Thẩm Hạ Lan quá sợ hãi, Diệp Tranh lại nghe không rõ. “Mẹ ơi, cái gì gọi là morphine vậy ạ?” Cậu bé thấp giọng hỏi, lại bị Thẩm Hạ Lan che miệng lại, nhưng mà thân thể của cô đang run lẩy bẩy. Sự thật như thế này làm cho cô không chịu đựng nổi. Hiển nhiên là bác sĩ hiểu rõ tâm trạng của Diệp Ân Tuấn, cũng không trách móc thái độ của anh, chỉ là có chút bất đắc dĩ mà nói: “Anh Diệp, tôi biết là bây giờ anh rất khó chịu, cũng rất đau đớn, nhưng mà bây giờ bé Thẩm lại không thoải mái, chúng tôi vẫn luôn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để bé Thẩm có thể hồi phục lại, tình trạng cơ thể hiện tại của cô bé căn bản không thích hợp để làm phẫu thuật, muốn điều dưỡng cũng phải cần có thời gian, mà bây giờ lại tình huống này tôi thật sự không có cách nào hết.” “Ông là bác sĩ, vậy mà bây giờ ông nói với tôi là không có cách nào khác, con bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mới bốn tuổi, cuộc sống của con bé vẫn còn chưa bắt đầu, bây giờ ông lại nói với tôi là không có cách nào khác?” Diệp Ân Tuấn hoàn toàn hỏng mất. Trong giọng nói của anh, sự bén nhọn và lạnh lẽo toàn bộ đều bộc lộ ra, làm cho bác sĩ hơi chịu không được. “Anh Diệp, tôi chỉ là bác sĩ thôi, tôi có thể kiểm tra được bệnh tình của của bé Thẩm, dựa theo căn bệnh có thể đưa ra toa thuốc phù hợp, nhưng mà bây giờ tình huống hiện tại tôi cần người thân phải ký tên.” “Ký tên cái gì? Con gái của tôi mới có bốn tuổi thôi, ông đã cho tôi ký tên, cho con bé sử dụng morphine, đó là con gái của tôi, là con gái ruột của tôi!” Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, thậm chí còn có chút ẩm ướt. Thẩm Hạ Lan cũng không chịu đựng nổi nữa, cửa phòng làm việc ra. “Tôi không đồng ý!” Giọng nói của cô không lớn, nhưng mà để hai người đàn ông ở trong phòng làm việc lập tức ngây ngẩn cả người. “Hạ Lan, sao em lại đến đây?” Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc. Có lẽ là Diệp Tranh đã cảm thấy mình làm sai điều gì, vội vàng nấp ở sau lưng của Thẩm Hạ Lan, hơi hoảng sợ nhìn về phía Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Là con đã dẫn mẹ đến đây.” Chữ “mẹ” làm cho Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, lập tức có chút vui mừng nhưng mà lại rất lo lắng buông bác sĩ ra, đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan. “Em không sao đó chứ?” “Rốt cuộc là Nghê Nghê đã xảy ra chuyện gì vậy, anh nói rõ với em đi.” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, trong đáy mắt có nước mắt loé lên. Diệp Ân Tuấn biết chắc chắn là cô đã nghe được rồi. “Hạ Lan, có chuyện gì thì cứ để anh xử lý.” Diệp Ân Tuấn không muốn Thẩm Hạ Lan phải khó chịu như vậy, trôi qua nhiều năm như thế tình cảm của Thẩm Hạ Lan đối với Đường Trình Siêu rất phức tạp. Diệp Ân Tuấn biết, mặc dù cũng ghen ghét nhưng mà anh vẫn kiềm nén cơn ghen của mình, bởi vì sự đau lòng của Thẩm Hạ Lan. Hai mắt của Thẩm Hạ Lan đẫm lệ, nhưng mà cũng biết ý tốt của Diệp Ân Tuấn, nhưng càng như vậy thì cô lại càng muốn biết sự thật. “Nói cho em biết đi, em là mẹ của Nghê Nghê, em có quyền lợi được biết, cho dù nguyên nhân gì đi nữa em cũng đều muốn biết.” Thân thể của Thẩm Hạ Lan run lẩy bẩy, nhưng mà ánh mắt của cô lại kiên định lạ thường. Người phụ nữ yếu đuối này vào thời khắc này lại để cho người ta không đành lòng từ chối. Diệp Ân Tuấn thở nhẹ một hơi, nói tình huống của Thẩm Nghê Nghê cho Thẩm Hạ Lan nghe. Mặc dù là đã có suy đoán từ sớm, nhưng mà khi chân chính nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy Thẩm Hạ Lan vẫn khóc. Cô khóc vô cùng kiềm nén. Cô cảm thấy năm năm qua Đường Trình Siêu chính là ân nhân của mình, lại không nghĩ rằng tất cả những chuyện này lại làm cho lòng người đau nhức và khó chịu như vậy. Sao anh ta lại có thể như vậy chứ? Nếu như ngay từ đầu anh ta chẳng quan tâm đến Minh Triết và Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan chắc chắn sẽ không phàn nàn, nhưng mà tất cả hình ảnh giả tạo của anh ta mang đến cho cô để cho cô tưởng rằng Thẩm Nghê Nghê là trời sinh như thế, và thực tế nó đã đẩy nhanh cái chết của Nghê Nghê. Chuyện như vậy, cho dù là ở trên người của bất cứ người mẹ nào thì cũng không chịu đựng được. Thẩm Hạ Lan gần như muốn ngất xỉu, may mắn là Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị từ sớm, nhanh chóng đỡ cô. Người phụ nữ yếu đuối này, cho dù là đến lúc này rồi vẫn không kêu gào khóc lớn, nhưng mà những giọt nước mắt đang kìm nén lại hun bị thương đôi mắt của Diệp Ân Tuấn. “Chuyện này cứ giao cho anh đi, có được không?” Diệp Ân Tuấn đau lòng hỏi. Cuối cùng Thẩm Hạ Lan vẫn nhẹ gật đầu. Cô cảm thấy mình thật là ngốc nghếch. Đã từng vì Đường Trình Siêu, cô thậm chí còn cầu xin Diệp Ân Tuấn không nên làm khó Đường Trình Siêu, nghĩ đến ơn cứu mạng vào năm năm trước của Đường Trình Siêu, cùng với ân tình chăm sóc trong năm năm qua mà tha thứ cho anh ta một lần. Mà nhà họ Đường cũng nhờ vả nhà họ Diệp rất nhiều thứ, cái gì Diệp Ân Tuấn cũng cho, lại không nghĩ rằng sự thật là như thế này. Trong lòng của Thẩm Hạ Lan khó chịu muốn chết. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cảm xúc của cô không tốt, dự định đưa cô trở về phòng trước, lại bị Thẩm Hạ Lan từ chối. “Bác sĩ, hiện tại con gái của tôi như thế nào rồi?” Đây mới là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan lo nhất. Hiện tại đã đến tình trạng này, Thẩm Nghê Nghê có thể chịu đựng được không chính là chuyện mà không ai có thể nói rõ, ngay cả bác sĩ cũng không chắc chắn. Bác sĩ nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn không ngăn cản, lúc này mới cất giọng nói: “Ý của bệnh viện chúng tôi là tạm thời sẽ tiêm thuốc giảm đau cho bé Nghê Nghê.” “Là dùng morphine?” Thẩm Hạ Lan cũng không oán trách, cũng không chỉ trích, chỉ là bình tĩnh hỏi ra vấn đề này. Bác sĩ đối diện với cặp mắt trong trẻo đó, đột nhiên không biết trả lời như thế nào. Làm một bác sĩ phải đưa ra quyết định như vậy là vô cùng khó khăn, nhưng mà tình huống của Thẩm Nghê Nghê quá mức đặc biệt, ông ta cũng không dám tùy ý đưa ra quyết định. Nhìn ánh mắt tránh né của bác sĩ, nhớ là lúc nãy ở ngoài cửa nghe lén thấy sự phẫn nộ của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan đã hiểu hết. Cô hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tôi không đồng ý!” “Hạ Lan, nhưng mà Nghê Nghê…” “Em nói là em không đồng ý!” Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên định nhìn Diệp Ân Tuấn, giọng nói khàn khàn: “Nghê Nghê là một cô bé kiên cường, em hiểu con bé nhiều hơn anh, chẳng qua là bởi vì lúc con bé sinh ra em không chăm sóc tốt cho con bé, cho nên mới khiến cho con bé không thể giống như những đứa nhỏ bình thường. Trước kia không biết cái gì hết thì cũng coi như thôi đi, nhưng mà bây giờ nếu như em biết rồi thì em sẽ không thể chấp nhận việc con gái em trở thành một kẻ nghiện, cho dù là vì chữa bệnh cũng không được, em muốn đi gặp Nghê Nghê, hiện tại, ngay lập tức!” Thẩm Hạ Lan biết là hình tượng cao quý của mình mà bị Nghê Nghê nhìn thấy có thể sẽ hù dọa Nghê Nghê, nhưng mà cô không thể không đi gặp Nghê Nghê được. Đứa bé đáng thương, năm năm qua vẫn luôn chịu đựng cơn đau tra tấn, lại không ngờ rằng bị người hại thành cái dạng này, mà cô là người giám hộ sao có thể thoát khỏi trách nhiệm của mình được chứ. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy thái độ của Thẩm Hạ Lan kiên quyết, lập tức thấp giọng nói: “Được, anh đi với em.” “Không cần đâu, một mình em đi trò chuyện với Nghê Nghê là được rồi.” Thẩm Hạ Lan không biết mình đi ra ngoài bằng cách nào. Diệp Ân Tuấn muốn đỡ cô, lại bị cô từ chối. Sự đả kích này thật sự quá lớn. Lúc trước biết Thẩm Minh Triết mất tích, Thẩm Hạ Lan liền cho rằng đó chính là ngày tận thế, nhưng mà bây giờ con mới phát hiện ra có một số việc không có khó khăn nhất, chỉ có càng tệ hơn. Cô là một người mẹ, cô không thể sụp đổ được, nếu như cô sụp đổ vào thì con gái của cô phải làm sao bây giờ đây. Có mẹ là nhất. Dù là mỗi bước chân của cô đang bước trên mũi dao, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cũng không cho phép mình ngã xuống. Sau khi Diệp Ân Tuấn nói ra phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê, cô bước từng bước một đi tới. Lúc đẩy cánh cửa phòng ra cảnh tượng trong phòng bệnh làm cho Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ. “Bà nội, bà nói xem gấu đen lớn cuối cùng có làm tổn thương đến Tiểu Minh hay không?” Thẩm Nghê Nghê tò mò nhìn bà cụ Diệp. Bà cụ Diệp hiền lành sờ lên tóc của cô bé rồi nói: “Đương nhiên là không rồi.” “Tại sao vậy ạ?” “Bởi vì Tiểu Minh có một người mẹ rất kiên cường.” Lời nói của bà cụ làm thân thể của Thẩm Hạ Lan hơi chấn động. Kết hôn năm năm, cô cũng chỉ có gặp bà cụ Diệp trên lễ đường kết hôn một lần, ngày hôm sau bà cụ Diệp liền bay đi nước ngoài. Đối với người mẹ chồng này, Thẩm Hạ Lan không biết là có thích mình hay không, chỉ là trong cuộc sống hôn nhân sau đó bà cụ Diệp chưa từng xuất hiện hoặc là làm khó xử cô. Bây giờ thế mà lại đang ở trước mặt của Nghê Nghê, còn hiền lành như vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi ngơ người. Thẩm Nghê Nghê đưa lưng về phía cửa cho nên không thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, vẫn tò mò hỏi: “Vậy mẹ của Tiểu Minh không sợ gấu đen lớn hả bà?” “Đương nhiên là sợ rồi, nhưng mà mẹ của cậu ấy không thể lùi bước được.” “Tại sao vậy hả?” “Bởi vì phía sau của cô ấy vẫn còn có Tiểu Minh mà, trên đời này bé con chính là món quà tốt nhất của ông trời cho mẹ, cũng là bé con mà mẹ dùng cả đời để che chở. Nếu như chỉ có một mình mẹ của Tiểu Minh thì cô ấy chắc chắn sẽ biết sợ mà chạy trốn, nhưng mà lúc đó ở sau lưng của cô ấy còn có Tiểu Minh nữa, nếu như cô ấy chạy trốn thì gấu đen lớn sẽ làm tổn thương đến Tiểu Minh, so sánh với mạng sống của Tiểu Minh và mạng sống của bản thân mẹ, mẹ cảm thấy là mạng sống của Tiểu Minh quan trọng hơn, cho nên mẹ sẽ không lùi bước.” Lời nói của bà cụ Diệp làm Thẩm Nghê Nghê bừng tĩnh đại ngộ. “Cháu đã hiểu rồi, mẹ của Nghê Nghê cũng là bởi vì Nghê Nghê vô cùng cố gắng, vô cùng kiên cường, còn có anh trai của cháu nữa, bọn họ cũng là vì chờ cháu khỏi bệnh rồi trưởng thành, cháu cũng muốn bảo vệ mẹ với anh trai.” Bà cụ Diệp an ủi nhìn Nghê Nghê rồi nói: “Nghê Nghê thật là ngoan, cho nên bây giờ Nghê Nghê có còn đau nữa không?” “Không đau nữa ạ.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nghê Nghê đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngoài miệng nói là không đau nhưng mà bàn tay nhỏ của cô bé đang nắm chặt lấy ga giường, dáng vẻ dùng sức làm Thẩm Hạ Lan đau lòng không thôi. Cô ho khan một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của hai người một lớn một nhỏ ở trong phòng. “Mẹ ơi.” Lúc Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì vô cùng vui vẻ, thậm chí còn muốn bước xuống giường nhưng lại bị bà cụ Diệp ngăn cản lại. “Đến rồi à?” Vẻ mặt của bà cụ Diệp hiền lành làm Thẩm Hạ Lan lập tức nhớ đến mẹ của mình. “Mẹ, cảm ơn mẹ.” Tiếng gọi này làm cho hai mắt của bà cụ Diệp ẩm ướt trong nháy mắt. “Thôi nào, không có gì đâu. Nghê Nghê là cháu gái của mẹ mà, đây là chuyện mà mẹ phải làm, con nói chuyện với Nghê Nghê đi, để mẹ đi mua chút đồ ăn cho Nghê Nghê.” Bà cụ Diệp liền vội vàng đứng dậy, lúc đi ngang qua người của Thẩm Hạ Lan thì khẽ thở dài một tiếng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Con bé vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện đừng để con bé biết nên đừng nói ra, con có thể ở đây đối với con bé mà nói chỉ là một loại khích lệ. Thẩm Hạ Lan, thời gian quá khứ là do mẹ đã không quan tâm đến các con, thật sự xin lỗi, từ nay về sau mẹ sẽ xem con như là con gái ruột thịt của mình mà đối xử. Con cố gắng dưỡng bệnh, con và Nghê Nghê là tương lai của nhà họ Diệp, nếu như các con có chuyện gì thì Ân Tuấn và nhà họ Diệp cũng xong rồi, xem như là mẹ nhờ con.” Nói xong, bà khổ não vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hạ Lan, sau đó lại tập tễnh đi ra ngoài. Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện bà cụ Diệp thật sự già rồi. Năm năm không gặp, trên đầu của bà cũng đã có tóc trắng. Mà giờ phút này bà cũng chỉ là một người mẹ. Trước khi đến đây, Thẩm Hạ Lan đã suy nghĩ rất nhiều lý do để thoái thoát, thậm chí muốn liều lĩnh nói sự thật cho Thẩm Nghê Nghê. Nhưng mà bây giờ nghe thấy lời nói của bà cụ Diệp, nhìn thấy cặp mắt vui vẻ chờ đợi của Thẩm Nghê Nghê, cô đột nhiên như nghẹn ở cổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 192
Chương 192