CHƯƠNG 400: ANH TỐNG THUA KHÔNG NGÓC ĐẦU NỔI RỒI À?
Anh định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng mà vừa nhắm mắt lại thì nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan, cả người khô nóng không chịu được.
Dù sao thì hòa thượng ăn chay một tháng đột nhiên lại ăn mặn, làm sao trong lòng không rục rịch được cơ chứ?
Diệp Ân Tuấn thức dậy một lần nữa, vọt vào trong nhà tắm tắm nước lạnh, có làm thế nào anh cũng cảm thấy cái giường đó vô cùng chướng mắt, ai cũng không ngủ được.
Trước kia không cảm thấy như vậy, kể từ ngày hôm nay trở đi anh phát hiện cái giường này không có Thẩm Hạ Lan ở đây, nó lớn đến kinh khủng, lớn làm cho anh không có cảm giác an toàn.
Mẹ nó chứ, từ lúc nào mà một người đàn ông to xác như anh cũng muốn có cảm giác an toàn?
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn vô cùng ghét bỏ nhìn thoáng qua chiếc giường, anh mặc áo ngủ đi đến phòng của Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết vẫn còn chưa ngủ, lúc nghe.
thấy cửa phòng mở ra thì hơi bất ngờ, nhìn thấy là Diệp Ân Tuấn đến, trong lúc nhất thời có hơi im lặng.
“Lão Diệp, nửa đêm ba không chịu ngủ mà đến chỗ của con làm gì vậy?”
“Vào trong một chút”
Diệp Ân Tuấn không nói hai lời, chân dài duỗi ra, trực tiếp đạp Thẩm Minh Triết một đạp.
Khóe miệng của Thẩm Minh Triết hơi co quắp lại.
“Ba định đến đây giành giường với con đó hả?”
“Cái gì gọi là gì giành hả? Con là của ba, không nói đến chuyện cái giường này nữa, nhanh chóng nhích vào bên trong chút đi”
Diệp Ân Tuấn cao lớn nằm xuống ở trên giường của Thẩm Minh Triết, trông vô cùng chật hẹp.
Thẩm Minh Triết khóc không ra nước mắt.
“Lão Diệp à, con đã qua độ tuổi cần có ba ngủ cùng rồi, nếu không thì ba đi tìm Nghê Nghê đi, hoặc là Diệp Tranh cũng được mà”
“Ngậm miệng lại, ngủ đi, hoặc là ngủ ở trên giường, hoặc trên ghế sofa, con chọn một”
Diệp Ân Tuấn vô cùng bá đạo.
Thẩm Minh Triết cảm thấy may mắn của cả đời mình đi đâu hết trơn rồi, tại sao lại có thể có một người ba không nói lý lẽ như thế cơ chứ?
Chẳng qua nếu như để cậu bé ngủ ở trên ghế sofa, Thẩm Minh Triết vẫn cảm thấy thôi quên đi.
Ngượng ngùng dựa ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn, xoay trái xoáy phải đều không dễ chịu cho lắm.
Trọng ngực của Diệp Ân Tuấn ôm một thân thể nhỏ, cuối cùng cảm thấy ở đây không lạnh lẽo cô đơn như vậy nữa, trong lúc nhất thời có hơi thỏa mã. Đặc biệt là thân thể của Thẩm Minh Triết nhỏ nhắn mềm mại, còn mang theo hương vị của mùi sữa, làm cho anh đặc biệt dễ chịu.
“Ngủ đi”
Một câu nói của Diệp Ân Tuấn liền đã định kết cục tối ngày hôm nay của Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết chỉ có thể thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Ngủ chung với Diệp Ân Tuấn là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới.
Mặc dù Thẩm Minh Triết nói là mình đã qua độ tuổi cần ba ôm ngủ, nhưng mà dù sao đây vẫn là lần đầu tiên.
Cái ôm của Diệp Ân Tuấn không giống với Thẩm Hạ Lan, không mềm mại như vậy, nhưng lại mang theo một cảm giác an toàn của người đàn ông.
Thẩm Minh Triết bất tri bất giác ngủ thiếp đi, khóe miệng còn nâng lên một nụ cười thỏa mãn.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của con trai vang lên, lúc này Diệp Ân Tuấn mới mở mắt ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Thẩm Minh Triết ngủ vô cùng yên ổn, cậu bé không tự chủ mà thả lỏng đôi mắt, cơ mặt cũng theo đó mà trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Cái thằng nhóc thối này, nghịch ngợm thì nghịch ngợm đó, nhưng mà cuối cùng vẫn là một đứa nhỏ.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy cảm giác của anh đã đánh tới, anh ôm chặt Thẩm Minh Triết thêm nữa, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy cả người đau nhức vô cùng.
Dù sao thì giường của Thẩm Minh Triết có lớn đó, nhưng mà cái đó là đối với tuổi tác chiều cao của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn có vóc dáng to lớn nằm ở đây một đêm đúng là không thoải mái chút nào.
Anh nhẹ nhàng rút cánh tay của mình về, cảm thấy cả người giống như vỡ thành từng mảnh, nhưng mà lại không dám làm ra hành động quá lớn, sợ đánh thức Thẩm Minh Triết dậy.
Đắp chăn mền lên cho Thẩm Minh Triết, lúc này anh mới đi ra khỏi phòng của Thẩm Minh Triết, vừa vặn gặp bà cụ Diệp và Diệp Nam Phương mới thức dậy. Lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ra khỏi phòng của Thẩm Minh Triết, hai người không khỏi ngây ra một lúc.
“Ngày hôm qua con ngủ ở trong phòng của Minh Triết hả?”
Bà cụ Diệp cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như Thẩm Nghê Nghê thì còn được đó, nhưng mà Thẩm Minh Triết tự lập đã quen rồi, sao lại có thể ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn được.
Diệp Ân Tuấn mặt không đỏ tim không đập mà nói: “Đúng vậy, hôm qua Minh Triết nói là thằng bé có hơi sợ hãi, kêu con qua đó ngủ với nó.”
“Hả?”
Bà cụ Diệp và Diệp Nam Phương đều ngây người.
Anh xác định là mình đang nói Thẩm Minh Triết à?
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng không giải thích gì thêm, chỉ nhấc chân đi vào trong phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt.
Hai người nhìn nhau, cũng không hiểu cái gì hết, dù sao thì hai ba con muốn bồi dưỡng tình cảm với nhau, bọn họ cũng không thể xen vào có đúng không.
Rửa mặt xong, Thẩm Minh Triết mới bước ra từ trong phòng.
“Bà nội ơi, tối nay bà kêu lão Diệp trở về phòng ngủ đi, cháu đã quen ngủ một mình rồi, ba đến chen chúc với cháu, cháu thật sự rất không thoải mái”
Thẩm Minh Triết oán trách.
Bà cụ Diệp và Diệp Nam Phương lại mông lung một lần nữa.
“Không phải là do cháu sợ hãi, cháu kêu ba cháu qua đó ngủ cùng với cháu hả?”
Thẩm Minh Triết hơi bất ngờ, thở phì phò nói: “Cũng không biết là ai sợ nữa, hừ!”
Nói xong, cậu bé lại thở phì phò đi vào trong nhà vệ sinh.
Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh làm như là không biết cậu bé đang nói cái gì, anh nói với Diệp Nam Phương: “Anh nghe nói là gần đây nhà họ Tống đang đấu thầu một dự án với chúng ta phải không?”
“À đúng rồi, sao vậy?”
Kể từ khi giao công ty cho Diệp Nam Phương, Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ hỏi đến chuyện của tập đoàn hoàn trí, bây giờ đột nhiên nghe Diệp Ân Tuấn nhắc tới, Diệp Nam Phương không khỏi bất ngờ một lúc, còn tưởng rằng mình đã làm sai chỗ nào đó.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn nói với cậu từ giờ trở đi mỗi một chuyện làm ăn của nhà họ Tống, tập đoàn hoàn trí của chúng ta đều phải thò một chân vào”
“Tống Dật Hiên đắc tội với anh à?”
Diệp Nam Phương suy nghĩ cũng biết đây là có ýdì Liên quan đến chuyện trên thương trường, đương nhiên là bà cụ cũng mặc kệ, kêu người ta đẩy bà đi vào trong phòng hoa.
Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh rồi n ?
Tôi muốn để cho thằng nhóc này biết cái gì gọi là đắc tội: Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lộ ra vẻ mặt này, Diệp Nam Phương không khỏi rùng mình một cái.
“Em đối phó với nhà họ Tống thì cũng không sao hết, nhưng mà nếu như quỹ bị kéo vào…”
“Tiền anh đầu tư trong công ty, cậu cứ tùy ý dùng”
“Ok”“
Có câu nói này của Diệp Ân Tuấn, Diệp Nam Phương còn gì mà không hiểu nữa.
Nhưng mà anh ta vẫn còn hơi tò mò, lên tiếng hỏi: “Tống Dật Hiên thật sự giấu chị dâu hả anh?”
“Cút!”
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Ân Tuấn liền ghen ghét dữ dội.
Cái người phụ nữ tàn nhẫn đó suốt một đêm cũng không gọi một cuộc điện thoại đến, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không có, cô thật sự bỏ rơi anh rồi!
Diệp Nam Phương thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có vẻ không tốt, chế nhạo nói: “Xem ra là không thể chọc giận người đàn ông dục cầu bất mãn mà, nhìn bộ dạng hiện tại của anh đi, nào còn cảm giác ngọc thụ lâm phong giống như trước kia nữa chứ?”
Diệp Ân Tuấn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Tôi dục cầu bất mãn hả, mấy năm nay cậu đều tìm người giải quyết ở bên ngoài chứ gì? Cẩn thận kẻo mắc công nhận phải bệnh gì về nhà, đến lúc đó tự mình cắt đứt mình luôn rồi”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn thở hổn hển đi ngay, ngược lại làm cho Diệp Nam Phương nghẹn họng bực bội.
Cái gì gọi là anh ta mang bệnh về nhà, không thể gặp người khác cơ chứ?
Anh ta có làm cái gì đâu?
Quả nhiên là không thể trêu chọc vào mấy người đàn ông không có vợ ở bên cạnh, vui buồn thất thường.
Sau khi Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi cửa, ở trong lòng phiền muộn khó chịu, đúng lúc Tống Đình lại đến.
“Sếp Diệp, hôm nay chúng ta có đến sòng bạc.
nữa không vậy?”
“Đi chứ, tại sao lại không đi?”
Mới sáng sớm mà Diệp Ân Tuấn đã mang theo.
lửa giận ngập tràn làm Tống Đình ngại ngùng sờ lên mũi, âm thầm tự trách mình cần gì phải bán mình như thế.
Hai người lái xe đến sòng bạc hồng nhật của Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên vẫn còn chưa thức dậy, nghe thấy có người nói là Diệp Ân Tuấn đến rồi, anh ta hơi nhíu mày nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ rưỡi sáng mà.
Bảy giờ rưỡi?
Bạn có từng nghe nói qua sòng bạc nào mở cửa lúc bảy giờ rưỡi sáng chưa?
Bởi vì tối ngày hôm qua có chuyện của khách chơi đánh bạc, cho nên cả một đêm Tống Dật Hiên đều không ngủ, vừa mới nằm xuống liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn tới, anh ta tức giận hận không thể tìm người đánh Diệp Ân Tuấn đi khỏi.
“Cứ nói là trước mười giờ sáng chúng ta không kinh doanh, kêu anh ta lúc nào đến giờ thì lại đến”
Tống Dật Hiên vẫn còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã đẩy cửa ra bước vào.
“Ồ, anh Tống vẫn còn chưa thức dậy nữa à?
Chẳng lẽ là tối ngày hôm qua thua không vực dậy nổi, cả một đêm đều ở trên người của phụ nữ nên đứng dậy không nổi nữa rồi?”
Lúc Diệp Ân Tuấn thốt ra lời này, thiếu chút nữa Tống Dật Hiên đã bùng nổ.
“Có sáu mươi tỷ mà Tống Dật Hiên tôi thua không nổi à? Anh cũng coi thường tôi quá rồi đó”
*Ồ, thế là do tôi hạn hẹp rồi, ngày hôm nay tôi có mang theo chín mươi tỷ, gỡ lại mặt mũi cho anh Tống, chơi hai ván thôi”
Diệp Ân Tuấn cười tủm tỉm nhìn Tống Dật Hiên.
Chắc chắn là cái thằng cha này cố ý.
Tống Dật Hiên tức giận đến nỗi mũi cũng sắp lệch qua một bên.
“Cậu cả Diệp à, bây giờ mới có bảy giờ rưỡi sáng thôi, thời gian mở cửa bình thường của sòng bạc là mười giờ, có phải là anh đến hơi sớm rồi không vậy?”
“Không có cách nào hết, vừa nghĩ tới muốn thắng tiền của anh Tống tôi liền nhịn không được mà thấy hưng phấn, cảm thấy không thể ngủ được. Anh nói xem, ở Hải Thành có nhiều sòng bạc như vậy, chỉ có ở chỗ của anh tôi mới có thể thẳng được tiền, tôi còn không vận dụng vận may này mà thắng thêm mấy lần? Sao vậy? Anh Tống thua ngóc đầu không nổi hả?”
“Ông nội anh mới thua không nổi”
Tống Dật Hiên ngủ không đủ giấc, tính tình cũng không tốt.
Anh ta đã nhìn ra rồi, Diệp Ân Tuấn cố ý, có lẽ là ngày hôm nay anh ta mà không đồng ý thì Diệp Ân Tuấn vẫn còn có chiêu trò khác chờ đợi anh ta.
Anh ta nhận mệnh thức dậy, oán giận nói: “Anh muốn đánh cái gì hả, tôi để bọn họ chơi với anh là được”
“Sao bọn họ có tư cách chơi cùng với tôi được chứ, anh Tống đến đi”
Diệp Ân Tuấn có hơi ép buộc.
Quả thật là Tống Dật Hiên thật sự rất muốn cầm cái chổi đuổi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.
Sao trước kia lại không cảm thấy người đàn ông này vô liêm sỉ như thế chứ?
Tống Dật Hiên bị ép ngồi lên bàn, ngáp không ngớt, không có mấy cái liền thua không ít tiền.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh Tống, anh như thế này là không được nha”
“Mới có bao nhiêu đâu chứ, làm sao lại không được chứ? Tôi có được hay không, anh biết à?2”
Tống Dật Hiên thở hổn hển nói, đi rửa mặt một lần nữa, bắt đầu đường đường chính chính đấu với Diệp Ân Tuấn.
Vừa mới sáng sớm, Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy tin tức Diệp Ân Tuấn đến, còn tưởng rằng anh sẽ trực tiếp đi lên tìm cô, không ngờ tới là lại tìm Tống Dật Hiên đánh bài.
“không có nhìn lâm đó chứ? Đúng là anh ấy đang đánh bài với anh Tống hả?”
“Đúng vậy, cậu Tống bị bắt buộc phải ngồi vào bàn, buồn ngủ không chịu được”
Lời nói của nhân viên phục vụ làm Thẩm Hạ Lan hơi bó tay rồi.
Diệp Ân Tuấn nhäm vào Tống Dật Hiên, thật sự là không thèm che giấu một chút nào hết.
Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì vậy chứ? Xem thêm .
Thẩm Hạ Lan đang định đi ra ngoài, lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản lại.
“Cô Thẩm, cô vẫn nên đừng đi thì hơn, mặc dù là buổi sáng sớm nhưng mà cũng khó đảm bảo là không có những người khác ở đó, nếu như mà bị người khác nhìn thấy rồi, vậy thì coi như khó nói lắm”
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cũng có lý, trở về phòng liền gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đang đánh vui vẻ, anh nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, nhìn thấy là Thẩm Hạ Lan gọi tới, khóe miệng có hơi cong lên.
Rốt cuộc là người phụ nữ này cũng biết gọi điện thoại cho rồi?
Thật đáng tiếc.
Nhưng mà anh không muốn nhận đó, rồi sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn rất tùy hứng trực tiếp cúp máy, nở một nụ cười tà với Tống Dật Hiên rồi nói: “Anh Tống, có phải là gần đây thận của anh bị hư không vậy? Chơi bài mà cũng mặt ủ mày chay như thế, có cần tôi cho anh một toa thuốc dùng bổ thận hay không?”