CHƯƠNG 317: CÔ CẢM THẤY TÔI ĐANG ÂM MƯU ĐIỀU GÌ
Thím Trương nhìn Thẩm Hạ Lan nghiến răng nghiến lợi, hận không thể làm thịt mình thì càng cười đắc ý.
“Cô cho rằng hai mươi mấy năm tôi ở nhà họ Diệp như thế, cô và Diệp Ân Tuấn có thể dễ dàng chặt đứt thế lực của tôi ở Hải Thành sao? Trước kia Ân Tuấn rất tốt với tôi, thậm chí giống như đứa trẻ nghe lời, nhưng bởi vì cô, bởi vì người phụ nữ là cô làm cho cậu ta thoát khỏi khống chế của tôi, làm cho cậu ta trở nên mất hết tính người, thậm chí cậu ta biết rõ tôi là mẹ ruột của mình nhưng vẫn muốn đối đầu với tôi. Nếu không phải bởi vì cô, tôi có thể thực hiện được rất nhiều chuyện, Ám Dạ cũng sẽ là của tôi! Thẩm Hạ Lan, cô có biết thủ đoạn này của cô chẳng là gì trong mắt tôi cả không?”
Thím Trương đắc ý nói xong, sau đó đi tới tát vào mặt Thẩm Hạ Lan một cái.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi máu tanh, trên mặt đau rát.
“Thế nào? Có đau không?”
Thím Trương nắm chặt tóc dài của Thẩm Hạ Lan, hung tợn nói: “Tôi nói rồi, tôi là mẹ của Ân Tuấn, là mẹ chồng của cô, cô dám ra tay với tôi. Cho dù ông trời không nhận cô, hôm nay tôi cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Thẩm Hạ Lan, từ giờ trở đi, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi sẽ không để cô sống sung sướng như vậy đâu!”
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy da đầu mình sắp bị kéo ra, nhưng cô vẫn nhổ nước bọt lên mặt thím Trương.
“Phi! Bà cho rằng mình có thể nắm chắc như vậy sao? Tôi nói cho bà biết Ân Tuấn tỉnh lại sẽ không bỏ qua cho bà!”
“Ha ha ha! Hiện tại cô còn ảo tưởng con trai tôi đến cứu cô sao? Đáng tiếc, nếu cô không cho Ân Tuấn uống thuốc thì có lẽ cậu ta thật sự chạy tới cứu cô, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, Ân Tuấn sẽ ngủ đến tối ngày mai. Cô cho rằng với thủ đoạn của Tống Dật Hiên thì có thể giải quyết người của tôi sao? Đúng là quá ngây thơ rồi! Chẳng những Ân Tuấn vẫn chưa tỉnh lại, ngay cả bà cụ Hoắc cũng chưa chắc tỉnh lại được. Đến khi con trai tôi tỉnh lại thì cô sẽ biến thành một xác chết lạnh băng, khi đó mọi chuyện đã trễ rồi.”
Thím Trương lại đánh Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy bụng đau dữ dội, thật sự sắp nổ tung ra.
Thì ra thím Trương là người luyện võ!
Là cô coi thường thím Trương.
Thẩm Hạ Lan đau đến run lập cập, mồ hôi lạnh toát ra.
Thím Trương lại vô cùng thưởng thức dáng vẻ chật vật của cô, cười nói: “Cô không ngờ tới đúng không? Tôi là quản gia nhà họ Diệp, một người hầu nhà họ Diệp cực khổ làm việc hơn hai mươi năm lại biết võ đúng không? Tôi cũng không sợ nói cho cô biết tôi có đai đen chín đẳng judo! Cho nên cô nghĩ dựa vào một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt có thể khống chế tôi được sao?”
“Bà sẽ chết không yên đâu!”
Thẩm Hạ Lan phun ra một ngụm máu, hoàn toàn coi thường thể lực của thím Trương.
Thím Trương lại cười rất đắc ý.
“Tôi sẽ chết không yên? Sợ là cô sẽ không nhìn thấy được, hôm nay tôi sẽ giết cô trước. Chỉ khi cô chết đi thì tôi mới có được mọi thứ, con trai tôi sẽ quay lại bên cạnh tôi. Thẩm Hạ Lan, cô đừng trách tôi mà phải trách cô cản đường tôi.”
“Có phải còn có người đứng sau lưng bà đúng không?”
Thẩm Hạ Lan nói.
Thím Trương dừng một chút, nhưng lại cười lạnh nói: “Cô còn không đấu lại tôi mà còn nghĩ tới người phía sau tôi sao? Đừng ảo tưởng nữa, cả đời này của cô cũng không thể đạt tới trình độ của ông ta, càng không thể biết ông ta là ai!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự sùng bái trong mắt thím Trương thì có chút kinh ngạc.
“Bà làm tất cả mọi chuyện là vì người kia đúng không? Thật ra người bà thích không phải là ba của Ân Tuấn mà là người đứng sau kia đúng không?”
Thẩm Hạ Lan hỏi một câu giống như đột nhiên đụng vào trái tim đen của thím Trương.
Bà ta đột nhiên tát vào mặt cô.
“Cô cũng xứng suy đoán về người kia sao? Cô là cái thá gì?”
Cái tát này có lực rất lớn, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt mình sắp nát ra, cơ thể của cô cũng bay ra ngoài đụng vào vách tường rồi bắn ngược lại xuống mặt đất, ngã ở bên cạnh Tiểu Tử.
Tiểu Tử đã không còn sức lực.
Hiện tại cô ta thấy Thẩm Hạ Lan như vậy thì không khỏi khóc lóc nói: “Sao cô lại ngốc như thế? Sao tôi lại giao dịch với người phụ nữ ngu ngốc như vậy chứ? Vì sao cô lại đến nơi này? Vì sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Tiểu Tử thì đột nhiên không biết nên nói thế nào.
Cô ta “Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể sắp không chịu đựng được nữa.
“Cô quá yếu, Thẩm Hạ Lan! Nhưng tôi không thể không thừa nhận cô vẫn có chút thủ đoạn, cô có thể làm cho Tiểu Tử phản bội tôi, tôi không thể không khâm phục cô. Nếu cứ để cô phát triển thì cô sẽ là kẻ thù lớn nhất của tôi. Cho nên cô thật sự rất đáng chết!”
Thím Trương dùng chân giẫm lên người Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy một ngọn núi lớn đè lên ngực làm cho cô không thở nổi.
Cô muốn giãy giụa, nhưng bàn tay bị trói chặt nên không thể dùng sức. Cô cố gắng muốn hô hấp, nhưng trên ngực ngày càng nặng, ngày càng nặng.
Tiểu Tử tuyệt vọng khóc lóc.
Có lẽ người khác không biết vì sao Tiểu Tử lại khóc nhưng Thẩm Hạ Lan biết.
Cô ta khóc vì mình sẽ chết nhưng trước khi chết cũng không thể gặp mặt Triệu Ninh. Cô ta làm mọi chuyện để đổi lấy được ở bên cạnh Triệu Ninh, kết quả cô ta đã thua cuộc, không hề có bất cứ hy vọng gì.
Thím Trương nghe tiếng khóc của Tiểu Tử thì càng thêm đắc ý.
“Khóc đi, khóc xong rồi thì tôi sẽ đưa mấy người lên đường.”
Bà ta nhìn Thẩm Hạ Lan thê thảm dưới chân thì mọi chuyện trước kia hiện lên trước mặt.
“Một người phụ nữ như cô có thể xứng với con trai tôi sao? Năm năm trước tôi thương hại cô nên cho cô làm vợ cậu ta, cô thì hay rồi, chẳng những không biết cảm ơn, hiện tại cô còn muốn ra tay với tôi, Thẩm Hạ Lan, tôi sẽ nể mặt cô sinh con cho con trai tôi nên nhất định sẽ tiếp đón cô thật tốt!”
“Thím Trương, người đang làm thì trời đang nhìn, bà cho rằng hành vi ác độc của mình có thể tiếp tục sao? Cho dù hôm nay tôi chết ở chỗ này, bà sẽ có ngày gặp báo ứng. Tôi tin chắc Ân Tuấn hay là con trai tôi sẽ báo thù cho tôi!”
Thẩm Hạ Lan nói làm cho Thím Trương cười ha ha.
“Cô nghĩ thật là xa, nhưng người càng vô dụng thì càng gửi hy vọng lên người khác. Thẩm Hạ Lan, tôi thấy cô sắp chết nên sẽ dạy cho cô một đạo lý, trên thế giới này cô không thể dựa vào ai cả, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Tuy rằng bây giờ Ân Tuấn còn có tình cảm với cô nhưng vậy thì sao? Chỉ cần cô chết, mười năm hai mươi năm sau cậu ta sẽ quên cô, không nhớ rõ nữa. Đó chính là đàn ông! Mà ngoại trừ gửi hy vọng vào người khác thì cô còn có thể làm gì? Nếu hôm nay cô có thể đấu võ với tôi, có lẽ cô còn có một tia hy vọng, hoặc là cô có thể đấu trí với tôi cũng sẽ còn một chút cơ hội, đáng tiếc cô lại không có cả hai. Tôi không dám nói mấy năm sau cô cũng không đuổi kịp tôi, nhưng ít nhất hiện tại cô yếu như gà! Cho nên cô vẫn nên chết đi!”
Thím Trương nói xong thì lấy súng nhắm vào trán Thẩm Hạ Lan.
Họng súng đen làm cho trái tim Thẩm Hạ Lan siết chặt lại.
Chẳng lẽ cô thật sự sẽ chết ở chỗ này sao?
Có lẽ là vậy.
Trước khi cô đến đây đã nghĩ đến nhiều tình huống, cũng bao gồm cả tình huống mất mạng.
Nhưng cô không thể không làm như vậy!
Bà cụ Diệp, bà cụ Hoắc, thậm chí là những người cô không biết còn có ai phải chịu sự khống chế của thím Trương, nếu có thể dùng mạng của cô đổi lấy mạng của nhiều người khác thì cũng cảm thấy đáng giá.
Chẳng qua cô vẫn có chút tiếc nuối.
Cô và Diệp Ân Tuấn vẫn chưa ở bên nhau nhiều!
Cô còn muốn đi du lịch khắp nơi với Diệp Ân Tuấn, cùng nhau nhìn con cái trưởng thành, thậm chí cô vẫn chưa đưa Thẩm Nghê Nghê đến công viên trò chơi.
Hiện tại mọi thứ sẽ không còn nữa.
Tuy rằng Thẩm Hạ Lan tiếc nuối nhưng lại không hề sợ hãi.
Cô nhìn thím Trương nói: “Bà giết tôi thì bà cũng sẽ mất đi đứa con của mình!”
“Mẹ con đồng lòng, cậu ta sẽ quay lại bên cạnh tôi, chỉ cần cô chết đi, tôi sẽ có năng lực làm cho cậu ta quay lại bên cạnh mình.”
“Dùng y thuật của bà sao? Người ta nói lương y như từ mẫu, y thuật của bà giỏi nhưng tàn nhẫn độc ác, bà không xứng làm y!”
Thẩm Hạ Lan oán hận trừng mắt nhìn thím Trương nói.
Thím Trương lại cười lạnh.
“Ai nói tôi là y sĩ?”
Thím Trương suy nghĩ bay xa.
“Lúc đầu gia đình chúng tôi là thầy mo. Chúng tôi ở trong làng, cuộc sống không buồn không lo, một ngày kia có người đã phá vỡ sự bình yên này, dẫn người tiêu diệt làng của chúng tôi, nói chúng tôi tuyên truyền phong kiến mê tín dị đoan, nói ba mẹ tôi là ma quỷ, tôi trơ mắt nhìn bọn họ bị thiêu thành tro! Cô có biết lúc đó tôi oán hận thế nào không? Nhưng tôi không thể lên tiếng, tôi chỉ có thể trốn đi, bởi vì tôi phải sống sót, bởi vì tôi phải báo thù cho ba mẹ! Những người đó đốt làng của tôi, giết ba mẹ tôi, nhưng lại được mọi người lại khen ngợi tốt đẹp, mà ba mẹ tôi lại trở thành ma quỷ. Chúng tôi sống yên ổn, chúng tôi đã trêu chọc ai chứ? Em trai năm tuổi của tôi cũng không may mắn thoát khỏi, cô có biết được cảm giác của tôi hay không?”
Con ngươi của thím Trương bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn.
Bà ta dùng chân đá Thẩm Hạ Lan ra ngoài.
“Cô sẽ không hiểu được cảm giác này! Trong một đêm, bạn bè tôi, người thân của tôi đều biến thành xác chết đầy máu. Ba mẹ tôi tận mắt nhìn thấy con mình bị chém, sau đó bị thiêu chết, giống như một cơn ác mộng quấn quanh lấy tôi. Cô càng không thể hiểu được một người may mắn sống sót đã phải trải qua những chuyện gì để sống tiếp.”
Thẩm Hạ Lan lại phun ra máu tươi, cô cảm thấy mình sắp chết vậy, xương cốt muốn tan thành từng mảnh.
Cô vẫn luôn rất tò mò thân phận của Thím Trương, càng tò mò thím Trương đến từ đâu, hiện tại Thẩm Hạ Lan nghe bà ta nói như vậy thì có chút gan lớn suy đoán nói: “Bà là người vùng biên giới Vân Nam?”
“Coi là vậy đi. Chúng tôi chỉ là một ngôi làng bình thường, đáng tiếc những tên đáng ghét kia lại giết sạch mọi người. Cho nên cô nói tôi có nên trả thù hay không?”
Thím Trương nhìn Thẩm Hạ Lan cười giống như diêm vương.
Trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng dừng lại.
“Lúc trước những người đã giết cả nhà bà là ai?”
Con ngươi thím Trương bỗng nhiên lạnh xuống.
“Là ai? Cô nghĩ là ai? Tôi trăm phương ngàn kế đến Hải Thành, bước vào nhà họ Diệp, thậm chí không quan tâm đến sự trong sạch của mình sinh hai đứa con trai cho nhà họ Diệp, cô cảm thấy tôi đang âm mưu điều gì?”
Những lời này làm cho sắc mặt Thẩm Hạ Lan thay đổi.
Chẳng lẽ là nhà họ Diệp?
Không!
Tuyệt đối không thể nào!