CHƯƠNG 340: TÔI ĐƯA EM VỀ NHÀ
“Tử Thất!”
Thẩm Hạ Lan cũng không nhịn được mà đẩy quản lí ra, như bị điên mà chạy lên trên.
Tống Đình theo đằng sau.
Quản lí vẫn muốn cản, Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Ông tốt nhất nghĩ cho kỹ kết cục đối đầu với nhà họ Diệp rồi hãy động thủ.”
Câu nói này khiến quản lí ngây ra tại chỗ, một chút cũng không dám nhúc nhích.
Mặc kệ là nhà họ Tống hay là nhà họ Diệp, ông ta đều không chọc nổi, bây giờ chỉ có thể xem Diệp Ân Tuấn với Thẩm Hạ Lan bọn họ nhanh chóng lên tầng hai.
Thẩm Hạ Lan cả người đều căng thẳng.
Cô nghe thấy tiếng kêu của Lam Tử Thất tiếng sau kịch liệt hơn tiếng trước, trái tim cũng sắp nhảy ra rồi.
Vừa bước vào hành lang trên tầng hai, vệ sĩ canh cửa của Tống Dật Hiên lập tức ngăn cản Thẩm Hạ Lan.
“Ai? Chỗ này được bao rồi, mau cút!”
Lời của anh vừa nói xong, Tống Đình ở đằng sau tung một quyền, trực tiếp đánh tên vệ sĩ ngã ra đất.
Những tên vệ sĩ khác thấy cảnh này, lập tức vây lại.
Tống Đình đang một bụng lửa giận, cũng mặc kệ bảy ba hai mốt mà động thủ.
Thẩm Hạ Lan vào lúc Tống Đình động thủ thì trực tiếp xuyên qua, một màn trước mắt suýt nữa khiến cô trực tiếp cô tức giận ngất đi.
Trên hành lang rộng lớn, mấy người đàn ông vây lấy một mình Lam Tử Thất, mà Lam Tử Thất lúc này bị Tống Dật Hiên đè trên sàn, quần áo trên người đã bị lột chỉ còn lại nội y.
Tống Dật Hiên hoàn toàn mang bộ dạng điên cuồng, dữ tợn nói: “Ông đây hôm nay không trị cô không được! Cô không phục có phải không? Ông đây hôm nay ở trước mặt mấy người này chịch cô, tôi xem cô có thể như thế nào!”
“Tống Dật Hiên, anh nếu như dám làm thế với tôi, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh!”
Lam Tử Thất khóc thét lên, hai tay muốn cào Tống Dật Hiên, nhưng lại một người đàn ông ở một bên giữ chặt tay chân, hoàn toàn là bộ dạng bị người ta chờ làm thịt.
Khí huyết của Thẩm Hạ Lan trực tiếp dâng lên.
“Tống Dật Hiên, anh dừng lại ngay cho tôi!”
Thẩm Hạ Lan tức giận quát lên, nhưng Tống Dật Hiên bây giờ đã điên rồi, lớn như vậy, trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với anh ta như thế, anh ta căn bản không nhớ người phụ nữ trước mắt là bạn thân của ai nữa rồi.
Những người đàn ông khác nghe thấy tiếng quát giận dữ của Thẩm Hạ Lan, ngoảnh đầu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lớn lên vô cùng xinh đẹp, một tên bỗng bật cười.
“Aiyo, lại có một người đẹp đến, phúc khí của chúng ta hôm nay không nhỏ nha!”
Nói rồi có hai người đàn ông buông Lam Tử Thất ra, đi về phía Thẩm Hạ Lan.
Lam Tử Thất tự nhiên nghe ra giọng của Thẩm Hạ Lan, khóc càng bi thương.
“Cậu đừng qua đây! Đừng quản tớ! Bọn họ đều là súc sinh! Cậu đi đi! Đi đi!”
Lam Tử Thất sợ mình hại cả Thẩm Hạ Lan.
Cô ta bây giờ có hơi hối hận rồi, không nên chọc giận Tống Dật Hiên. Biết rõ mình là một dân thường, tại sao không khống chế được tính khí nóng nảy của mình, cứ muốn tính sổ với tên phú nhị đại này chứ?
Hiện nay không nhưng bồi cả mình, có lẽ còn có khả năng liên lụy đến Thẩm Hạ Lan.
Vừa nghĩ tới tình cảm của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, muốn tới vì mình mà mang tới khó khăn cho Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất hận không thể cắn lưỡi tự vẫn.
Cô ta nhìn Tống Dật Hiên dữ tợn ở trước mắt, bỗng ngẩng đầu lên, trực tiếp lấy đầu của mình đập vào mặt của Tống Dật Hiên.
“Tôi liều với anh!”
Cô ta liều mạng dốc sức giãy ra, căn bản không để tâm mình bây giờ trên người đã không được che đậy hết, khi đập đầu vào, Tống Dật Hiên không có đề phòng, mũi đau nhức, người lùi lại phía sau hai bước.
“Mẹ nó! Người phụ nữ này cô thật sự là thiếu đòn mà!”
Tống Dật Hiên sờ mũi của mình đã chảy máu, lửa giận càng bốc lên.
Tống Đình còn đang đánh nhau với vệ sĩ, Thẩm Hạ Lan mắt thấy hai người đàn ông nham hiểm trước mắt đi về phía mình, mà Lam Tử Thất lúc này cũng rơi vào nguy hiểm, cô vội đưa tay lên, định dùng chiêu tự vệ của không mấy hiệu quả mình chống cự, nhưng đột nhiên bị đôi tay rắn chắc kéo ra sau người.
“Có tôi ở đây, không cần em ra tay.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia lạnh lẽo và sát khí.
Người đàn ông đó không biết Thẩm Hạ Lan, nhưng lại biết Diệp Ân Tuấn, vào khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, bọn họ cả người đều sụp đổ rồi.
“Cậu, cậu Diệp?”
“Còn nhớ mình là ai sao? Đáng tiếc các anh không nên không tôn trọng với người phụ nữ của tôi.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ra tay.
Hai tên công tử quần là áo lượt đó căn bản không phải đối thủ của Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn chỉ một quyên đã chế ngự được bọn họ rồi.
“Mau, Ân Tuấn, Tử Thất.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng khẩn trương.
Diệp Ân Tuấn bỗng nhìn qua thì thấy Tống Dật Hiện túm tóc của Lam Tử Thất đập vào bức tường của hành lang, mà Lam Tử Thất lúc này thân trên đã hoàn toàn không có gì che đậy nữa, hai người đàn ông bên cạnh nhân lúc đó bắt đầu ăn đậu hũ của Lam Tử Thất.
Lúc này, Lam Tử Thất thật sự tuyệt vọng rồi.
Cô ta tuy có thù oán với tên phú nhị đại, nhưng lại chưa từng nghĩ bọn họ sẽ làm như thế, hiện nay rơi vào trong hoàn cảnh như này, cô ta còn có thể hoàn toàn bản thân được sao?
Lam Tử Thất dường như phát điên muốn cùng Tống Dật Hiên đồng quy vô tận, nhưng sức lực của phụ nữ dù sao quá nhỏ, ở lúc giãy giụa đã bị Tống Dật Hiên đè xuống sàn, mắt thấy sắp lột quần của Lam Tử Thất, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi tới, một cước đạp vào sau lưng Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên tuy đã bị tức điên rồi, nhưng ít nhất lòng cảnh giác vẫn có.
Khoảnh khắc chân của Diệp Ân Tuấn đạp qua, anh ta bỗng túm Lam Tử Thất ném về phía Diệp Ân Tuấn, rõ ràng là xem Lam Tử Thất thành tấm chắn bằng thịt.
Lúc này, trái tim của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sắp vỡ vụn rồi.
Ở đây nhiều đàn ông như thế, Lam Tử Thất gần như bị lột sạch rồi, bây giờ còn bị đối đãi như thế, là cô trước đây nghĩ quá tốt đẹp về Tống Dật Hiên rồi sao?
Thẩm Hạ Lan tức giận quát to một tiếng.
“Tống Dật Hiên, anh tên khốn!”
Âm thanh này khiến Tống Dật Hiên hơi sững ra, dường như đột nhiên tỉnh táo lại, có điều lại có hơi không quá chắc chắn.
“Hạ Lan?”
“Bụp” một tiếng, anh ta còn chưa nhìn rõ người trước mắt có phải là Thẩm Hạ Lan không, thì bị một quyền của Diệp Ân Tuấn đánh vào mắt, sau đó nắm đấm như mưa rơi cứ thế đánh xuống.
“Anh tốt xấu gì cũng là người thừa kế của nhà họ Tống, trước kia ở bên ngoài làm xằng làm bậy thì cũng thôi đi. Nhưng Lam Tử Thất là ai? Cô ấy là bạn thân của Hạ Lan, bạn thân nhất! Anh vậy mà cũng xuống tay được? Tống Dật Hiên, anh định làm Hỗn Thế Ma Vương đến triệt để sao?”
Diệp Ân Tuấn cũng rất tức giận.
Anh trước đây chỉ nghe nói Tống Dật Hiên ăn tạp, không ngờ anh ta còn bá vương đang mức này.
Khi Lam Tử Thất bị Tống Dật Hiên ném ra thì không định sống nữa, cô ta trực tiếp đập vào người Thẩm Hạ Lan, hai người cùng ngã ra sau.
Tống Đình lúc này vừa hay giải quyết xong mấy tên vệ sĩ đó, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của Lam Tử Thất, cả người đều ngây ra.
Mà Lam Tử Thất cũng vừa hay ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc với Tống Đình.
“Anh, anh đừng nhìn!”
Lam Tử Thất trước giờ kiên cường, nhưng lúc này một màn nhếch nhác của mình bị Tống Đình nhìn thấy như thế, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng có một chỗ bỗng nhói đau.
Xong rồi!
Cô và Tống Đình kiếp này không thể nào nữa rồi!
Có ai sẽ thích một cô gái bị nhiều đàn ông nhìn thấy hết cơ thể rồi chứ?
Lam Tử Thất bỗng bật khóc.
Cô ta lúc này dường như rơi vào trong tuyệt vọng.
Tống Đình chỉ ngây ra, khi nghe thấy tiếng khóc của Lam Tử Thất, không nói hai lời, trực tiếp cởi áo khoác ra, bọc lấy Lam Tử Thất.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi…”
“Đừng nói nữa. Chờ chút.”
Giọng nói của Tống Đình run rẩy, cơ thể cũng run rẩy, không biết có phải tức giận hay không.
Anh cố đè nén giọng nói của mình hết mức có thể, sau khi giao Lam Tử Thất cho Thẩm Hạ Lan, sau đó giống như phát điên chạy về phía Tống Dật Hiên.
“Tên khốn!”
Tống Đình từ nhỏ đến lớn, rất ít khí tức giận như thế, hiện nay nhìn thấy người con gái trong lòng mình bị hành hạ thành dáng vẻ này, anh ta thật sự muốn điên rồi.
Diệp Ân Tuấn vào lúc Tống Đình xông tới thì đã dừng tay, sau đó nhanh chóng tránh sang một bên.
Tống Dật Hiên không phải đối thủ của Diệp Ân Tuấn, nhưng đánh với Tống Đình vẫn được.
Anh ta vừa rồi gần như Diệp Ân Tuấn áp chết đánh cho, một bụng lửa giận tích tụ, hiện nay Tống Đình đưa đến cửa rồi, Tống Dật Hiên trực tiếp chủ động công kích.
Tống Đình hoàn toàn đánh theo kiểu không cần mạng.
Tuy thân thủ có hơi kém hơn Tống Dật Hiên, có điều anh ta căn bản không để tâm mình có bị thương hay không, cách đánh hoàn toàn liều mạng đó nhất thời vậy mà chiến thắng Tống Dật Hiên.
Mắt thấy Tống Đình sắp đánh chết Tống Dật Hiên rồi, Diệp Ân Tuấn không thể không ra tay ngăn cản.
“Tống Đình, anh ta dù sao cũng là người thừa kế của nhà họ Diệp.”
Nắm đấm của Tống Đình khi cách mặt của Tống Dật Hiên một cm thì dừng lại.
Sức nhẫn nhịn của anh ta cần phải rất lớn mới có thể khiến mình không hạ nắm đấm này xuống.
“Anh có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi! Có điều Tống Đình tôi nói cho anh biết, Tống Dật Hiên tôi không phải người anh chọc nổi đâu! Huống chi không phải chỉ là một người phụ nữ sao? Sao hả? Anh bây giờ còn muốn tranh phụ nữ với Tống Dật Hiên rồi?”
“Cái shit! Cô ấy là vợ chưa cưới của Tống Đình tôi! Tống Dật Hiên, anh thật sự cho rằng nhà anh có quyền có thế thì tôi không dám động thủ với anh sao? Tôi trở về hỏi thử lão ba của anh, hỏi xem ông ta tôi rốt cuộc là ai! Tôi nếu như muốn giết chết anh, vài phút tôi cũng có giết chết anh!”
Mắt của Tống Đình đỏ lừ, cả người nhìn trông giống như câu hồn sứ giả đến từ địa ngục.
Lam Tử Thất lại bị một câu ‘vợ chưa cưới’ đó của anh ta làm cho chấn động lần nữa bật khóc thành tiếng.
Giữa cô ta và Tống Đình có tình cảm, nhưng vẫn chưa có kịp tỏ tình, hiện nay vào lúc cô xấu hổ nhất nhếch nhác nhất, Tống Đình lại ở trước mặt tất cả mọi người nói cô là vợ chưa cưới của anh ta!
Chuyện này nếu là trước đó, Lam Tử Thất chắc chắn sẽ cảm động chết rồi, nhưng bây giờ cô ta còn có mặt mũi gì mà ở bên Tống Đình nữa?
Tuy Tông Dật Hiên chưa có làm gì cô ta, nhưng nhiều đàn ông như vậy đều nhìn thấy rồi, cô ta còn có thể đứng ở Hải Thành nữa sao?
Thẩm Hạ Lan thấy Lam Tử Thất khóc thành như này, không khỏi cũng có hơi buồn bã.
“Đừng khóc, không sao, tớ đến muộn rồi.”
“Không có, không liên quan đến cậu.”
Lam Tử Thất túm lấy chiếc áo khoác của Tống Đình khóc trong lòng Thẩm Hạ Lan.
Tống Dật Hiên lại vì lời của Tống Đình mà ngây người.
“Anh có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ. Tống Dật Hiên, hôm nay chuyện này anh nếu không cho vợ chưa cưới của tôi một lời giải thích, một câu trả lời hợp lý, anh đừng trách tôi không khách khí với anh!”
Tống Đình trực tiếp ném Tống Dật Hiên ra đất, sau đó xoay người đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Anh ta cái gì cũng không nói, càng không để Lam Tử Thất phản kháng, trực tiếp bế cô ta lên, mặc kệ Lam Tử Thất giãy giụa thế nào, anh ta đều không buông tay, chỉ thấp giọng nói: “Tôi đưa em về nhà.”
Câu nói này lại khiến Lam Tử Thất khóc to không ngừng.
Thẩm Hạ Lan còn có hơi lo lắng, muốn đuổi theo, lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp cản lại.
Xem Thêm:
Cập nhật nhanh Tại
Đọc full tại
Đọc cập nhật nhanh tại
Đọc full tại
Cập nhật nhanh tại
Cập nhật nhanh tại Tại
Cập nhật nhanh tại
Đọc Tại