểu lầm, anh ấy không hề biết gì. Năm năm qua anh ấy sống cũng không tốt. Hơn nữa bọn trẻ cần một người ba.”

“Em biết, anh có thể làm ba bọn chúng, chỉ cần em bằng lòng mà thôi.”

Lời của Đường Trình Siêu có chút thương cảm.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất đau lòng.

Cô coi Đường Trình Siêu như người thân, anh dường như là người anh trai tốt nhất của cô, luôn chăm sóc và mang lại sự ấm áp cho cô, nhưng ở bên anh cô lại không hề rung động.

Có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, trái tim cô đã thuộc về Diệp Ân Tuấn rồi, nên không thể chứa được người đàn ông khác trên thế gian này nữa.

Mặc kệ Diệp Ân Tuấn tốt hay xấu, yêu cô hay bạc tình bạc nghĩa, trái tim cô đã không thể trở lại.

“Em xin lỗi, Trình Siêu, em thật xin lỗi.”

Ngoài xin lỗi, Thẩm Hạ Lan không biết mình còn có thể nói gì.

Thẩm Hạ Lan biết, cả đời này cô cũng không bù đắp được những thiệt thòi mà Đường Trình Siêu đã chịu. Có đôi khi cô cảm thấy ông trời đang đùa bỡn, đã để cô yêu Diệp Ân Tuấn, tại sao còn phải đưa người đàn ông tốt như Đường Trình Siêu đến trước mặt cô?

Đường Trình Siêu trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Đừng nói xin lỗi nữa, em đã tiếp nhận anh ta, có phải sẽ nhanh chóng đưa Nghe Nghê đi hay không?”

Tất nhiên Đường Trình Siêu biết Diệp Ân Tuấn là hạng người gì.

Anh và Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan đều là bạn học thời đại học, khi học đại học anh đã thích Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại yêu Diệp Ân Tuấn nên anh chỉ có thể chúc phúc cho cô.

Vốn tưởng năm năm trước là một cơ hội, cuối cùng ông trời đã se duyên, lại không ngờ, năm năm vẫn chỉ là dã tràng xe cát biển đông.

Nói không mất mát là giả, nhưng nỗ lực tình cảm làm sao có thể thu về?

Đường Trình Siêu thở dài, nhưng cũng đau lòng Thẩm Hạ Lan.

“Nếu như sau này tên đó bắt nạt em, nhất định nói cho anh biết, anh chắc chắn không tha cho anh ta.”

“Trình Siêu, cám ơn anh.”

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên muốn khóc.

Côn vẫn cảm thấy mình là người phụ nữ đau khổ nhất trên thế giới, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, thật ra cô là người hạnh phúc nhất.

“Đừng khóc. Năm năm qua, dù cho có gặp phải chuyện gì anh cũng chưa từng thấy em khóc. Có đôi khi thật hi vọng em có thể khóc trong ngực anh, đáng tiếc em luôn kiên cường như vậy, không cho anh bất kỳ cơ hội nhỏ nhoi nào, có lẽ sự yếu đuối của em chỉ dành cho Diệp Ân Tuấn mà thôi. Hạ Lan, mặc kệ em lựa chọn thế nào, chỉ cần em hạnh phúc anh sẽ hạnh phúc.”

Nói xong, Đường Trình Siêu cúp điện thoại, thế nhưng khóe mắt đã ướt.

Cuối cùng anh vẫn là không thể giữ cô lại, ngay cả con gái nuôi thân thiết suốt 5 năm cũng sắp rời khỏi mình thật sao?

Anh chợt cảm thấy oán hận, oán hận Diệp Ân Tuấn.

Đọc truyện chữ Full