CHƯƠNG 337: CÔ DIỄN CHO AI NHÌN CHỨ?
Dư Khinh Hồng lại đột nhiên cười một cái và nói: “Cô đoán xem!”
“Tôi cảnh cáo cô, tôi không quan tâm cô có mục đích gì, nhưng nếu cô dám làm bà cụ bị tổn thương, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
“Cô có thể làm gì tôi? Ngoại trừ việc cô có Diệp Ân Tuấn bảo vệ, cô còn có thể thế nào? Tôi nghe nói bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng không đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, mà địa vị của cô ở nhà họ Diệp thế nào cũng không thể biết được, bây giờ tôi được bà cụ Hoắc yêu quý, cô cảm thấy cô có thể làm gì tôi?”
Dư Khinh Hồng vô cùng kiêu ngạo, vẻ mặt đó khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn nôn.
“Tốt nhất cô nên thu liễm một chút!”
“Nếu như tôi không thì sao?”
Dư Khinh Hồng tiếp tục khiêu khích.
Thẩm Hạ Lan híp mắt, lạnh lùng nói: “Vậy cô cũng đừng trách tôi.”
“Cô muốn làm gì? Giết tôi sao? Cô có lá gan đó sao?”
Dư Khinh Hồng tiến lên một bước, đưa tay muốn đẩy Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đưa tay ngăn lại theo bản năng, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét lớn của Dư Khinh Hồng, cả người cô ta nhanh chóng ngã về phía sau.
“Chị, em biết chị không thích em chăm sóc bà cụ, không phải là em đang suy nghĩ cho chị sao? Chị cứ như vậy không thể dung thứ cho em được sao? Em không có ý gì khác, nếu chị muốn để em đi thì cứ nói một câu là được, cần gì phải ra tay với em?”
Dư Khinh Hồng khóc nước mắt như mưa, cả người ngã lăn xuống đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Mà cánh tay của Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang giơ trên không trung, cho dù ai nhìn qua vào cùng thấy vừa rồi cô đã bắt nạt Dư Khinh Hồng.
“Dư Khinh Hồng, cô diễn cho ai xem vậy?”
Thẩm Hạ Lan thật sự bị làm cho tức chết.
Ánh mắt những người xung quanh cùng nhìn qua, giống như cô thật sự là người phụ nữ ác độc vậy.
Dư Khinh Hồng lại vẫn đang khóc một cách đáng thương.
“Em biết chị không thích em, dù cho em làm gì thì trong mắt chị cũng đều là diễn kịch. Bây giờ chị trở về, ông trời cũng không cần em, em đi là được!”
Nói xong, cô ta vội vàng đứng lên, khóc bỏ chạy.
Thẩm Hạ Lan tức giận gần chết, Dư Khinh Hồng này rốt cuộc tại sao lại muốn diễn một màn như vậy?
Cô nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy Bà cụ Hoắc hoặc là Tiêu Ái, như vậy cô ta đang muốn diễn cho ai xem chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hôm nay thật sự là hỏng bét, cũng lười đáp lại Dư Khinh Hồng, cô tức giận xoay người rời đi, đi tìm Diệp Ân Tuấn.
Mà chuyện này xảy ra không được mấy phút liền truyền từ miệng y tá đến tai bà cụ Hoắc.
“Bà cụ, đứa cháu gái lớn nhà bà thật sự là lợi hại, ở trong bệnh viện mà cũng dám ra tay đánh người!”
Y tá khiến Bà cụ Hoắc ngây ra một lúc.
“Cô nói ai?”
“Còn có thể là ai chứ? Cô cả vừa rồi mới ra khỏi phòng của bà chứ sao? Cô Dư chăm sóc bà cũng hai mươi ngày, chịu mệt nhọc, nhưng cô Thẩm này vừa về đến đã trực tiếp đánh cô Dư ở ngay trên hành lang. Nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Cô Dư còn không dám cãi lại, ai u, thật sự là một người đáng thương!”
Y tá thêm mắm thêm muối kể chuyện vừa xảy ra cho bà cụ.
Lông mày bà cụ nhíu lại.
“Con bé Khinh Hồng kia đâu rồi?”
“Có lẽ là chạy đi đâu đó khóc rồi. Cô Dư cũng thật sự đáng thương, ở trước mặt ngài luôn cười hì hì, nhưng ở phía sau, mẹ cô ấy căn bản không chào đón cô ấy, luôn luôn xoi mói vào lỗi của cô ấy. Cô Dư này làm gì cũng một mình gánh vác. Không phải sao, bị chị ruột của mình bắt nạt, lại không biết chạy đi chỗ nào khóc. Haizz!”
Y tá nói xong thì lắc đầu thở dài một hơi.
Đôi mắt bà cụ Hoắc đôi nhiên trầm xuống mấy phần.
“Cô nói mẹ con bé không tốt với con bé sao?”
“Ngài không nhận ra sao? Người con dâu đó của bà vẫn luôn lãnh đạm với cô Dư. Bây giờ cô Thẩm vừa trở về, bà ta liền đi tìm Diệp tổng nói chuyện. Người làm mẹ này cũng thật là, một chén nước cũng bưng không vững, thật sự cảm thấy thương tâm vì cô Dư.”
Y tá lắc đầu rời đi.
Bản thân bà cụ Hoắc không tin Thẩm Hạ Lan ở trước mặt một vẻ và phía sau một vẻ, nhưng bà ta suy nghĩ kỹ một chút, từ khi vào cửa đến lúc rời đi, Thẩm Hạ Lan có vẻ như thật sự không cho Dư Khinh Hồng bất cứ sắc mặt tốt nào.
Chẳng lẽ là sự thật?
Bà ta vội vàng đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thấy Dư Khinh Hồng trốn ở một khúc quanh của hành lang một mình lau nước mắt, dáng vẻ uy khuất khiến người ta nhìn vào cảm thấy có chút đau lòng, hơn nữa chỗ đầu gối của cô ta rõ ràng còn có chút vết máu, có lẽ là rách da chảy máu.
Bà cụ lập tức có chút đau lòng.
“Khinh Hồng, cháu ở đây làm gì vậy?”
Bà cụ Hoắc vừa nói chuyện, Dư Khinh Hồng vội vàng xoay người, nhanh chóng lau khô nước mắt của mình, sau đó xoay người hướng Bà cụ Hoắc cười nói: “Bà nội, sao ngài lại ra đây làm gì? Bên ngoài gió lớn, cháu đẩy ngài trở về!”
“Con bé Hạ Lan đánh sao?”
Đôi mắt bà cụ Hoắc ít nhiều có chút sắc bén.
Dư Khinh Hồng vội vàng cúi đầu, nói: “Không có, là tự cháu không cẩn thận nên bị ngã. Chị không đánh cháu!”
Dáng vẻ này của cô ta, quả thực giống như nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nhưng bà cụ cũng không nói gì, thấp giọng nói: “Cháu đi lấy tấm chăn đến cho ta, ta muốn ra ngoài một chút!”
“Được.”
Dư Khinh Hồng nhanh chóng trở về phòng bệnh.
Bà cụ Hoắc đi đến phòng theo dõi.
Bà ta lấy ra video giám sát vừa rồi, vì liên quan đến góc nhìn, bà ta chỉ thấy Thẩm Hạ Lan giơ cánh tay lên, rồi Dư Khinh Hồng liền ngã xuống.
Chẳng lẽ thật sự là Thẩm Hạ Lan đẩy Dư Khinh Hồng sao?
Từ trong video có thể nhìn ra được, sắc mặt Thẩm Hạ Lan rất khó coi, thậm chí có chút tức giận. Mà Dư Khinh Hồng vì đưa lưng về phía video, căn bản không biết biểu tình gì.
Bà cụ Hoắc không nói gì, sau khi ra khỏi phòng theo dõi liền thấy Dư Khinh Hồng đi về phía mình.
“Mẹ cháu đâu? Tìm mẹ cháu về, buổi trưa bà muốn ăn một chút đồ ăn!”
“Được!”
Dư Khinh Hồng cung kính đưa bà cụ Hoắc về phòng bệnh, sau đó liền đi tìm Tiêu Ái đi.
Không lâu sau, Tiêu Ái liền trở lại.
“Bà cụ, ngài tìm con?”
“Ừm.”
Bà cụ nhẹ gật đầu, hướng về phía Dư Khinh Hồng đáng đứng ở bên cạnh nói: “Khinh Hồng, đi mua giúp bà nội một chút hoa quả!”
“Được!”
Xem thêm: Đọc full – Đọc full – Cập nhật nhanh – Cập nhật nhanh
Dư Khinh Hồng nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại Tiêu Ái và bà cụ Hoắc, sắc mặt bà cụ Hoắc có chút khó coi.
“Nghe nói con vẫn luôn rất hà khắc với con bé Khinh Hồng?”
Tiêu Ái ngây ra một lúc, không biết bà cụ Hoắc đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì.
“Bà cụ, hôm nay ngài sao vậy?”
“Đúng hay không? Cho dù nó làm gì, con cũng cảm thấy nó làm không tốt, thậm chí nó cố gắng tận tâm tận lực chăm sóc bà già này, con cũng cảm thấy nó có ý khác đúng không? Tiêu Ái, cho dù con có thừa nhận hay không thì nó cũng là con của con, là em ruột của con bé Hạ Lan. Con làm mẹ cũng không thể nào nhẹ bên này nặng bên kia được!”
Bà cụ Hoắc khiến Tiêu Ái khẽ nhíu mày.
“Con không nặng bên này nhẹ bên kia, chỉ là không thích!”
“Không thích? Đây cũng là lời nên nói của một người làm mẹ như con? Nó cũng chỉ là một đứa trẻ hơn hai mươi tuổi! Con xem mỗi ngày nó đều khát vọng được quan tâm nhiều hơn một chút, thật đáng thương. Con đối với con bé Hạ Lan cũng như vậy sao?”
“Làm sao có thể? Hạ Lan là con của con và Chấn Phong, sao con có thể không thích nó chứ?”
Tiêu Ái nói khiến Bà cụ Hoắc có chút không quá đồng ý.
“Con thích Hạ Lan, lại không thích Khinh Hồng. Bọn chúng đều là con của con, con khiến Khinh Hồng nghĩ như thế nào? Hạ Lan liệu có ỷ vào việc con thích nó mà đi bắt nạt Khinh Hồng không? Dù nói thế nào, nó cũng là đứa con mà con đã hoài thai mười hai tháng sinh ra!”
“Mẹ, Hạ Lan sẽ không như vậy! Đứa bé Hạ Lan đấy tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ không làm gì với Khinh Hồng. Ngược lại là Khinh Hồng, con luôn cảm thấy nó có ý đồ khác với mẹ!”
Đây cũng là lời mà Tiêu Ái đã nhịn từ rất lâu rồi, bây giờ bà cụ Hoắc hỏi đến chuyện của Thẩm Hạ Lan, bà ta không thể không nói ra suy nghĩ của mình.
Bà cụ Hoắc nghe thấy Tiêu Ái có thành kiến với Dư Khinh Hồng như thế, lại nghĩ tới lời mà y tá kia nói, không khỏi khẽ thở dài một tiếng: “Làm mẹ, phải luôn bình tĩnh. Con bé Khinh Hồng này chăm sóc ta hơn hai mười ngày, là đứa bé thế nào ta còn không rõ sao? Hơn nữa, ta chỉ là một bà già, nó có thể có mưu đồ gì? Trở về nói với Chấn Đình một tiếng, khi đăng ký thân phận của Hạ Lan, để thân phận của con bé Khinh Hồng làm con gái nuôi của nhà họ Hoắc, tốt xấu gì nó cũng là em gái của Hạ Lan, cũng coi như tất cả thể diện của cô và nhà họ Hoắc!”
“Mẹ, cái này không được! Có chút không phải với người nhà họ Hoắc, nó…”
“Nó cái gì mà nó? Nó chăm sóc ta nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ con muốn nó sống cả đời phải chịu thân phận là một đứa con riêng? Nó cũng sắp đến tuổi lấy chồng, con để nó làm một đứa con riêng làm sao tìm được nhà chồng tốt? Nếu lấy thân phận con nuôi nhà họ Hoắc chúng ta, tốt xấu gì cũng có để để cho con bé Hạ Lan mặt mũi đúng không?”
Tiêu Ái vẫn cảm thấy chuyện này không nên bất cẩn quyết định như vậy.
“Nếu không thì thế này đi, trở về con hỏi ý kiến của Hạ Lan và chú út một chút, xem bọn họ nói thế nào. Bà cụ, nhà họ Hoắc thêm người đúng là chuyện vui, nhưng cũng phải để mọi người trong nhà họ Hoắc đều đồng ý đúng không? Huống chi Hạ Lan vẫn chưa trở về, mẹ lại để Khinh Hồng và nó cùng nhau vào nhà họ Hoắc, chỉ sợ Hạ Lan sẽ không dễ chịu!”
Bà cụ Hoắc thở dài nói: “Phía bên con bé Hạ Lan để ta nói. Người nhà họ Hoắc chúng ta đều là có ơn tất báo, không nói đến chuyện con bé Khinh Hồng chăm sóc ta nhiều ngày như vậy, chỉ dựa vào việc nó liều lĩnh bỏ qua sự nguy hiểm của tính mang lấy thuốc giải độc về, nhà họ Hoắc đã nợ nó. Sau này con đừng hà khắc với nó như vậy!”
Lúc Tiêu Ái nghe đến những lời này, bà ta rất buồn bực.
“Bà cụ, chuyện thuốc giải độc không phải như thế. Chuyện đó không hề liên quan đến Khinh Hồng!”
“Con xem người làm mẹ như con một chút, tại sao lại cứ đẩy con gái ruột mình ra ngoài như vậy? Khinh Hồng chưa bao giờ nói chuyện này với ta, đương nhiên là ta nghe được từ miệng người khác. Con còn định giấu diếm ta đến khi nào?”
“Mẹ nghe ai nói?”
Tiêu Ái thật sự rất muốn biết là ai nói hươu nói vượn trước mặt bà cụ Hoắc!
Bà cụ Hoắc lạnh lùng nói: “Con đừng quan tâm là ai, dù sao chuyện này ta đã biết. Ta rất thương con bé Hạ Lan, nhưng cũng không thể để con bé Khinh Hồng phải chịu thua thiệt đúng không? Mặc dù nó không nói, nhưng ta thấy nó muốn ở bên cạnh con. Việc này cũng không có gì, nhà họ Hoắc chúng ta cũng không kém một người ăn cơm. Con làm mẹ hãy đối xử tốt với con bé Khinh Hồng một chút, Hạ Lan đương nhiên sẽ tiếp nhận!”
“Bà cụ, chuyện này không phải như mẹ nghĩ, trở về con sẽ nói cho mẹ biết, nhưng chuyện liên quan đến Khinh Hồng, con cảm thấy vẫn nên thương lượng với chú út một chút!”
Tiêu Ái thật sự cảm thấy như vậy không thỏa đáng.
Bà cụ Hoắc lại khoát tay áo nói: “Chuyện này ta nói là được. Hôm nay con bé Hạ Lan mới trở lại, có lẽ hơi mệt, ngày mai để vợ chồng chúng nó đến, ta muốn nói với nó về chuyện này một chút!”
Nói xong, bà cụ Hoắc liền để Tiêu Ái rời đi.
Trong khoảnh khắc Tiêu Ái xoay người, đột nhiên nhìn bóng một người chợt lóe lên ở cửa ra vào.