Thẩm Hạ Lan nhìn ra cái gì đó từ trong mắt của bà cụ Diệp, hình như cũng đã đoán ra được cái gì, người thông minh như vậy làm cho bà cụ Diệp cũng vui mừng nở nụ cười. Bà vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đây là vật của nữ chủ nhân nhà họ Diệp, con phải giữ nó cho thật tốt đó, có rất nhiều người dòm ngó nó.” “Có rất nhiều người, ví dụ như là…” “Tính tình của cái đứa nhỏ này cũng thật là nóng nảy.” Bà cụ Diệp nhẹ nhàng than thở một tiếng, đưa cái hộp gấm cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan mở ra nhìn, đó là một chiếc nhẫn rất cũ, điêu khắc ở phía trên giống như là có một giải thích khác, mang cho người ta có một loại cảm giác rất chất phác, nhưng mà lại mang theo khí tức tôn quý. “Chiếc nhẫn này có một đôi, ở chỗ của con là nữ chủ nhân, ở bên chỗ Ân Tuấn cũng có một cái, là chiếc nhẫn của người chủ trong gia đình, chỉ có điều là vẫn không có lấy ra. Năm năm trước sở dĩ không cho con là mẹ không biết con và Ân Tuấn có thể đi với nhau được bao lâu, lúc đó con thích con trai của mẹ như vậy, đối với một người mẹ mà nói mẹ cảm thấy rất tự hào, cũng rất vui mừng. Nhưng mà làm nữ chủ nhân của nhà họ Diệp mà nói, mẹ mày cảm thấy có lỗi, vừa tự trách, bởi vì mẹ không biết là con có thích hợp với con trai của mẹ hay không.” Bây giờ bà cụ Diệp nói chuyện không hề kiêng kị gì. Trước kia có lẽ là Thẩm Hạ Lan sẽ bởi vì những lời nói này mà thấy khổ sở, nhưng mà hiện tại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không có tâm trạng nào khác, cô biết là những lời tiếp theo bà cụ Diệp nói với cô rất có thể chỉ là chuyện bí mật của nhà họ Diệp, cũng có thể là nguyên nhân cô muốn tìm nhưng mà mãi cũng tìm không được. “Bây giờ mẹ cảm thấy con đã đủ tiêu chuẩn rồi à?” “Không phải là con đã đủ tiêu chuẩn hay là không đủ tư cách, mà là Ân Tuấn đã nhìn nhận con, Ân Tuấn đã nói chuyện của Minh Triết cho mẹ nghe, cũng vì con và Minh Triết mà thậm chí còn muốn giao thân phận gia chủ của nhà họ Diệp ra, chỉ muốn ở bên cạnh của ba mẹ con bọn con, từ bỏ như thế này cũng làm cho mẹ đã hiểu được tâm ý của Ân Tuấn. Nó là một đứa bé không nói nhiều, từ nhỏ đã là như thế rồi, Nam Phương thì lại ngược lại với thằng bé, chuyện gì cũng nói hết ra, sống rất tùy tính, thoải mái, kết quả ra đi cũng rất nhẹ nhõm.” Nhắc đến Diệp Nam Phương, khóe mắt của bà cụ ẩm ướt. Mới đến trung niên đã mất con, chuyện này cho dù đối với ai mà nói cũng rất khó có thể chịu đựng. Đối với cậu em chồng chưa gặp mặt, Thẩm Hạ Lan cũng không nên phát biểu cái gì, chỉ là nhìn bà cụ, cho dù Diệp Ân Tuấn hay là bà cụ Diệp thì đối với anh ta vẫn luôn có một nỗi nhớ rất lớn. “Mẹ, người chết không thể sống lại được, mẹ cũng đừng đau lòng.” “Nếu như mẹ nói cho con nghe Nam Phương vẫn còn chưa chết thì sao?” Lời nói của bà cụ Diệp làm cho Thẩm Hạ Lan bất ngờ. “Cái gì chứ?” “Đây là bí mật của nhà họ Diệp, bí mật không thể nói ra, hiện tại con là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp, mẹ sẽ nói chuyện này cho con biết, chính là hy vọng con có thể hiểu được, từ giờ trở đi sự an toàn của Nam Phương sẽ giao cho con.” Bà cụ Diệp lại nắm tay của Thẩm Hạ Lan một lần nữa. Rốt cuộc trong lòng của cô cũng đã có chút rung động, làm cho cô trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được. “Nhưng mà Ân Tuấn đã nói…” “Nó cũng không biết đâu, cho dù là ai cũng cho rằng Nam Phương đã chết rồi, vì nước hy sinh. Nhưng mà cũng chỉ có mẹ với lại một người khác biết là nó còn sống, về phần bây giờ nó đang làm cái gì thì con không cần phải hỏi đâu, chỉ cần biết thôi, nếu như có một ngày Nam Phương cầu cứu con thì con nhất định phải giúp thằng bé.” Bà cụ Diệp cũng không định nói chuyện của Diệp Nam Phương cho rõ. Thẩm Hạ Lan hốt hoảng không ít, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu. Bà cụ nhìn chiếc nhẫn trong tay của cô rồi nói: “Chiếc nhẫn đó chẳng những được tượng trưng cho thân phận của con mà còn là một loại trách nhiệm, là một loại trách nhiệm cần bảo vệ cho nhà họ Diệp, mẹ biết là Minh Triết mất tích làm cho con rất lo lắng, cũng rất căng thẳng, mẹ cũng là một người mẹ nên hiểu rõ tâm trạng của con. Mặc dù là mẹ không biết Minh Triết đang ở đâu, nhưng mẹ có thể nói cho con biết thằng bé vẫn còn sống, con có thể tiếp tục tìm kiếm thằng bé, nhưng mà cần phải tìm kiếm trong âm thầm.” “Tại sao vậy ạ?” Thẩm Hạ Lan không hiểu rõ. Thẩm Minh Triết là con của cô, là cháu trai danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp, tại sao lại cần phải lén lút như vậy? Bà cụ Diệp thở dài một hơi rồi nói: “Nhà họ Diệp luôn có một đứa con phải lớn lên trong bóng tối, cuộc đời đó của Ân Tuấn, người bí ẩn trong bóng tối là Nam Phương. Bây giờ Diệp Tranh đã được công bố thân phận từ đầu, là người thừa kế của nhà họ Diệp, đương nhiên không thể nào thay đổi được, bởi vì chúng ta không có cách nào để cho Diệp Tranh danh chính ngôn thuận biến mất, cho nên…” Thẩm Hạ Lan giống như đột nhiên hiểu ra cái gì đó. “Chuyện Minh Triết mất tích là do mẹ đã làm?” “Nói đúng ra thì là do Nam Phương đã cứu Minh Triết, về phần đi đâu thì cũng chỉ có Nam Phương biết mà thôi, thằng bé sẽ bồi dưỡng Minh Triết, một ngày nào đó mẹ con các con sẽ gặp mặt nhau.” “Mẹ, con không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Thẩm Hạ Lan có làm như thế nào cũng không nghỉ được con trai mà cô vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được, thế mà lại ở cùng với em chồng của cô, mà mẹ chồng của cô hiển nhiên cũng đã giấu giếm Diệp Ân Tuấn. Bà cụ Diệp thấp giọng nói: “Thế kỷ qua nhà họ Diệp vẫn luôn trắng đen ăn sạch, con có biết tại sao không?” “Con không biết, chẳng lẽ không phải là bởi vì căn cơ của nhà họ Diệp chúng ta sâu rộng, giao thiệp với nhiều người?” “Đó chắc chắn là một khía cạnh, nhưng mà mối quan hệ này cuối cùng cũng sẽ thay đổi bất cứ lúc nào, trừ phi nhưng thế lực âm thầm đó cũng chính là chúng ta.” Bà cụ Diệp biết là Thẩm Hạ Lan rất thông minh, chỉ nói đến điểm là dừng lại, đương nhiên là Thẩm Hạ Lan có thể hiểu được. “Ý mẹ nói thế lực trong bóng tối ở Hải Thành thật ra cũng là của nhà họ Diệp chúng ta?” “Đúng vậy.” Bà cụ Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói: “Cặp song sinh của nhà họ Diệp là do di truyền, mỗi một đời đều sẽ có hai đứa bé, hoặc là anh trai em trai, hoặc là anh trai em gái, nhưng mà mỗi một thời đại con cháu của nhà họ Diệp đều sẽ có một đứa chết sớm, con có biết tại sao không?” “Bởi vì có một đứa phải biến mất thân phận, dấn thân vào trong bóng tối, im lặng bảo vệ nhà họ Diệp?” Đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển. Bà cụ Diệp vui mừng nhẹ gật đầu. “Đời này ở trước mặt của mọi người Nam Phương là người đầu tiên có con, đáng tiếc Sở Anh Lạc sinh ra cũng chỉ có một mình Diệp Tranh, tình huống như vậy làm cho mẹ cảm thấy rất buồn bực, nhưng mà Diệp Tranh cũng đúng là con cái của nhà họ Diệp. Về phần tại sao không phải là song sinh thì bác sĩ cũng đã đưa ra đáp án, lúc đó Sở Anh Lạc ở Vân Nam đã ăn nhầm một loại thức ăn làm cho một đứa bé chết từ trong trứng, mà năng lực sinh tồn của Diệp Tranh tương đối mạnh, vượt qua người anh em của mình mới có thể khó khăn ra đời. Nhưng chính vì vậy mà sức khỏe của thằng bé cũng chịu ảnh hưởng, cho nên vẫn luôn không biết phải giao Đế Quốc Ám Dạ lại cho ai, thẳng cho đến khi con với Minh Triết xuất hiện.” Lời nói của bà cụ Diệp làm cho Thẩm Hạ Lan kinh ngạc. “Đế Quốc Ám Dạ?” “Đúng vậy, Đế Quốc Ám Dạ của nhà họ Diệp cùng với bề ngoài của nhà họ Diệp căn bản cũng giống nhau, cho nên phải cần có một người vô cùng mạnh để kế thừa, đời trước là Nam Phương, đời này là Minh Triết. Thằng bé là con cháu nhà họ Diệp, thật ra từ giây phút mà con và Minh Triết xuất hiện, từ lúc Ân Tuấn nói với mẹ con là vợ của thằng bé thì mẹ đã biết được con còn có một đứa nhỏ nữa, mẹ cũng là thông qua điều tra mới biết được sự tồn tại của Nghê Nghê, con bé là công chúa nhỏ, là cô con gái duy nhất của nhà Diệp trong hàng trăm năm qua, lại gặp phải cảnh ngộ như thế này, cho nên con bé cũng chỉ có thể sống dưới ánh mặt trời của nhà họ Diệp. Hạ Lan, mong con tha thứ cho mẹ, không được sự đồng ý của con mà đã mang Minh Triết đi, cho Minh Triết một cuộc sống mới là lỗi của mẹ, nhưng đây cũng là sự lựa chọn của nhà họ Diệp.” Ánh mắt của bà cụ Diệp xuất hiện vẻ áy náy và tự trách, nhưng mà lại không hối hận. Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan hết sức phức tạp, cô không ngờ đến là mình lại nghe được những chuyện này, càng không ngờ tới hướng phát triển của câu chuyện lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mình. Cô vẫn cho rằng Thẩm Minh Triết bị người khác bắt cóc, thậm chí còn không biết sống chết, ngày nào cũng lo lắng, nhưng mà bây giờ bà cụ đột nhiên nói cho cô biết Minh Triết rất an toàn, được chú của mình mang đi, đồng thời từ nay về sau rất có thể sẽ trải qua một cuộc đời khác, thậm chí cả đời này cũng sẽ không xuất hiện dưới ánh mặt trời, trái tim của Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu. “Nó là con trai của con! Mẹ, nó là con trai của con!” Mặc dù là Thẩm Hạ Lan cũng không trách móc nặng nề gì, nhưng mà khi nghe thấy như vậy thì cô cũng rất tức giận, rất bất mãn, thậm chí còn mang theo giận dữ. Đúng vậy. Ai có thể tha thứ cho việc con của mình bị đối xử như thế. Minh Triết cũng chỉ mới có bốn tuổi. Cuộc sống của thằng bé vẫn còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng mà lại bị người khác định hình sẵn. Có lẽ là sau này Minh Triết sẽ không xuất hiện ở trước mặt của người khác, cô thậm chí còn không biết đến lúc nào mình mới có thể gặp được Minh Triết. Loại cảm giác có con trai nhưng mà lại cứ như là không có con trai, trong lúc nhất thời làm cho cô căn bản không thể chấp nhận được. Đương nhiên là bà cụ Diệp biết cơn giận của cô, thở dài một hơi rồi nói: “Mẹ biết là con trách mẹ, có lẽ là chuyện này Ân Tuấn cũng sẽ trách mẹ, trước kia Đế Quốc Ám Dạ của nhà họ Diệp trực tiếp thuộc về quyền quản lý của nữ chủ nhân, mặc dù là gia chủ biết nhưng mà cũng không thể tham dự, gia chủ vẫn luôn làm ăn ở bên ngoài, nữ chủ nhân của gia đình lại phải chịu đựng rất nhiều, con có hiểu chưa?” Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại với nhau. “Mẹ, ý của mẹ là?” “Đúng vậy, sau này quyền lợi của Đế Quốc Ám Dạ đều giao cho con, chiếc nhẫn này chính là tín vật. Ba của Ân Tuấn qua đời sớm, mẹ đều nắm việc làm ăn ở bên ngoài và Đế Quốc Ám Dạ trong lòng bàn tay, đối với một người phụ nữ mà nói mẹ thật sự rất mệt mỏi, nhưng mà lại không dám gục ngã, bởi vì phía sau vẫn còn có nhiều người cần mẹ hơn. Hạ Lan, hiện tại mẹ giao Đế Quốc Ám Dạ lại cho con, cũng giao nhà họ Diệp và Ân Tuấn lại cho con.” Bà cụ Diệp nghiêm túc nhìn Thẩm Hạ Lan, lập tức để cho cô cảm thấy áp lực. “Mẹ, con không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” “Đế Quốc Ám Dạ của nhà họ Diệp có rất nhiều thân phận, một thân phận quan trọng nhất đó chính là tổ chức thu thập tình báo bí mật của quốc gia, chúng ta lệ thuộc vào quốc gia, nói như vậy con có hiểu không?” Thẩm Hạ Lan lại kinh ngạc một lần nữa. “Mẹ nói là…” “Con cho rằng hàng trăm năm qua tại sao nhà họ Diệp vẫn cứ luôn sừng sửng không ngã? Cho dù là nhà họ Hoắc hay là nhà họ Tống ở Hải Thành đều có nền tảng, đều là những gia tộc địa phương, nhưng mà tại sao lại không thể vượt qua nhà họ Diệp được? Đó là bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu, nhà họ Diệp chính là người của quốc gia, cho dù là bên ngoài hay là âm thầm. Đế Quốc Ám Dạ của nhà họ Diệp rất quan trọng, gia chủ nhất định phải là người có phẩm chất đủ để vượt qua cuộc khảo nghiệm, không phải là bất cứ người nào cũng có thể đảm nhiệm được.” Sự tán đồng của bà cụ Diệp đối với Thẩm Hạ Lan là vô cùng chắc chắn, cái này khiến cho Thẩm Hạ Lan rất bất ngờ. “Con chưa làm cái gì hết, sao mẹ lại cảm thấy con phù hợp?” “Bởi vì Ân Tuấn cảm thấy con phù hợp, bởi vì tấm chân tình của con đối với Ân Tuấn, vụ hỏa hoạn vào năm năm trước đã gây ra rất nhiều hiểu lầm giữa hai người bọn con, nhưng mà sau khi trở về những chuyện mà con làm cho Ân Tuấn hoàn toàn đều đến từ trái tim của con, dưới tình huống như vậy mà con cũng không làm tổn thương Ân Tuấn, tổn thương đến chuyện của nhà họ Diệp đã đủ để chứng minh tính cách của con. Có lẽ là bây giờ con vẫn còn khá non nớt, nhưng mà thời gian chính là một người thầy tốt nhất, nó sẽ để cho con trưởng thành. Mẹ cũng tin tưởng là dưới sự cố gắng của con với Ân Tuấn, nhà họ Diệp sẽ được tốt hơn.” Bà cụ nở một nụ cười rất tươi, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình trở nên trong suốt ở trước mặt của bà cụ này, mặc dù là có chút khổ sở, có chút buồn bực, nhưng mà càng nhiều hơn đó chính là được nhìn nhận và thấu hiểu. Đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 197
Chương 197