CHƯƠNG 349: VỢ CON BỊ BẮT NẠT NHƯ THẾ MÀ CON VẪN CHỊU NGỒI YÊN ĐƯỢC
Bà cụ Diệp cũng hơi cạn lời.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày hỏi: “Nam Phương dẫn Diệp Tranh đến công ty làm gì?”
“Diệp Tranh nói muốn gia tăng tình cảm với Nam Phương, nên rảnh rỗi tới công ty cùng nó, nó đã nhiều lần bỏ quên thằng bé ở văn phòng rồi.”
Bà cụ Diệp thở dài.
Vì Diệp Nam Phương vẫn chưa về, nên bọn họ không tiện ăn cơm trước, đành phải ngồi trò chuyện trên sofa.
Thẩm Hạ Lan chạy cả buổi sáng, nên cũng hơi mệt rồi, chỉ là cô đang gắng gượng, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn nhìn thấu.
“Em có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Anh bỗng lên tiếng hỏi, khiến bà cụ Diệp sửng sốt, giờ bà mới chú ý sắc mặt Thẩm Hạ Lan hơi mệt mỏi.
“Con xem mẹ này, chỉ lo vui vẻ kéo con nói chuyện, mà quên mất rằng con mới sảy thai, phải nghỉ ngơi nhiều. Ân Tuấn, con mau dẫn Hạ Lan lên lầu nghỉ ngơi một lát đi, đợi Nam Phương về rồi, mẹ sẽ sai người lên gọi mấy con.”
Bà cụ Diệp vội căn dặn.
“Không cần đâu mẹ, con không sao.”
Thẩm Hạ Lan đang định từ chối, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn bế bổng lên, rồi đi về phía phòng ngủ của hai người ngay.
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi.
Trước mặt bà cụ, Diệp Ân Tuấn bảo vệ vợ mình như vậy có tốt không?
Diệp Ân Tuấn làm như không nghe thấy, nhanh chóng bế Thẩm Hạ Lan vào phòng ngủ, rồi đặt cô xuống giường.
“Em nằm nghỉ một lát đi, hôm nay em đã chạy cả buổi sáng, còn tới phòng thể hình tiêu hao nhiều thể lực đến thế, sao có thể chịu nổi chứ? Nam Phương chạy từ nhà tới công ty, rồi lại từ đó vòng về, cũng phải mất một khoảng thời gian, đủ để em nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.”
Diệp Ân Tuấn hơi tự trách, nếu biết trưa nay phải tới nhà họ Diệp ăn cơm, có nói thế nào anh cũng sẽ không dẫn Thẩm Hạ Lan tới phòng thể hình.
Giờ thấy Thẩm Hạ Lan mệt mỏi thế này, làm anh không khỏi đau lòng.
Thẩm Hạ Lan đang định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt đau lòng của Diệp Ân Tuấn, nên nuốt lại những lời mình định nói.
Người đàn ông này thật sự đau lòng cho cô, sao cô có thể để anh lo lắng chứ?
“Mình em nằm đây nghỉ ngơi một lát là được, anh xuống lầu trò chuyện với bà cụ đi.”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan lo lắng cho bà cụ Diệp, nên đồng ý ngay.
Thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý, lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhắm mắt lại.
Có lẽ cô thật sự quá mệt rồi, nên thiếp đi rất nhanh.
Diệp Ân Tuấn đắp chăn cho cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Thẩm Hạ Lan, rồi khẽ nhíu mày.
Anh quan sát cô một lúc rồi xuống lầu.
Bà cụ vẫn đang nghiên cứu bồn ngâm chân, làm Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ.
“Mẹ, mẹ nghiên cứu cái này làm gì?”
“Quả thật cái này rất tốt.”
Bà cụ Diệp dựa vào xe lăn cười nói, xem ra bà cụ rất thích món quà này.
“Hạ Lan mua đó, cô ấy không biết mẹ thích gì, nghe nhân viên nói cái này tốt cho sức khỏe, nên cô ấy mua luôn.”
Diệp Ân Tuấn không khỏi nói tốt cho Thẩm Hạ Lan.
Bà cụ Diệp cười nói: “Không cần con nói mẹ cũng biết Hạ Lan là con dâu tốt, dù gì cũng tốt hơn đứa con trai như con.”
“Mẹ…”
Diệp Ân Tuấn bị bà nói thế thì hơi xấu hổ.
Anh không ngờ chỉ mới một tháng mà bà cụ đã thay đổi đến thế.
“Khi nào về con sẽ đi nước ngoài tìm chuyên gia tới đây khám chân cho mẹ.”
“Con đừng phiền phức như thế, nếu ông trời cho mẹ đứng dậy, thì sớm muộn gì mẹ cũng có thể làm được, nhưng nếu ông ấy cảm thấy mẹ quá mệt mỏi rồi, cần phải ngồi xe lăn đến cuối đời, vậy thì mẹ sẽ chấp nhận. Còn Hạ Lan, nhà họ Hoắc nói thế nào? Đã lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa tiến hành lễ nhận người thân thế?”
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày khi nghe bà cụ Diệp nói thế.
“Bên họ xảy ra chuyện rồi ạ!”
“Chuyện gì thế?”
Bà cụ Diệp trở nên căng thẳng ngay.
Diệp Ân Tuấn kể cho bà cụ Diệp nghe chuyện của Dư Khinh Hồng và bà cụ Hoắc.
“Đầu óc của bà lão nhà họ Hoắc bị úng nước à? Cháu ruột của mình thì không cần, lại đi cần cháu của người ngoài? Cháu nói cho nhà họ Hoắc biết, nếu họ không cần Hạ Lan, thì nhà họ Diệp chúng ta cần, sau này dù họ có cần chúng ta cũng không trả lại.”
Bà cụ như một đứa trẻ đang làm mình làm mẩy.
Thấy bà cụ thật lòng với Thẩm Hạ Lan như thế, Diệp Ân Tuấn liền cười nói: “Vâng, con cũng sớm nói những lời này với họ rồi.”
“Tốt lắm! Con dâu nhà họ Diệp chúng ta không thể bị người khác bắt nạt như thế, Dư Khinh Hồng đó là người đã hãm hại Hạ Lan ở Mỹ à?”
“Vâng ạ!”
“Con cứ trơ mắt nhìn vợ mình bị người khác bắt nạt như thế?”
Bà cụ nhướng mày, nhìn Diệp Ân Tuấn bằng ánh mắt khiến anh không thể chịu đựng được.
“Mẹ, Hạ Lan vẫn rất để tâm đến quan hệ mẹ con giữa bộ trưởng Tiêu và Dư Khinh Hồng.”
“Vậy con thì sao? Con có quan hệ gì với Dư Khinh Hồng? Vợ con bị người khác bắt nạt như thế mà con vẫn chịu ngồi yên được, con có còn là đàn ông nhà họ Diệp chúng ta không thế?”
Lần này bà cụ không còn khinh thường nữa, mà chuyển qua mỉa mai ngay.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mặt nóng bừng.
“Không phải con không…”
“Con bớt nói nhảm đi, bình thường thấy con bảo vệ vợ mình như thế, nhưng đến khi vợ mình thật sự bị người khác bắt nạt thì con ở đâu? Mẹ không tin, Hạ Lan không thể xuống tay với con người thảo mai, trà xanh đó, thì con cũng chỉ biết đứng nhìn như thế? Cho dù con không thể xuống tay một cách quang minh chính đại, thì cũng có thể làm trong âm thầm?”
Bà cụ Diệp càng nói càng tức, như muốn đạp Diệp Ân Tuấn bay ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn hơi lúng túng.
“Mẹ, lát nữa con sẽ đi xử lý.”
“Lát nữa cái gì? Chẳng phải giờ Hạ Lan đang ngủ à? Hơn nữa Nam Phương cũng chưa quay về, con ở lại đây làm gì?”
Nghe bà cụ Diệp nói thế, Diệp Ân Tuấn không khỏi sửng sốt.
“Con ở cùng với mẹ!”
“Mẹ cần con ở bên à? Mau cút đi cho mẹ!”
Bà cụ Diệp ngang ngược hét lên, nếu không phải chân bà không cử động được, có lẽ bà đã sớm đá anh đi rồi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn bị bà cụ Diệp ghét bỏ như thế, nên nhất thời chưa quen.
“Mẹ, rốt cuộc con là con trai mẹ, hay Hạ Lan là con gái mẹ thế? Mẹ làm vậy không sợ con đau lòng à?”
“Tim con đã giao hết cho vợ con rồi, thì đau ở chỗ nào?”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn đỏ mặt khi nghe bà cụ Diệp nói thế.
“Vậy Hạ Lan…”
“Có mẹ ở đây trông chừng rồi, hơn nữa đây là nhà họ Diệp, con còn sợ cái gì? Mặc dù vẫn còn một ít con sâu làm rầu nồi canh, nhưng bà già này vẫn có thể bảo vệ vợ con được.”
Bà cụ Diệp không hề giảm sút sự ngang ngược năm đó.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi nhà tổ nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn liền gọi cho Tống Đình.
“Cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở nhà.”
Mấy ngày nay, vì chuyện của Lam Tử Thất nên Tống Đình trở nên hơi tiều tụy thâm trầm, nhưng sau khi nghe thấy tiếng Diệp Ân Tuấn, anh vẫn nhanh chóng đáp lại.
Diệp Ân Tuấn biết tâm trạng anh ta không tốt nên trầm giọng nói: “Cậu tới nhà tổ nhà họ Diệp đón tôi, chúng ta ra ngoài phát tiết một chút.”
“Hả?”
Tống Đình không nghe rõ cho lắm, như thể ý thức được điều gì đó, nên nói nhỏ: “Tổng giám đốc Diệp, cậu không thể làm chuyện có lỗi với vợ cậu được. Vợ cậu vì cậu mà hy sinh nhiều như thế, nếu cậu còn ra ngoài tìm người phụ nữ khác, vợ cậu sẽ đau lòng. Huống hồ hai người cũng có con rồi, cậu còn là người nổi tiếng ở Hải Thành, mọi cử động đều được người khác chú ý, ngộ nhỡ cậu bị phóng viên hay giới truyền thông bắt gặp, chẳng phải sẽ…”
“Cậu đang nói vớ va vớ vẩn gì đấy? Mau tới đây đi.”
Diệp Ân Tuấn sắp buồn bực đến chết rồi.
Giờ anh đang bị gì thế này?
Bà cụ chướng mắt với anh thì thôi đi, giờ ngay cả Tống Đình cũng hiểu lầm anh. Chẳng lẽ trong mắt họ, Diệp Ân Tuấn anh là người như thế ư?
Tống Đình nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, mới biết mình đã hiểu lầm anh, nên không dám chậm trễ, vội lái xe tới trước cổng nhà tổ nhà họ Diệp.
Diệp Ân Tuấn hút một điếu thuốc, lúc thấy Tống Đình chạy tới, anh nói nhỏ với anh ta chuyện gì đó, rồi hai người lái xe rời đi.
Bên nhà họ Hoắc, vì không gọi được cho Thẩm Hạ Lan, nên bầu không khí trong nhà rất ngột ngạt.
Vì Dư Khinh Hồng đang ở đây, nên sắc mặt Hoắc Chính Đình cũng không khó coi cho lắm, mà người có sắc mặt kém nhất là Tiêu Ái.
Tiêu Ái định nói gì đó, nhưng luôn bị bà cụ Hoắc trừng mắt nên nuốt lại.
“Con nhóc Hạ Lan đó vẫn không chịu nghe máy?”
Rõ ràng giọng điệu bà cụ Hoắc không tốt cho lắm.
Tiêu Ái gật đầu.
Hoắc Chính Đình lạnh lùng nói: “Nếu là con, con cũng không nghe.”
“Con ngậm miệng lại cho mẹ.”
Bà cụ Hoắc nhìn Hoắc Chính Đình, thở phì phò nói: “Con làm bậc cha chú, sao lại không biết khuyên nhủ nó thế? Con nhóc Hạ Lan đó cũng thật nhỏ mọn, không chịu tha thứ cho Khinh Hồng.”
“Bà nội, bà đừng nói nữa, cháu vẫn nên rời khỏi đây thôi, nếu cháu còn ở đây, chắc chắn chị sẽ không quay về. Cháu biết chị ấy không thích cháu.”
Dư Khinh Hồng khịt mũi cực kỳ tủi thân, trông rất đáng thương, nhưng tiếc là ngoài bà cụ Hoắc ra, thì Hoắc Chấn Đình và Tiêu Ái đều không an ủi cô ta.
Bà cụ Hoắc vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Dư Khinh Hồng, thì vội nói: “Khinh Hồng, để cháu phải chịu ấm ức rồi, cháu đừng sợ, lát nữa bà sẽ trò chuyện với con nhóc Hạ Lan đó.”
“Dư Khinh Hồng, tôi mới nhớ ra tôi quên mua một thứ, cô đi mua giúp tôi đi.”
Tiêu Ái thật sự không thể chịu nổi nữa.
Giờ đáng lý Thẩm Hạ Lan đã ở nhà rồi, nhưng vì Dư Khinh Hồng không chịu rời khỏi đây, hình như bà cụ đã bị cô ta mê hoặc khống chế hoàn toàn rồi, nên thái độ của bà đối với Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Ái không thể chấp nhận được.
Tiêu Ái lên tiếng ngay, định đẩy Dư Khinh Hồng rời khỏi đây trước.
Dư Khinh Hồng không biết Tiêu Ái định làm gì, cô ta chưa kịp nói gì, đã nghe bà cụ Hoắc nói: “Trong nhà có người giúp việc, con bảo bọn họ đi mua đi.”
“Con không yên tâm để người giúp việc đi, vẫn nên để Khinh Hồng đi sẽ tốt hơn.”
Tiêu Ái khá kiên trì.
Dư Khinh Hồng biết tính Tiêu Ái, nên vội nói: “Bà nội, để cháu đi cho, nói không chừng có thể gặp chị, chỉ cần cháu nói rõ với chị, chắc chắn chị sẽ quay về.”
“Haizz, Khinh Hồng thật hiểu chuyện.”
Bà cụ Hoắc càng nhìn càng thấy thích Dư Khinh Hồng.
Hoắc Chấn Đình tức giận định rời đi, nhưng bị Tiêu Ái kêu lại.
“Chú út, bà cụ phải uống thuốc rồi, chú đi lấy thuốc tới đây giúp tôi đi.”
Thấy Tiêu Ái sắp xếp như thế, dù Dư Khinh Hồng không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn đứng dậy rời khỏi nhà họ Hoắc.
Tiêu Ái sai cô đi mua một thứ rất bình thường, dù trong lòng Dư Khinh Hồng rất tức giận, nhưng không thể làm gì được.
Nhà họ Hoắc đã điều một chiếc xe tới cho Dư Khinh Hồng, cô ta cũng không từ chối, mà ngược lại giống như cô chủ nhà họ Hoắc thật sự, ra vẻ sai bảo tài xế chở mình đến trung tâm thương mại.
Dư Khinh Hồng vừa rời khỏi nhà họ Hoắc chưa được bao lâu, thì một chiếc xe bình thường màu đen bám theo phía sau, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh…
Mới đầu Dư Khinh Hồng cũng không chú ý tới, đến khi cô nhận ra có xe bám theo mình, thì bắt đầu hốt hoảng.
“Tài xế, ông mau lái tới đông người đi!”
Nhưng tiếc là cô còn chưa dứt lời, thì “rầm”, xe phía sau bỗng va vào xe cô.