TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 213

Cục Cưng Có Chiêu 

CHƯƠNG 213: ANH SẼ CỨU AI TRƯỚC? 

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan mê người như thế, kìm lòng không được càng muốn nhiều hơn, hai người nhanh chóng dính lại với nhau.

Không khí trong phòng rồi đột nhiên nóng lên, mang theo một loại hương vị khác.

Mắt thấy sắp lau súng cướp cò rồi, Thẩm Hạ Lan đột nhiên đẩy Diệp Ân Tuấn ra, sắc mặt đỏ lên.

Diệp Ân Tuấn hơi dại ra, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, muốn lần nữa tiến lên, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.

“Em vẫn chưa xong đâu.”

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức không nghe được, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn phản ứng lại kịp, lập tức có chút ảo não.

“Còn mấy ngày?”

“Anh tự tính đi!”

Thẩm Hạ Lan đẩy anh ra đi vào phòng vệ sinh, cô đúng thật là thẹn không chịu được.

Sao mình thiếu chút nữa đã bị mê hoặc rồi?

Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực, nhìn phần căng cứng của mình, từ từ thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy rót một chén nước đường đỏ cho Thẩm Hạ Lan.

Đợi Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng vệ sinh, Diệp Ân Tuấn đưa nước đường đỏ đến, ôn nhu nói: “Uống chút nước ấm đi, anh vào phòng vệ sinh.”

Về phần vào phòng vệ sinh làm cái gì, Thẩm Hạ Lan vẫn ít nhiều đoán được.

Trước kia cũng trải qua sinh hoạt vợ chồng với Diệp Ân Tuấn, nhưng cũng không đến mức muốn ngừng cũng không ngừng được như bây giờ. Vẫn luôn cảm thấy người theo tuổi lớn dần lên, nhu cầu đối với phương diện đó sẽ giảm xuống, hôm nay xem ra chuyện này không phù hợp với cô và Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan giống như chạy trốn ra khỏi phòng, lại đụng phải Tống Đình trên hành lang.

“Xảy ra chuyện gì? Vội vội vàng vàng?”

Thẩm Hạ Lan chỉ là thuận miệng hỏi, Tống Đình hơi dừng lại: “Nhà họ Đường bắt đầu phản kích.”

“Nhà họ Đường?”

Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút khó coi.

Nhà họ Đường, đương nhiên là Đường Trình Siêu, anh ta lại muốn làm cái gì?

“Anh ta làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan hỏi một câu, Tống Đình nhỏ giọng nói: “Nhà họ Đường bắt đầu huy động vốn, cũng không biết lấy đầu tư từ đâu ra, gần như là rút hết vốn lưu động lại, về phần mảnh đất kia của chúng ta, bây giờ có chút vô bổ, hôm nay lại biến thành chúng ta bị động rồi.”

“Cái gì?”

Đối với chuyện mảnh đất kia, Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có hiểu biết, hôm nay nghe được Tống Đình nói như vậy, vốn tưởng rằng đây là chuyện Diệp Ân Tuấn vô cùng nắm chắt, bây giờ thế mà lại trở thành bị động như thế, xem ra Đường Trình Siêu quả thật có chút bản lãnh.

“Ân Tuấn đang ở trong phòng, anh đợt lát nữa rồi vào tìm anh ấy.”

“Được.”

Tống Đình không dám tiếp tục quấy rầy, Thẩm Hạ Lan một mình đi đến vườn hoa.

Ánh mặt trời bên ngoài vừa đẹp, nhưng mà trong lòng của cô cũng không phải quá đẹp.

Cuối cùng vẫn là đối địch với Đường Trình Siêu sao?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của cô đột nhiên có tiếng nhắc nhở có tin nhắn.

Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp mở ra liếc qua, lập tức kinh hãi.

Trên điện thoại là một tin nhắn hình,nội dung bên trong là ba mẹ Thẩm!

Bọn họ bị người trói trên ghế, bịt miệng, nhìn dáng vẻ giãy dụa vô cùng đau khổ.

Tim Thẩm Hạ Lan lập tức dâng lên.

Là ai?

Là ai bắt cóc bọn họ?

Là ai gửi tin nhắn cho cô?

Thẩm Hạ Lan vội vàng trả lời gọi lại, nhưng mà đối phương cũng không nhận, không còn cách nào cô cũng chỉ có thể nhắn lại.

“Anh là ai? Anh làm gì bố mẹ tôi rồi?”

Tâm Thẩm Hạ Lan cũng hoảng.

Đối với ba mẹ nhà họ Thẩm, cô thiếu bọn họ, năm năm này để bọn họ chịu đựng quá nhiều, mà hôm nay còn phải để bọn họ tiếp tục chịu tội với mình, cảm giá này, phàm là người làm con, đều không dễ chịu.

Đối phương lại rất lâu không trả lời, đến lúc Thẩm Hạ Lan không đợi được nữa gọi lại, đối phương đã tắt điện thoại.

Thẩm Hạ Lan lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết bây giờ gấp không được.

Cô nhanh chóng trở về phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đang nói gì cô, cô cũng không bước lên làm phiền. .

Bà cụ Diệp không hiểu vì sao lúc này đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn bà cụ Diệp, có chút đau khổ nói: “Ba mẹ con bị bắt cóc rồi, đối phương gửi tin nhắn đến, mặc dù không nhận điện thoại của con, cũng không có hành động tiếp theo, bây giờ trong lòng con rất sợ, không biết nên làm gì bây giờ?”

Chuyện này Thẩm Hạ Lan vẫn luôn lo lắng, thậm chí còn để cho Dương Tân tìm người tra tin tức ba mẹ Thẩm một chút, nhưng mà đến nay cũng không có tin tức gì, không ngờ hôm nay lại có người tự mình nhắn tin đến, nhưng vẫn như lọt vào trong sương mù, làm người ta không rõ lắm.

Bà cụ Diệp nhìn hình ảnh trên tin nhắc hơi nhíu mày nói: “Chỗ này thoạt nhìn không giống bên Mỹ này lắm.”

“Con cũng cảm thấy vậy, nhưng mà chỉ dựa vào một bóng lưng như vậy, thật sự nhìn không ra cái gì cả. Con muốn nhờ Ân Tuấn giúp con điều tra chủ số điện thoại này, nhưng mà bây giờ có vẻ anh ấy có chút bận.”

Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng có rất nhiều việc rồi, cô ngược lại cũng không muốn Diệp Ân Tuấn giúp nữa, chỉ là kỹ thuật máy tính của Diệp Ân Tuấn không tệ, cô chỉ là muốn biết vị trí chính xác.

Bà cụ Diệp vỗ vỗ bờ vai cô nói: “Không sao, rồi cũng sẽ có manh mối, Ân Tuấn hình như cũng nói xong rồi, con đi tìm nó đi.”

Nghe bà cụ nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Tống Đình thật sự nói xong, Tống Đình đang rời đi.

Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu với bà cụ, đi về phía Diệp Ân Tuấn.

“Làm sao vậy? Nói gì với mẹ vậy?”

Diệp Ân Tuấn cưng chiều vuốt đầu cô, cảm giác đối với cô càng lúc càng thích không buông tay được, ngay cả tóc cũng bóng loáng mê người như vậy.

Thẩm Hạ Lan sao có thể ko nhận được thần sắc nơi đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, cô ho khan một tiếng nói: “Em có chuyện muốn nhờ anh giúp, anh vào phòng đi.”

“Chuyện gì còn cần phải vào phòng nói? Hạ Lan, anh nói cho em biết, anh vừa tắm nước lạnh xong, dù hôm nay thời tiết không lạnh, nhưng cũng không quá ấm, nếu như anh bị cảm…”

“Anh nghĩ gì thế?”

Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan lần nữa đỏ lên.

Sao bây giờ trong đầu người đàn ông này đều toàn mấy cái màu sắc này vậy?

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của cô, khóe miệng hơi cong lên.

Anh không phải không nhìn thấy ánh mắt của bà cụ Diệp và Tống Đình bên này, nhưng anh không quan tâm, anh bây giờ giống như một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi, nhiệt huyết sôi trào, muốn từng giây từng chút áp Thẩm Hạ Lan dưới người.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn nghĩ gì, nhưng vẫn kéo tay anh vào phòng, trước khi Diệp Ân Tuấn kịp nhào qua, trực tiếp ngăn anh lại.

“Em có việc muốn nói với anh.”

“Hôn một cái trước rồi nói sau.”

Diệp Ân Tuấn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới nói: “Liên quan đến ba mẹ em.”

Những lời này trực tiếp làm cho Diệp Ân Tuấn ngẩn người.

Gần đây phát sinh nhiều chuyện, chồng chất lại một đống, mặc dù cũng cho người đi thăm do chuyện ba mẹ Thẩm, nhưng đến nay không tìm ra manh mối, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, lúc này mới thả Thẩm Hạ Lan ra.

“Em có tin tức?”

“Ừ, vừa có người gửi đến, anh xem anh có thể tra được số điện thoại của đối phương ở đâu không.”

Thẩm Hạ Lan đưa điện thoại di động cho Diệp Ân Tuấn.

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn có chút nghiêm trọng.

Anh nhận điện thoại, sau dó nhanh chóng mở máy tính ra, bắt đầu điều tra từ số điện thoại, nhưng sau vài phút, lông mày Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

“Sao vậy?”

Thẩm Hạ Lan lo lắng.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Số điện thoại này bị mã hóa rồi, hơn nữa xử lý rất nhiều tầng, tạm thời không nhìn ra được nơi nào, điều tra đến chỗ mấu chốt thì tự động đóng lại. Tình huống này rất ít, đối phương hẳn là một cao thủ.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức có chút buồn bực.

Nếu như ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng không cách nào phá giải, như vậy còn có thể có đầu mối gì chứ?

Thấy tâm trạng Thẩm Hạ Lan không tót, Diệp Ân Tuấn đứng lên nói: “Anh đi xem còn có biện pháp nào khác không, em đừng quá lo lắng.”

“Ừ. Tống Đình tìm anh có chuyện gì? Nếu như anh có việc thì đi làm đi, em ở bên này tự mình mày mò một chút.”

Thẩm Hạ Lan biết việc của Diệp Ân Tuấn nhiều, đương nhiên không muốn liên lụy anh.

Diệp Ân Tuấn đóng máy tính lại nói: “Không có việc gì, là chuyện nhà họ Đường.”

“Đường Trình Siêu?”

“Ừ, anh đã khai chiến với nhà họ Đường.”

Lúc nói những lời này Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, rõ ràng anh muốn nhìn xem Thẩm Hạ Lan có phản ứng gì.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi nói: “Khai đi, anh ta có chút quá đáng rồi.”

Nói xong những lời này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng rất nặng nề.

Có một số người, có một số việc không thể nào kéo vều được.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Với người đáng giá, móc tim móc phổi cũng có thể, với người không đáng, không cần phải thương cảm. Con đường nhân sinh rất dài, có rất nhiều người rất nhiều việc không cần phải giữ trong lòng.”

“Nhưng dù sao anh ta cũng đã từng cứu em và bọn nhỏ.”

“Anh ta cũng đã từng làm Nghê Nghê bị thương.”

Giọng Diệp Ân Tuấn không quá lên xuống, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết rõ anh vẫn không vui.

Trong đề tài Đường Trình Siêu này, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rất khó có cái nhìn chung.

“Anh ta làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan không thể không đổi chủ đề, bởi vì cô ngửi thấy mùi thuốc súng trên người Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thu ánh mắt lại, thấp giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ là tìm công ty đầu tư huy động vốn mà thôi.”

“Anh có cách hóa giải không?”

Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút lo lắng cho Diệp Ân Tuấn.

Kỳ thật việc làm ăn bọn họ đến mức này, đặc biệt là sản nghiệp gia tộc, trên tài chính sẽ có chút đứt gãy, mặc dù là xuất hiện, cũng sẽ có người đặc biệt đưa vốn vào, không vì cái gì khác, chỉ vì những tập đoàn gia tộc này như rừng xanh, chỉ cần ôm đùi, lợi ích sau đó đều là khách quan. Nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu mạo hiểm tương ứng.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết công ty đầu tư cho nhà họ Đường là ai, nhưng rất có thể sẽ cản trở hành động của Diệp Ân Tuấn, hoặc là Đường Trình Siêu sẽ trực tiệp động thủ với Diệp Ân Tuấn.

Đây là thứ Thẩm Hạ Lan không muốn nhìn thấy nhất.

Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt Thẩm Hạ Lan lo lắng cho mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

“Lo lắng cho anh à?”

“Anh đây không phải nói nhảm sao? Anh là chồng em mà.”

Thẩm Hạ Lan trừng mắt anh một cái, lập tức bị Diệp Ân Tuấn kéo vào trong ngực, rồi giam lại..

“Nếu có một ngày anh và Đường Trình Siêu cùng gặp nguy hiểm, em sẽ cứu ai trước?”

Vấn đề này có chút ngây thơ, người bình thường cũng không hỏi ra, huống gì là người đàn ông như Diệp Ân Tuấn, nhưng mà anh vẫn hỏi.

Đứng trước tình yêu, kỳ thầy mỗi người đều rất bất an, đặc biệt là sau khi tình địch xuất hiện, mà người tình địch này còn từng có ân với người phụ nữ của mình..

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ vờ trấn định của Diệp Ân Tuấn lúc này, đột nhiên có chút đau lòng.

Người đàn ông này, năm năm trước cô đã giao trái tim cho anh, nhưng cho đến bây giờ, anh vẫn bất an như vậy, vẫn không có cảm giác an toàn như vậy.

Đây đến cùng là bởi vì yêu không sâu? Hay là bởi vì yêu quá sâu đây?

Thẩm Hạ Lan không biết, lại cười nói: “Anh đoán xem.”

Đọc truyện chữ Full