CHƯƠNG 344: PHỤ NỮ PHẢI CÓ DA CÓ THỊT MỘT CHÚT ÔM MỚI THÍCH
Ngay khi Thẩm Hạ Lan đang định nhấc máy thì Diệp Ân Tuấn đã giành nghe trước.
“Để anh.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì búp bê sứ được bảo vệ trong lồng kính, dáng vẻ căng thẳng quan tâm cô của Diệp Ân Tuấn khiến cô vừa cảm thấy hạnh phúc lại vừa cảm thấy buồn cười.
“Nghe một cuộc gọi thôi mà, em đâu có bị tàn tật đâu, bộ anh sợ cái điện thoại sẽ ăn thịt em à?”
“Anh sợ em bị giật điện.”
Dạo này Diệp Ân Tuấn cũng rất hay giỡn với cô.
“Chậc!”
Thẩm Hạ Lan cũng không thèm giành với anh, cô ngồi yên trên sô pha như một con mèo lười. Thẩm Hạ Lan cảm thấy dưới sự chăm sóc của anh cô thật sự sắp biến thành người tê liệt đến nơi rồi.
Không biết hai đứa con của cô đang lén lút chuyện gì với ba mẹ cô mà cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Sau khi bắt máy thì Diệp Ân Tuấn chỉ nói ừ à vài câu rồi cúp ngay.
“Chuyện gì vậy? Bên công ty gọi đến à?”
Thẩm Hạ Lan thuận miệng hỏi.
Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu nói: “Không phải, bên công ty có Nam Phương lo, không có vấn đề gì đâu. Là bà cụ nhà họ Hoắc, bà ấy nói Hoắc Chấn đình đã trở lại từ thủ đô, có chuyện liên quan tới thân phận của em nên cần em tới đó một lần.”
Nghe đến bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan ngây ra giây lát.
Lần trước khi gặp bà ấy ở bệnh viện cô còn hẹn với bà hôm sau sẽ cùng đi ăn cơm, nhưng sau khi Lam Tử Thất gặp chuyện thì cô cũng quên béng đi mất. Nhưng bà ấy cũng không gọi điện gì cho cô.
Giờ bà cụ Hoắc đột nhiên gọi đến, trong một chốc Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
“Sao vậy? Bà nội em mời em ăn cơm, thái độ gì kỳ thế?”
Diệp Ân Tuấn trông thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô thì thấy có hơi buồn cười.
Cô gái này đúng là càng ngày càng đáng yêu.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới hoàn hồn lại, cô cũng không biết nên nói thế nào. Thật ra thì cô cũng rất thích bà cụ Hoắc, nhưng nghĩ đến việc bên cạnh bà cụ có Dư Khinh Hồng là cô lại thấy khó chịu.
“Anh nghĩ hôm nay Dư Khinh Hồng có tới không?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi, Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì thoáng sững sờ.
“Chuyện của nhà họ Hoắc đâu liền quan gì đến cô ta đâu nhỉ? Chuyện quan trọng như vậy hẳn cô ta sẽ không tới đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm: “Em lên lầu thay quần áo đây, anh cùng tới đó với em đi.”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn cười cười đồng ý, nhưng từ những lời Thẩm Hạ Lan nói anh có thể nhận ra rằng hình như cô không mấy ưa Dư Khinh Hồng.
Tuy anh vẫn luôn biết điều đó, nhưng thái độ né tránh Dư Khinh Hồng của Thẩm Hạ Lan khiến anh thấy có đôi chút không vui.
Vợ của anh rõ ràng là con cháu nhà họ Hoắc, cần gì phải né tránh một người ngoài như thế chứ? Hay là Dư Khinh Hồng đã làm điều gì khiến cô thấy khó chịu?
Nghĩ đoạn anh lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tân.
“Điều tra xem có phải lần trước lúc Hạ Lan tới bệnh viện đã có xích mích gì với Dư Khinh Hồng không?”
“Vâng.”
Dương Tân cúp máy, chẳng mấy chốc đã gửi tới một đoạn video, là video quay lại chuyện xảy ra giữa Thẩm Hạ Lan và Dư Khinh Hồng ở hành lang.
Diệp Ân Tuấn khẽ híp mắt lại.
Quả nhiên là do cô ta gây chuyện.
Anh nhìn về phía phòng ngủ, cảm thấy Thẩm Hạ Lan không phải kiểu người yếu đuối như vậy, có lẽ vì đang ở cữ nên cô không muốn làm lớn chuyện, vì vậy nên cũng chẳng thèm tranh cãi với Dư Khinh Hồng.
Nhưng người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn sao có thể để mặc người ta ức hiếp như vậy?
Anh lẳng lặng ghim chuyện này, định khi nào có thời gian sẽ trả thù cho Thẩm Hạ Lan.
Đó là người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn, trừ anh ra không ai được phép ức hiếp cô!
Trong lúc Diệp Ân Tuấn đang suy nghĩ thì Thẩm Hạ Lan đã thay quần áo xong và bước xuống lầu.
Hôm nay cô mặc một bộ thường phục gọn gàng, trông có vẻ vô cùng hoạt bát thoải mái. Trong lúc ở cữ nhờ có Diệp Ân Tuấn chăm nên cô hơi đầy đặn hơn chút ít, khuôn mặt cũng hồng hào hơn, lại thêm bộ quần áo cô đang mặc trên người khiến cô trông vô cùng rạng rỡ.
“Có ổn không?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự mập lên rồi.
Bộ đồ này có hơi chật.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại vui vẻ nói: “Rất đẹp mà!”
“Sao em cứ cảm thấy hình như vùng eo hơi chật chật.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ngắm vòng éo của mình, rõ ràng đã béo hơn trước kha khá, điều đó khiến cô thấy hơi băn khoăn.
Phụ nữ luôn rất quan tâm tới dáng người của mình.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Phụ nữ có da có thịt chút ôm mới thích!”
“Dẹp đi! Anh nhìn nè, eo em nói có ngấn mỡ luôn rồi, không được, sau này em phải giảm cân thôi.”
Thẩm Hạ Lan càng nhìn lại càng thấy khó chịu.
Diệp Ân Tuấn cũng không để ý lắm, anh nói: “Giảm béo gì chứ? Em có nặng đâu mà? Đang ở cữ mà đòi giảm béo rồi, em không sợ tụi nhỏ nghe thấy sẽ cười em à?”
Nói đến đứa bé, Thẩm Hạ Lan khựng lại giây lát: “Hôm nay có cần dẫn hai đứa qua đó luôn không? Hình như Bà cụ vẫn chưa được gặp tụi nó.”
“Thôi không cần đâu, hôm nay tới đó là để nói về chuyện thân phận của em, nếu bà ấy muốn gặp tụi nhỏ thì để lần sau cũng được, bữa nay chưa chuẩn bị được gì cả, đừng để bọn nhỏ thấy gò bó.”
“Cũng phải.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, Thẩm Hạ Lan cũng không định đưa tụi nhỏ tới nhà họ Hoắc nữa.
Hai người cùng lái xe ra khỏi biệt thự đi tới nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đình đang dứng bên ngoài hút thuốc, trông thấy hai người đến anh ta vội vàng dập lửa.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, lại nhận ra khuôn mặt cô rất hồng hào, người cũng đầy đặn hơn, thế là anh ta cười nói: “Xem ra một tháng nay Diệp Ân Tuấn nuôi con rất kỹ nhỉ?”
Những lời anh ta nói khiến Thẩm Hạ Lan thoáng thấy hơi ngại ngùng.
“Chú này, sao lại nói là nuôi chứ? Con có phải heo đâu.”
Điệu bộ ngại ngùng như thiếu nữ đôi mươi của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình phải phì cười.
“Nếu heo ốm giống con thì chắc các chủ trại heo phải khóc thét đó.”
Thẩm Hạ Lan nghe Hoắc Chấn Đình nói vậy thì nghẹn lời.
Bộ tính nuôi cô như nuôi heo thật sao chứ?
Diệp Ân Tuấn nói đùa: “Thì đó, lúc nãy ở nhà cô ấy còn đòi giảm cân nữa chứ.”
“Giảm béo gì nữa? Con có béo gì đâu? Đúng bậy bạ!”
Hoắc Chấn Đình nghe vậy liền quay qua mắng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn chắc chắn là cố ý.
Cô lén giấu mọi người véo vào eo của Diệp Ân Tuấn.
“Ai da!”
Diệp Ân Tuấn bỗng kêu lên, Hoắc Chấn Đình giật hết cả mình.
“Sao thế?”
“Nói sai nên bị phạt thôi.”
Diệp Ân Tuấn không hề cảm thấy mất mặt gì, đã vậy còn có ý như đang khoe khoang, khiến Thẩm Hạ Lan xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe chui tọt vào.
Da mặt của Diệp Ân Tuấn đúng là càng lúc càng dày.
Thẩm Hạ Lan ra vẻ hung dữ trừng anh một cái, sau đó cô quay đầu lại nói với Hoắc Chấn Đình: “Đúng rồi, chú à, sao chú lại ở ngoài này vậy?”
Hoắc Chấn Đình thoáng khựng lại giây lát rồi nói: “Ra đây để hút thuốc, trong nhà toàn phụ nữ nên không hút được.”
“Đi thủ đô một lần về lại ghiền thuốc hơn rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói, Hoắc Chấn Đình không đáp lại anh.
Diệp Ân Tuấn thấy thế thì cũng nhận ra là đã có chuyện gì đó chẳng lành.
“Sao vậy? Bên thủ đô họ không chấp nhận thân phận của Hạ Lan sao? Hay lại có chuyện rắc rối gì rồi?”
Nghe anh nói thế thì Thẩm Hạ Lan cũng cau mày lại.
Không phải là mọi chuyện đang rất suôn sẻ hay sao?
Chẳng lẽ lại gặp rắc rối gì rồi?
“Không đâu, bên thủ đô mọi chuyện đều suôn sẻ, cũng đã bàn bạc xong xuôi với phía cục cảnh sát rồi, chuyện xác nhận thân phận của Thẩm Hạ Lan ngày mai sẽ được hoàn thành, cứ yên tâm đi.”
Hoắc Chấn Đình vội nói.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.
Bời vì không có chứng minh thư, thân phận không xác định nên hiện giờ cô không thể đi đâu được cả, may là lần này đã sắp hoàn thành rồi, cô có thể ra ngoài với Diệp Ân Tuấn và mấy đứa nhỏ. Điều đó khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất vui.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không lạc quan được như Thẩm Hạ Lan, anh nhìn Hoắc Chấn Đình rồi nhẹ giọng nói: “Nếu chuyện xác minh danh tính của Hạ Lan không có vấn đề gì, vậy sao chú lại rầu rĩ đứng đây chứ? Lại còn hút thuốc nữa, vợ tôi mới ở cữ xong, chú đừng để cô ấy phải hút thuốc thụ động chứ?”
Nghe anh nói vậy, Hoắc Chấn Đình vội dụi tắt điếu thuốc.
“Tại chú, chú xin lỗi nhé.”
Thấy Hoắc Chấn Đình như vậy thì Thẩm Hạ Lan cũng có hơi ngại ngùng.
“Chú à, chú đừng để ý tới anh ấy, anh ấy già mồm vậy đó.”
“Đâu nói vậy được, Ân Tuấn cũng vì muốn tốt cho con thôi, làm người thì cũng phải có lương tâm chút chứ?”
Hiện giờ Hoắc Chấn Đình đã hoàn toàn buông bỏ những cảm giác khác với Thẩm Hạ Lan, đã thật sự xem cô như cháu gái của mình, tuy cũng thấy có hơi gượng gạo nhưng cũng đã tốt hơn lúc trước nhiều rồi.
Khuôn mặt Thẩm Hạ Lan ửng đỏ.
Diệp Ân Tuấn thấy hai người nói thế thì nở nụ cười: “Ở ngoài này khá lạnh đó, chú định đứng ngoài đây nói chuyện với bọn tôi sao? Chắc bà cụ ở trong đang sốt ruột lắm đó.”
Nghe anh nói vậy thì Hoắc Chấn Đình trông có vẻ hơi bứt rứt.
“Hạ Lan, có chuyện này chú phải nói trước với con.”
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan cười hỏi, nhưng trong lòng cô cũng thấy hơi thấp thỏm.
Hoắc Chân Đình hoa khan mọt tiếng rồi trả lời: “Là vầy, bên cạnh bà cụ có một người nữa, hẳn con biết người đó rồi.”
“Dư Khinh Hồng?”
Vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan thoáng chốc tối sầm xuống.
“Đúng vậy.”
Hoắc Chấn Đình lộ vẻ xấu hổ.
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Đây là chuyện riêng của nhà chúng ta dúng chứ? Dư Khinh Hồng tới làm gì vậy?”
Từ đầu cô đã không ưa gì Dư Khinh Hồng rồi, bây giờ được biết cô ta đang ở nhà họa Hoắc thì cô lại càng bực bội hơn.
Hoắc Chấn Đình không biết chuyện xích mích giữa cô và Dư Khinh Hồng ở bệnh viện, anh ta nhẹ giọng nói: “Đây là ý của bà cụ, bà ấy nói dù sao thì Dư Khinh Hồng cũng là con gái của bộ trưởng Tiêu, là em gái của con, tuy là cô ta không mang họ Hoắc, nhưng mấy hôm nay cũng là nhờ có cô ta chăm sóc bà, cho nên ý của bà là hôm nay con tới sẽ cùng con thương lượng chuyện này, đợi khi con vào phòng tổ ghi tên vào dòng họ thì thuận tiện nhận cô ta làm con nuôi của nhà họ Hoắc luôn, vậy thì tình cảm chị em giữa hai con sẽ hợp lẽ hơn, với cả bộ trưởng Tiêu cũng không phải khó xử nữa.”
Anh ta vừa dứt lời thì Thẩm Hạ Lan liền cười khẩy rồi nói:
“Bà cụ suy nghĩ chu đáo thật, nhưng nếu con không đồng ý thì sao?”
Hoắc Chấn Đình nghe vậy thì sững cả người.
“Hạ Lan…”
“Có phải nếu tôi không đồng ý thì các người sẽ nói tôi là loại hẹp hòi ích kỷ, không có lòng bao dung, không màng đến tình cảm chị em đúng không?”
Thẩm Hạ Lan thấy Hoắc Chấn Đình như thế thì cũng chẳng dịu đi chút nào, đã vậy cô còn xẵng giọng nói.
Diệp Ân Tuấn khẽ híp mắt lại, đoạn anh kéo Thẩm Hạ Lan ra sau lưng mình rồi nói với Hoắc Chấn Đình: “Hạ Lan lúc ở Mỹ đã thiếu chút mất mạng, chú có biết đó là công lao của ai không?”
“Bộ không phải là do Đường Trình Siêu và tình nhân của anh ta sao?”
“Những điều chú biết chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm thôi, lúc trước chính Dư Khinh Hồng đã đánh thuốc mê Hạ Lan rồi trao cô cho Đường Trình Siêu, mới khiến cô ấy sau đó phải chịu nhiều đau khổ như vậy, thậm chí còn suýt chút mất mạng nữa. Chú thấy mối thù như vậy chỉ cần bà cụ nói một câu là có thể bỏ qua được sao? Nếu không phải vì nể mặt cô ta là con của bộ trưởng Tiêu thì chú nghĩ cô ta còn có thể mạnh khỏe tới được đây tranh giành thân phận ngang hàng với vợ tôi được sao?”