CHƯƠNG 237: CÔ ẤY LÀ KHÁCH CỦA MẸ
Thẩm Hạ Lan thấy bà ta nói như vậy, thì lập tức dựng thẳng tai lên nghe.
“Dì Tiêu à, nói như vậy, dì thật sự quen biết Hoắc Chấn Phong ư? Vậy dì có quen người nhà họ Hoắc không?”
Nhưng Tiêu Ái lại không nói gì, chỉ đặt đũa xuống, thấp giọng nói: “Cháu cứ ăn tự nhiên, tôi lên tầng trước.”
“Dì Tiêu…”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, cô lập tức cảm thấy khi nãy mình đã quá đường đột. Nhưng bà ta thật sự có liên quan đến nhà họ Hoắc ư?
Nếu bà ta và người bạn gái kia của Hoắc Chấn Phong là chị em, thì không phải bà ta biết rất rõ chuyện con gái hoặc con trai riêng năm đó của nhà họ Hoắc ư?
Chuyện này vẫn luôn là nỗi buồn phiền của bà cụ Hoắc. Nếu có thể biết, có lẽ cũng là điều tốt. Nhưng điều kiện trước tiên là Tiêu Ái phải tự nguyện muốn nói.
Nhưng nhìn bộ dạng này của bà ta, có thể thấy rõ, bà ta không muốn nói bất cứ điều gì cả.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy, khi nãy mình không nên hỏi thẳng như vậy.
Cô nhìn thức ăn trên bàn, vẫn chưa động đũa được mấy, đều tại cô cả.
Thẩm Hạ Lan cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Cô thu dọn đồ ăn, rồi mang vào bếp rửa sạch.
Lúc này, Tiêu Ái đang nhốt mình trong phòng, Thẩm Hạ Lan cũng không có việc gì làm. Chủ yếu là hiện giờ, cô vẫn chưa thể ra ngoài được, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì tiêu.
Không chỉ liên lụy đến Tiêu Ái, mà còn có thể làm liên lụy đến Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nhìn căn nhà vắng vẻ, lúc này, cô mới cảm thấy cô đơn.
Chẳng trách trong phong cách vẽ tranh của Tiêu Ái luôn phảng phất một tia bi thương. Người như vậy ở lâu trong một ngôi nhà như thế này, đoán chừng rất cô đơn.
Thẩm Hạ Lan đến bên cạnh bàn trà, nhìn bản nháp của mình. Hiện giờ, hình như cô chỉ có thể làm được việc này.
Cô lại ngồi xuống, bắt đầu vẽ tranh.
Lần trước, dự án hợp tác ô tô của nhà họ Đường và nhà họ Diệp đã được nhà họ Đường lấy lại quyền phát triển tuyệt đối. Nhưng phía bên nhà họ Diệp lại không giành được gì cả. Hiện giờ, cô lại là chủ nhân của nhà họ Diệp, vả lại còn là vợ của Diệp Ân Tuấn, cô vẽ vài bản thiết kế cho nhà họ Diệp cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Hạ Lan đặt hết tinh thần và sức lực vào bản vẽ.
Tiêu Ái không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào.
Khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan, bà ta giống như nhìn thấy chính mình nhiều năm trước. Bà ta của trước đây cũng từng nỗ lực, liều mạng phấn đấu như vậy. Bà ta luôn muốn dùng bút vẽ trong tay để thay đổi cuộc đời mình. Nào ngờ, bà ta quả thật đã thay đổi được cuộc đời mình, nhưng lại mất đi người mình yêu.
Tiêu Ái dựa vào cầu thang, ánh mắt mơ màng, nhìn về xa xăm, đáy mắt ẩn chứa những giọt nước mắt nóng hổi.
Hoắc Chấn Phong!
Hơn hai mươi năm rồi, khi nghe thấy cái tên này lần nữa, bà vốn cho rằng mình sẽ bình thản đón nhận nó. Nhưng không ngờ, đáy lòng vẫn đau đớn như vậy.
Năm đó, khi rời đi, ông ta vô cùng dứt khoát và kiên định. Thậm chí ngay đến cả cơ hội chính miệng nói một tiếng với bà cũng không có. Ông ta cứ như vậy mang theo lý tưởng “làm việc nghĩa không được chùn bước”, dấn thân vào quân đội. Bà đi tìm khắp nơi, nhưng không tìm thấy bóng dáng của ông ta.
Đến nay, nhoáng một cái đã ba mươi năm trôi qua. Người đàn ông này đã hóa thành một đống đất vàng, nhưng khi nghe thấy tên ông ta, đáy lòng bà vẫn cảm thấy đau đớn.
Vì sao lại như vậy cơ chứ?
Tiêu Ái nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, tâm tư vô cùng phức tạp.
Cô gái này có quan hệ với nhà họ Hoắc, thậm chí còn có quan hệ rất tốt. Bà có nên tiếp tục giữ cô ấy ở lại hay không?
Đáy lòng Tiêu Ái vô cùng rối rắm, bà ta không biết nên bắt đầu tháo gỡ từ đâu. Cuối cùng, bà ta thở dài một tiếng, rồi rời khỏi biệt thự.
Thẩm Hạ Lan không hề biết Tiêu Ái đã rời đi, mà chỉ chuyên tâm vẽ tranh. Đến khi hoàn thành xong bản vẽ, cô mới phát hiện đã trưa.
Cảm thấy hơi đói bụng, Thẩm Hạ Lan vào bếp nấu chút đồ ăn. Sau đó, cô đi tìm Tiêu Ái, gọi bà ta xuống ăn cơm. Lúc này, cô mới phát hiện, Tiêu Ái không còn ở trong phòng.
Ngay đến cả việc bà ta rời đi lúc nào, cô cũng không biết.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy, mình có thể đã làm tổn thương đến Tiêu Ái.
Tại sao cô lại hỏi một câu đường đột như vậy cơ chứ?
Nhưng có một số chuyện không hỏi, cứ giữ mãi trong lòng, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Thẩm Hạ Lan để lại một chút thức ăn, sau đó cô quay lại, sửa tiếp bản thiết kế của mình.
Một ngày đã trôi qua, nhưng Tiêu Ái vẫn chưa về. Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên tìm bà ta ở đâu. Cô thu dọn bản vẽ của mình lại, rồi dùng máy fax chuyển bản vẽ đến bộ phận thiết kế của Tập đoàn Hoàn Trí.
Sau khi bộ phận thiết kế nhận được bản vẽ và sau khi được Diệp Ân Tuấn xác nhận, họ bắt đầu cùng nhau nghiên cứu. Sau đó, bỏ vốn sản xuất, đồng thời xin quyền sáng chế phát minh.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, thuận miệng nói cho anh nghe chuyện của Tiêu Ái. Sau khi nghe xong, Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc. Nhưng anh bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này đợi sau khi về nước thì bàn tiếp.
“Bây giờ em muốn hành động thiếu suy nghĩ cũng không thể được. Dì Tiêu ra ngoài rồi, hiện giờ vẫn chưa về.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi chán nản.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại lo lắng nói: “Bà ta sẽ không tiết lộ tung tích của em cho bên ngoài biết đấy chứ?”
“Không đâu. Em và dì Tiêu không thù không oán. Dì ấy không có khả năng làm vậy đâu. Em luôn cảm thấy dì Tiêu rất gần gũi, thân thiết. Khi nhìn dì ấy, em luôn nghĩ đến mẹ mình, cũng không biết mẹ đã về chưa.”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, anh lập tức thấp giọng nói: “Mẹ đã về rồi. Hoắc Chấn Đình gọi điện thoại đến, nói rằng tất cả mọi người đã đến Hải Thành rồi. Trước mắt, đang được Hoắc Chấn Đình bảo vệ.”
“Thím Trương không phải vẫn ở nhà họ Hoắc sao? Nếu bà ta gặp mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Bấy giờ, Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến chuyện này.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới nói: “Thím Trương bỏ trốn rồi.”
“Gì cơ?”
“Hoắc Chấn Đình nói, ngày thứ hai sau khi chúng ta rời đi, thím Trương đã bỏ trốn. Bây giờ không biết bà ta đã đi đâu. Nhà họ Diệp lúc này cũng đang rất rối loạn. Mấy người biết chuyện trong công ty dường như cũng không chịu an phận. Anh cũng không thể ở bên này quá lâu, phải mau chóng xử lý xong mọi chuyện rồi trở về. Nếu không nhà họ Diệp thật sự sẽ loạn mất.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy, mọi chuyện đều đang tích tụ lại một chỗ. Không biết có phải Đường Trình Siêu đang giở trò sau lưng hay không?
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, nhưng lại không làm được gì cả.
“Thật là! Nếu bây giờ em vẫn còn thân phận, trở về có lẽ sẽ có chút tác dụng.”
“Không sao, anh sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Em đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn an ủi Thẩm Hạ Lan.
Hai người lại nói thêm vài câu yêu thương tình tứ nữa, sau đó Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Cô vẫn luôn đợi đến tận nửa đêm, nhưng không đợi được Tiêu Ái trở về. Ngược lại, cô buồn ngủ díp cả mắt, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Đến ngày hôm sau, khi cô mở mắt ra, cô thấy mình vẫn đang nằm trên ghế sofa. Cô vội vàng đến phòng của Tiêu Ái xem thử, nhưng dường như cả đêm qua Tiêu Ái vẫn chưa trở về.
Không phải Tiêu Ái để lại biệt thự này cho cô, còn mình thì rời đi luôn đấy chứ?
Chẳng lẽ là do cô nhắc tới nhà họ Hoắc ư?
Do cô nhắc tới Hoắc Chấn Phong chăng?
Hay là nói, Tiêu Ái thật sự có quan hệ gì đó với nhà họ Hoắc và với Hoắc Chấn Phong?
Thẩm Hạ Lan xoắn hết cả não lại, nhưng cô vẫn không thể tìm ra cách giải thích hợp lý.
Cô đành phải ngồi xuống ghế sofa lần nữa, bắt đầu suy nghĩ thiết kế kiểu xe mới.
Hiện giờ, ngoại trừ việc này, cô không biết mình có thể làm được gì cả.
Có bà cụ Diệp và ba mẹ Thẩm ở chỗ Nghê Nghê, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lúc này, cô cũng không thích hợp gọi điện thoại cho con bé.
Mà hiện giờ, cô cũng không thể ra ngoài, cho nên ngoại trừ vẽ tranh, cô còn có thể làm được gì nữa chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy, mình giống như một con chim bị nhốt trong lồng, bị người ta trói chặt ở nơi này, ra không được mà vào cũng chẳng xong. Quả thật bực bội, ngột ngạt chết mất!
Quan trọng nhất là, hiện giờ, Diệp Ân Tuấn chắc chắn đang sứt đầu mẻ trán, nhưng cô lại không thể giúp được gì cho anh cả.
Thẩm Hạ Lan đã ở nhà của Tiêu Ái được hai ngày. Phía bên Diệp Ân Tuấn vẫn chưa giải quyết xong, đối phương nói như thế nào cũng không đồng ý giải quyết riêng, nhất quyết muốn đưa Tập đoàn Hoàn Trí ra tòa.
Nếu vụ kiện này thật sự được lập thành án, có khả năng sẽ kéo dài trong vòng một năm, hoặc nửa năm. Mà trong khoảng thời gian đó, Diệp Ân Tuấn không thể rời khỏi Mỹ.
Hiện giờ, nhà họ Diệp đang vô cùng hỗn loạn. Đừng nói là đợi đến một năm, hay nửa năm. Cho dù, một tháng thôi, đoán chừng nhà họ Diệp cũng “toang” luôn rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng. Nhưng thân phận của cô hiện giờ lại không thể lộ diện được.
Đường Trình Siêu quả thật quá ác độc.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô có cảm giác căm hận một người nào đó như lúc này, mà người này lại còn là người từng có ơn với cô.
Thẩm Hạ Lan đang rất mất bình tĩnh, vì thế, thứ cô vẽ ra đương nhiên không thể đúng như cô mong muốn.
Biệt thự to như vậy giờ phút này chỉ còn lại một mình cô, cô quả thật sắp phát điên đến nơi rồi!
Khó khăn lắm mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Thẩm Hạ Lan lập tức vui vẻ hẳn lên.
Là Dì Tiêu về ư?
Cô nhanh chóng thu dọn bản vẽ lại, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài. Nhưng khi nhìn thấy người trong xe bước xuống, cô lập tức sửng sốt.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Dư Khinh Hồng không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan xuất hiện ở đây, do đó nhất thời cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ Dư Khinh Hồng sẽ đến đây.
Không phải Tiêu Ái nói, rất ít người đến nơi này ư?
Vì sao lại trùng hợp gặp Dư Khinh Hồng ở đây vậy chứ?
Có điều, nơi này là nhà của mẹ Dư Khinh Hồng, cô có thể nói được gì chứ?
Thẩm Hạ Lan ngưng lại một chút, rồi nói: “Mấy ngày trước, tôi gặp được dì Tiêu, hai chúng tôi rất hợp nhau, do đó dì ấy giữ tôi lại ở đây vài ngày.”
Dư Khinh Hồng lại sửng sốt lần nữa.
“Cô quen mẹ tôi ư? Thẩm Hạ Lan, không phải cô lén lút ở lại chỗ này của mẹ tôi đấy chứ?”
“Nếu cô không tin, thì có thể gọi điện thoại hỏi dì Tiêu.”
Thẩm Hạ Lan không biết số điện thoại của Tiêu Ái, nhưng Dư Khinh Hồng chắc chắn biết, cho nên Thẩm Hạ Lan mới nói như vậy.
“Cô thật sự cho rằng tôi sẽ không gọi ư?”
Dư Khinh Hồng vội vàng lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tiêu Ái.
“Mẹ, chỗ mẹ có một người phụ nữ, là mẹ bảo cô ta ở đây ư?”
Câu hỏi này của Dư Khinh Hồng khiến Thẩm Hạ Lan hơi xấu hổ.
Nhưng bây giờ, cô có thể nói gì được cơ chứ?
Nghe vậy, Tiêu Ái ngừng lại một chút, rồi nói: “Ừ, đúng vậy. Cô ấy là khách của mẹ, con không được thất lễ với cô ấy đâu biết chưa?”
“Nhưng mà mẹ, nơi này của mẹ trước nay chưa từng cho người ngoài vào ở, ngay đến cả con cũng không thể ở lại đây, dựa vào cái gì mà cô ta lại được ở chứ?”
Dư Khinh Hồng cảm thấy hơi bất công.
Lần này đến lượt Thẩm Hạ Lan kinh ngạc. Nói cái gì mà ngay đến cả Dư Khinh Hồng cũng không thể ở lại đây chứ?
Hai người họ không phải là mẹ con ư?
Nếu là mẹ con, vì sao lại tách nhau ra ở?
Điều này khiến Thẩm Hạ Lan nghĩ không thông suốt được. Nhưng lúc này, ánh mắt thù hận của Dư Khinh Hồng lại bắn thẳng lên người cô.
“Mẹ, khi nào mẹ quay lại thế? Con ở trước cửa nhà đợi mẹ.”
Trong giọng nói của Dư Khinh Hồng mang theo tia nũng nịu.
Cũng không biết Tiêu Ái nói gì, sau khi cúp điện thoại xong, Dư Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Cũng không biết cô làm cách nào lọt được vào mắt xanh của mẹ tôi, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng mơ đến chuyện giở trò hay nói những chuyện vớ vẩn gì trước mặt mẹ tôi. Nếu cô để mẹ tôi biết chuyện tôi tranh giành Diệp Ân Tuấn với cô, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu, nghe rõ chưa hả?”
Khi nãy, Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy hơi hổ thẹn với Dư Khinh Hồng, nhưng giờ phút này, khi nghe thấy Dư Khinh Hồng nói như vậy, cô lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Dư Khinh Hồng, tôi đã nói rồi, Diệp Ân Tuấn là chồng tôi. Trên thế giới này có nhiều đàn ông như thế, cô không thể đi tìm người khác được à?”
“Không thể! Cô đừng cho rằng tôi không biết, cái gì mà chồng của cô chứ? Bây giờ cô là một kẻ không nhà không cửa. Ngay đến cả hộ khẩu và thân phận cũng không có, cô còn mặt mũi nói Diệp Ân Tuấn là chồng mình ư?”
Câu này của Dư Khinh Hồng trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Vì sao cô ta lại biết chuyện này?