“Cái gì?” Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Đình đều hết sức kinh ngạc, thậm chí cả hai người vội vàng đi tới bên cạnh Tống Dật Hiên. Tống Dật Hiên thật ra muốn một mình độc chiếm tin tức này, sau đó một mình tìm ra Thẩm Hạ Lan, nhưng cậu ta bị ngăn cản. “Anh thả tôi ra trước đi! Diệp Ân Tuấn! Anh sắp xiết chết tôi rồi.” Tống Dật Hiên còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã tóm lấy cổ áo của cậu ta, suýt nữa kéo cậu ta từ dưới đất lên. Hoắc Chấn Đình biết trong thời gian này Diệp Ân Tuấn tìm kiếm Thẩm Hạ Lan gần như phát điên, hơn nữa anh ta vừa biết quan hệ của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, lúc này tất nhiên cũng hiểu Diệp Ân Tuấn. “Diệp Ân Tuấn, anh thả Tống Dật Hiên ra trước đi. Nếu cậu ta có tin tức sẽ nói ra, anh đừng thật sự siết chết cậu ta, đến lúc đó chúng ta sẽ không có tin tức nữa đâu.” Lời Hoắc Chấn Đình nói làm Diệp Ân Tuấn ít nhiều thả lỏng ra, chỉ là trong lòng vẫn vô cùng sốt ruột. Tống Dật Hiên xoa cổ của mình nói: “Diệp Ân Tuấn, anh đúng là kẻ thần kinh. Sớm biết vậy, tôi đã không nói cho anh biết tin tức của cô ấy, tôi tự mình đi tìm, đến lúc đó người đẹp lại là của tôi.” “Cậu muốn chết đúng không?” Lúc này Diệp Ân Tuấn chính là con rồng vẫn luôn ngủ đông, cho dù có vô số bản lĩnh nhưng bây giờ lại không có cách nào, chỉ có thể nhìn Tống Dật Hiên lảm nhảm những lời vô nghĩa. “Cắt, anh hô to gọi nhỏ với tôi thì có tác dụng gì chứ? Tôi lại nói cho anh biết, kẻ làm mất người đẹp là anh, kẻ mang người đẹp bán đi chính là bà vú của anh!” “Cậu nói gì?” Diệp Ân Tuấn hoàn toàn ngây người, thậm chí có phần giống như bị sét đánh. Anh từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, không phải chưa từng nghĩ tới Thẩm Hạ Lan sẽ bị bán đi, chỉ là anh cảm thấy không thể như vậy được. Cho dù thím Trương có hận Thẩm Hạ Lan, chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy chứ? Nhưng bây giờ nghe được Tống Dật Hiên nói vậy, Diệp Ân Tuấn suýt nữa đứng không vững. Hoắc Chấn Đình cũng nhíu mày. “Cậu nói rõ ràng đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” “Tôi cũng chỉ nghe ngóng từ mấy anh em trên đường nói thôi. Bọn họ nói mấy ngày trước đó có một tàu buôn người bán ra nước ngoài. Trong đó có một người nói từng nhìn thấy Lisa. Lúc đó cô ấy là hôn mê, bị thím Trương đưa lên trên tàu. Bây giờ chỉ biết là chiếc tàu kia đi tới đảo không người, sau đó trung chuyển. Về phần rốt cuộc đi đâu thì không ai biết. Nghe nói, phụ nữ chỗ đó đều sẽ bị bán đến các nơi trên thế giới. Dựa theo quy định chợ đêm ở đó, trở thành đồ chơi cho dân bản xứ.” Khi nói đến những điều này, trong lòng Tống Dật Hiên rất không vui. Cậu ta thích Thẩm Hạ Lan, thậm chí cảm thấy trên người Thẩm Hạ Lan có một sự nhã nhặn mà cậu ta vẫn luôn muốn có. Một người phụ nữ yếu ớt như vậy lại bị người ta bán được nước ngoài, anh ta gần như có thể tưởng tượng được cô sẽ phải chịu kết quả thế nào. Người đẹp kia lại không còn băng thanh ngọc khiết nữa, thậm chí có thể sẽ đối mặt với cảnh tượng gãy tay, gãy chân, vô cùng thê thảm. Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng Tống Dật Hiên lại nóng như lửa, hận không thể đập chết Diệp Ân Tuấn trước mắt này. “Đều tại anh hết! Diệp Ân Tuấn, nếu anh không có bản lĩnh bảo vệ được hai mẹ con bọn họ, sao anh lại muốn đưa cô ấy đến nhà họ Diệp chứ? Bây giờ thì hay rồi, cô ấy và Minh Triết đều không thấy đâu. Cho dù bây giờ biết cô ấy ở đâu, anh nói cho tôi biết đi, khi anh gặp lại cô ấy, cô ấy còn có thể giống như lúc trước sao? Cô ấy băng thanh ngọc khiết như vậy, xinh đẹp như vậy, sẽ bị hành hạ thành thế nào? Anh và tôi đều là đàn ông, anh lại không hiểu sao? Cho dù tìm được người về, anh có thể xóa đi khoảng thời gian này sao? Anh có thể loại bỏ được ám ảnh này trong cuộc đời cô ấy sao? Anh có thể sao?” Tống Dật Hiên đấm vào trên mặt Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn không tránh, nhận lấy một đấm này. Thật ra trong lòng anh sao có thể tốt được? Đó là vợ của anh! Là mẹ của con anh! Xa cách năm năm, anh thật vất vả mới biết được tâm ý của mình, còn chưa kịp vui vẻ ở cùng với Thẩm Hạ Lan được mấy ngày, bây giờ không ngờ lại thành kết quả như vậy. Mà người gây ra tất cả những điều này lại là thím Trương! Là bà vú mà từ nhỏ anh đã tín nhiệm nhất, thích nhất! Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy có vị tanh dâng lên trong cổ họng, anh không nhịn được oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Bước chân anh hơi lảo đảo, thậm chí đứng cũng không vững. Trong lòng Hoắc Chấn Đình cũng đặc biệt chấn động. Không ai muốn gặp phải kết quả như vậy. Chỉ là bây giờ không phải là thời điểm để bọn họ bi thương. “Diệp Ân Tuấn, anh phải chú ý giữ sức khỏe. Anh không chỉ cần tìm cô Thẩm, anh còn phải tìm Minh Triết nữa. Anh thậm chí còn phải suy nghĩ cho Nghê Nghê.” “Nghê Nghê là ai? Đã đến lúc này rồi, anh còn có tâm tư để ý tới chuyện của người khác sao? Diệp Ân Tuấn, tim anh rốt cuộc làm bằng gì vậy? Tôi thậm chí nghi ngờ anh rốt cuộc có từng thích Lisa hay không nữa!” Tống Dật Hiên không biết chuyện của Nghê Nghê, lúc này nghe được cái tên này, tự nhiên nổi giận, giơ nắm đấm lại muốn đánh Diệp Ân Tuấn, nhưng bị Hoắc Chấn Đình ngăn cản. “Đủ rồi, Tống Dật Hiên, mỗi người ở đây đều không thể sống tốt hơn cậu đâu! Điều chúng ta cần phải làm bây giờ là mau chóng tìm hiểu xem chiếc tàu kia đi đâu, bây giờ cô Thẩm đang ở đâu. Chứ không phải ở đây nội đấu, đúng không?” Tống Dật Hiên khóc. Người lớn như vậy, lúc này cậu ta lại òa khóc giống như một đứa trẻ. “Nếu tôi có thể điều tra ra, tôi còn tìm các người làm gì chứ? Trên chiếc tàu kia chết không ít người, tất cả đều bị ném xuống biển, khi vớt lên thì mặt đã hoàn toàn thay đổi. Người còn lại một hơi thở cũng chỉ có chút tin tức như vậy. Diệp Ân Tuấn, không phải anh có thể một tay che trời ở Hải Thành sao? Không phải anh có bản lĩnh lớn à? Anh đi qua điều tra đi! Anh nhanh đi điều tra đi! Nếu còn chậm nữa, có thể cô ấy sẽ thật sự xảy ra chuyện mất!” Tiếng khóc của Tống Dật Hiên làm người ta càng cảm thấy bi thương hơn. Cậu ta là ai? Đó là nhị thế tổ ở Hải Thành! Bình thường cậu ta sẽ để mắt tới ai chứ? Cho dù là Diệp Ân Tuấn, cậu ta cũng chưa từng sợ hãi, nhưng bây giờ lại khóc như đứa trẻ vì Thẩm Hạ Lan. Diệp Ân Tuấn rất đau lòng, ngực anh lại trào lên một ngụm máu. Tất cả chuyện không tốt đều thoáng hiện ra trong đầu anh. Hạ Lan! Hạ Lan của anh! Bây giờ cô ấy rốt cuộc đang ở đâu? Hoắc Chấn Đình biết tình cảnh của Diệp Ân Tuấn bây giờ, khẽ nói: “Tôi lập tức đi điều tra chuyện này. Tôi sẽ trở lại, bảo người của tôi vận dụng tất cả quan hệ để qua điều tra.” “Không cần, tôi biết một cách hữu dụng hơn.” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn đi rất nhiều, dường như đột nhiên già đi rất nhiều tuổi vậy. Anh đi loạng choạng, giống như một cụ già ở tuổi xế chiều. Hoắc Chấn Đình từ bóng lưng của anh đột nhiên nhìn được ra tình cảm sâu nặng của anh dành cho Thẩm Hạ Lan. Tình cảm của người đàn ông này quá mức hướng nội, bây giờ chịu đả kích như vậy, chắc hẳn tim phổi cũng bị tổn hại. “Diệp Ân Tuấn, anh phải cố giữ sức khỏe, anh còn có chuyện khác phải làm đấy.” Hoắc Chấn Đình hi vọng lợi dụng chuyện của Thẩm Nghê Nghê làm cho Diệp Ân Tuấn phấn chấn lại một chút. Chỉ là Tống Dật Hiên không biết, hét lớn một tiếng: “Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tìm được Lisa chứ?” “Cậu câm miệng đi!” Hoắc Chấn Đình biết tâm thần Tống Dật Hiên cũng đang bối rối, chỉ là không thể không ngăn cản cậu ta nói tiếp. Diệp Ân Tuấn “Oa” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, bịch một tiếng đã ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. “Diệp Ân Tuấn!” Lúc đó Hoắc Chấn Đình lại bị dọa hỏng rồi. Lúc này Tống Dật Hiên lại không để ý tới chuyện gì khác, nắm lấy cổ áo của Diệp Ân Tuấn kêu: “Bây giờ anh giả chết làm gì hả? Anh đứng lên cho tôi! Thế lực của anh Hải Thành là lớn nhất, anh cũng có quan hệ với bên ngoài, anh dậy tìm Lisa đi!” “Tống Dật Hiên, cậu đủ rồi đấy! Trong lòng Diệp Ân Tuấn khó chịu hơn bất kỳ ai ở đây. Cậu nghĩ cậu lo lắng cho cô Thẩm, tôi và Diệp Ân Tuấn lại không lo lắng sao? Cậu tưởng mấy ngày qua chúng tôi đều đang chơi à? Tống Dật Hiên, tôi cho cậu biết Lisa là ai! Cô ấy là bà Diệp đã vùi thân trong biển lửa năm năm trước, là Thẩm Hạ Lan – người vợ được Diệp Ân Tuấn cưới hỏi đàng hoàng! Cậu thấy người có quyền bi thương, khổ sở nhất ở đây là ai chứ?” Hoắc Chấn Đình đẩy Tống Dật Hiên ra, vội vàng gọi điện thoại cho Tống Đình. Tống Dật Hiên ngây ra. Sao lại là Thẩm Hạ Lan? Sao lại là vợ của Diệp Ân Tuấn chứ? Không! Hoắc Chấn Đình đang lừa mình! Cậu ta không tin! Tống Dật Hiên đứng phắt dậy nói: “Các người đều không đi điều tra, tự tôi đi. Cho dù có phải lật tung trời đất lên vì chuyện này, tôi cũng phải tìm được Lisa! Tôi không quan tâm cô ấy là vợ của ai, tôi chỉ biết cô ấy là bạn của Tống Dật Hiên tôi!” Cậu ta nói xong thì lái xe đi như điên. Lúc Tống Đình nhận được tin tức của Hoắc Chấn Đình, cả người đều thấy không khỏe. Anh ta nhanh chóng tới chỗ của Hoắc Chấn Đình và Diệp Ân Tuấn. Khi thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn tái nhợt, anh ta cũng bị dọa rồi. “Tổng giám đốc Diệp, ngài sao vậy? Tổng giám đốc Diệp!” “Đừng động vào anh ta! Anh ta vừa mới nôn ra máu! Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, bọn họ sẽ tới ngay đấy. Cậu nhất định phải cố gắng chăm sóc cho anh ta.” Bây giờ Hoắc Chấn Đình đang vội đi điều tra chuyện của Lisa mà, chỉ có thể giao Diệp Ân Tuấn cho Tống Đình. Khi xe cấp cứu tới, Tống Đình cũng lên xe cấp cứu, trong lòng lại vô cùng sốt ruột. “Tổng giám đốc Diệp, ngài tuyệt đối không thể có chuyện gì được. Tổng giám đốc Diệp, bây giờ mợ chủ không ở đây, các cậu chủ cũng không ở đây. Nếu ngài có chuyện gì, tôi làm sao có thể ăn nói được với bà cụ chứ, tổng giám đốc Diệp.” Tống Đình hơi nghẹn ngào. Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tái nhợt, không có sức sống như vậy, còn là dáng vẻ một tay không vỗ ra thành tiếng như vậy. Tay Diệp Ân Tuấn đột nhiên cử động. Tống Đình vội vàng ghé sát lại gần. “Tổng giám đốc Diệp.” “Nghe tôi nói, làm theo lời tôi nói.” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn yếu ớt, nếu không phải Tống Đình ghé gần, có thể thật sự sẽ không nghe ra được gì cả. Sau khi Tống Đình nghe Diệp Ân Tuấn nói xong thoáng khiếp sợ. Nhưng Diệp Ân Tuấn đã lại ngất đi. Anh ta phải làm theo ý của Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn lại bị đưa vào bệnh viện trung ương thành phố. Trong một tối, tin tức Diệp Ân Tuấn bệnh nặng không chữa được đã nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Hải Thành. Tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Thậm chí người trên thương trường bắt đầu thăm hỏi, chỉ sợ Diệp Ân Tuấn đã thật sự xảy ra chuyện gì đó. Có vài doanh nhân muốn nhân cơ hội chiếm đoạt tập đoàn Hoàn Trí, nhà họ Hoắc lại ra tay. Tin tức Diệp Ân Tuấn ba lần ra vào phòng phẫu thuật đã nhanh chóng truyền tới tai của tất cả mọi người. “Sao lại như vậy chứ? Lúc trước cũng không nghe thấy tổng giám đốc Diệp có bệnh gì khó chữa?” “Đúng vậy, tổng giám đốc Diệp khỏe mạnh như vậy, sao đột nhiên lại nguy hiểm tới tính mạng chứ?” “Cũng không đúng, tôi nghe nói Thẩm Minh Triết – con trai tổng giám đốc Diệp hình như đã chết. Lisa – người phụ nữ anh ta thích cũng không rõ tung tích, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng khó tránh khỏi sẽ bị bệnh.” Tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Rất nhiều người lạc quan cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ sống tốt, nhưng cũng có rất nhiều người bắt đầu chuẩn bị chờ Diệp Ân Tuấn vừa tắt thở sẽ lại buông tay với nhà họ Diệp. Mà trong biệt thự ở một khu vực ngoại thành phía nam thành phố, một người phụ nữ nghe được tin tức này, chén trà trong tay chợt vỡ vụn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 171
Chương 171