CHƯƠNG 468: ANH TA LÀ NGƯỜI KIÊN CƯỜNG NHẤT TÔI TỪNG GẶP
Tim Tổng Dật Hiền nháy mắt dâng đến cổ họng, Mặc dù anh ta không thích Diệp Ấn Tuần cho lãm nhưng Diệp Ân Tuấn là người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm, nếu anh thực sự bị nhốt ở đây và không thể thoát ra ngoài, thì cũng chẳng trách Thẩm Hạ Lan không thể liên lạc được với anh lúc cỏ cần anh.
Nghĩ đến việc Thẩm Hạ Lan vì Diệp Ân Tuấn mà đau lòng, lồng ngực Tống Dật Hiên bỏng thấy khó chịu Anh ta cảm thấy mình thật quá vĩ đại Yêu một người cũng có thể yêu đến mức độ cống hiến quên mình.
Tống Dật Hiên bất chấp, nghiến răng đi về phía phát ra tiếng hét kia Phòng thủ ở đây không nghiêm ngặt lắm, bên ngoài chỉ có một người đứng canh giữ, nhưng trông bộ dạng có vẻ hơi buồn ngủ, dường như đã quen với tiếng la hét bên trong rồi, cũng không có phản ứng gì nhiều Tiếng kêu của Diệp Ân Tuấn giống như một con thú bị mãc kẹt, thê lương và bất lực, cộng với một ít cảm xúc mà Tông Dật Hiền không thể nghe ra Anh ta không biết Diệp Ân Tuấn đang phải chịu sự tra tấn gì ở bên trong, lúc anh ta đang nghĩ cách đi vào thì nhìn thấy một người đàn ông từ bên trong đi ra, trên tay cầm một túi máu “Hôm nay lại rút 800cc máu hả?”
Người canh gác ở cửa nhìn thấy Arthur đi ra thì không nhịn được hỏi một câu.
“Đúng vậy, lát nữa phải bảo nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn bố máu cho anh ta. Cứ tiếp tục như vậy.
không biết cơ thể của anh ta có thể chịu được không nữa”
“Không thể từ từ sao?”
Người canh gác thở dài, có chút thương hại “Tôi cũng muốn từ từ, nhưng anh ta đợi không kịp nữa. Bây giờ anh Diệp nóng lòng muốn rút hết máu còn sót lại, anh ta căn bản không quan tâm đến sống chết. Hây, anh ta là người kiên cường nhất, có sức chống cự nhất tôi đã từng thấy: Arthur lắc đầu, sau đó câm túi máu rời đi Tống Dật Hiên không hiểu gì hết, vội vàng chui vào trong trong lúc người canh gác không để ý.
Bên trong rất lạnh, Tống Dật Hiên vừa bước vào liền rùng mình.
Ấy yat Nhiệt độ ở đây không khác gì bên ngoài Tại sao không läp máy sưởi hay cái gì đó nhỉ?
Tống Dật Hiên lẩm bẩm trong lòng, nhanh chóng đi về phía nơi có ánh sáng Ngoài dự liệu của anh ta là người canh gác ở bên trong càng ít hơn, hình như chỉ có Arthur ban nãy thôi, sau khi Arthur đi ra ngoài thì ở đây không có ai hết.
Tổng Dật Hiên thận trọng đến gần, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì ngẩn người Anh ta chưa từng nghĩ tới Diệp Ấn Tuấn sẽ bị nhốt trong lông sät, chân tay bị trói trên giường sắt, toàn thân co quảp Anh gầm lên như thể đang chịu phải sự tra tấn vô cùng khó chịu nào đó.
Trên cánh tay anh vân còn dấu vết vừa rút máu xong, bên kia cánh tay kia lại đang truyền máu.
Đây là đang đổi máu?
Tổng Dật Hiên nhíu chặt mày.
“Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn anh làm sao vậy?”
Tống Dật Hiên nhanh chóng chạy đến, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn căn bản không nhận ra người trước mặt mình là ai, còn tưởng là Arthur.
Loại thuốc này rất mạnh, cho dù đã đến giai đoạn cuối cùng, nhưng lúc lên cơn anh vẫn không nhận ra người trước mặt mình là ai.
Loại khát vọng đó khiến anh cảm thấy khó chịu giống như hàng vạn con kiến đang cản xé chính mình, anh muốn cầu xin sự thương xót, muốn thỏa hiệp, nhưng bóng dáng của Thẩm Hạ Lan cứ hiện lên trong đầu khiến anh không mở miệng được, cũng không thể mở miệng Trên mặt Diệp Ấn Tuấn đổ đây mồ hôi lạnh, nhỏ từng giọt từng giọt trên sàn nhà, mà anh đã gây đến mức chỉ còn da bọc xương.
Anh tiếp tục gào thét và vùng vay, như muốn vùng vây để tạo ra một chốn bồng lai trong nỏi thống khố vô biên này, nhưng đáng tiếc là quá khó, quá khó.
Tống Dật Hiên sững sờ cả người Làm sao có thể?
Sao một người lợi hại như Diệp Ân Tuấn lại biến thành bộ dạng này?
Anh ta muốn mở lồng sắt ra, nhưng đáng tiếc lông sät không chút nhúc nhích Tống Dật Hiên biết mình không thế ở đây lâu được Bây giờ Diệp Ân Tuấn thành ra thế này, nếu chỉ dựa vào thực lực của mình anh ta thì không thế nào cứu anh ra ngoài được Tống Dật Hiên cầm điện thoại nhanh chóng quay lại cảnh này của Diệp Ân Tuấn Bên ngoài bồng vang lên tiếng bước chân Tống Dật Hiên biết mình không thể ở đây lâu, anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn, cũng không biết Diệp Ân Tuấn có nghe thấy mình nói hay không, anh ta thấp giọng nói: ‘Anh chịu đựng một chút, tôi trở về tìm người đến cứu anh. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài. Sau lân này, anh sẽ nợ tôi một món nợ ân tình, đến lúc đó cho dù tôi có cướp Hạ Lan của anh thì anh cũng sẽ không tức giận đúng không?
Nói xong, Tống Dật Hiên liền ngắt tín hiệu điện thoại, sau đó nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Lúc Arthur bước vào cũng không nhận ra có gì bất thường Diệp Ân Tuấn đã ở trong trạng thái này mấy ngày rồi, anh ta đã quen rồi.
Chỉ là hai ngày nay điện thoại của Diệp Ấn Tuấn không có động tĩnh gì Arthur đến xem tình trạng của Diệp Ân Tuấn, thấy anh có thể chịu đựng thì mới ngồi lại vị trí cũ đợi, đợi cơn phát tác của Diệp Ân Tuấn trôi qua.
Sau khi Tống Dật Hiên thoát ra ngoài cũng không dám dừng lại nữa mà trở lại chôõ máy bay tư nhân theo địa chỉ khi nãy.
Vừa lên máy bay anh ta liên bật máy sưởi, cả người run lên vì lạnh.
Ở đây không thể bật tín hiệu đế tránh bị phát hiện.
Tống Dật Hiên ở lại một lúc, chịu đựng cái lạnh rồi khởi động máy bay tư nhân, không dám trở về đường cũ mà lái thẳng về phía trước.
Sau khi bay ra ngoài được một quãng đường, anh ta mới quay lại Hải Thành theo lộ trình ban đầu.
Khi trở lại Hải Thành thì đã gần trưa.
Tống Dật Hiên mệt mỏi đến tê liệt, nhưng anh ta không dừng lại mà gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Triết “Cậu nhóc, suýt chút nữa tôi đã đi đời nhà ma rồi, nhóc nợ tôi một ân tình rất lớn đấy”
Tống Dật Hiên thầm nghĩ, thằng nhóc thối Thẩm Minh Triết này đang ở nhà họ Diệp, lại không có ai trông chừng cậu bé nên nói gì cũng không cần phải dè chừng.
Nhưng điều mà anh ta không ngờ tới là Thẩm Minh Triết lo lăng cho Thẩm Hạ Lan nên theo bà Diệp đến bệnh viện thăm Thẩm Hạ Lan Cậu bé bị đau bụng, lúc vào phòng vệ sinh thì để điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, bà Diệp thì đi hỏi thăm tình trạng của Thẩm Hạ Lan nên tạm thời không có ở đây.
Vì vậy, thật trùng hợp, lúc Tống Dật Hiên gửi tin nhãn cho Thẩm Minh Triết thì đúng lúc Thấm Hạ Lan đang nghịch điện thoại của Thẩm Minh Triết.
Bởi vì Thẩm Hạ Lan hơi nhàm chán nên Thẩm Minh Triết đưa cho Thẩm Hạ Lan chơi mấy trò chơi mà cậu bé mới phát triển, nhân tiện đưa điện thoại của mình cho Thẩm Hạ Lan.
Vì vậy, khi Tống Dật Hiên gửi tin nhản đến thì Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Không phải Tống Dật Hiên ra nước ngoài giải quyết công việc của công ty sao?
Sao anh ta lại nói chuyện với Thẩm Minh Triết?
Hơn nữa còn nói những lời này.
Thẩm Hạ Lan không biết nên trả lời thế nào, chỉ trả lời một câu: “Chú đang ở đâu?”
“Ông đây mới vừa cho chết trở về đây. Mẹ kiếp, nhóc hại chết tôi rồi. Tôi nói cho nhóc biết, lân sau nhóc hạ thạch tín cho ông đi, ông không đi quản chuyện của lão Diệp nhà nhóc nữa đâu”
Tống Dật Hiên thở hốn hển, cảm thấy mình suýt nữa mất nửa cái mạng rồi Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dòng chữ lão Diệp nhà nhóc, tim cô giật nảy lên.
“Lão Diệp sao rồi?”
Cô không biết con trai mình đang tìm Diệp Ân Tuấn, bây giờ nghe thấy giọng điệu này của Tống Dật Hiên thì chắc là cậu bé đã nhờ Tổng Dật Hiên đi tìm Diệp Ân Tuấn?
Thẩm Hạ Lan bồng có chút lo lắng.
Tống Dật Hiên läc läc bả vai, kỷ lạ là phát hiện bả vai mình không còn đau nữa Hửm?
Lẽ nào thuốc mỡ của thăng nhóc kia thật sự có tác dụng?
Nhưng anh ta đã ngâm mình trong nước biển một lúc lâu Tống Dật Hiên câm điện thoại trả lời lại: “Tình trạng lão Diệp nhà nhóc không tốt lãm, hình như bị người khác khống chế. Nhóc là trẻ con, cho nhóc xem video tôi quay chỉ sợ dọa nhóc sợ. Còn nữa, nhóc thương lượng với bà nội nhóc đi, phải cho người tới cứu anh ta, thật sự quá tội nghiệp, nếu nhóc sợ kinh động đến nhà họ Diệp, thì nhà họ Tống cũng có người, nhưng tôi không biết có thể cứu Diệp Ân Tuấn ra không. Ngoài ra, nhóc nên nói với mẹ nhóc người bát Diệp Ân Tuấn là Tô Nam. Mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng Tô Nam có thể kiếm soát được ba của nhóc thì khó tránh khỏi sẽ không làm gì với mẹ nhóc”
Thấm Hạ Lan nhìn thấy tất cả, toàn thân cô choáng váng Tô Nam bãt Diệp Ân Tuấn?
Sao có thể?
Bọn họ không phải là anh em sao?
Hơn nữa Bạch Tử Đồng đổi xử với cô rất tốt, lẽ nào mọi thứ đều là giả sao?
Thấm Hạ Lan không phân biệt được, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời.
“Chú quay cái gì, gửi cho tôi đi”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên có chút do dự “Tôi sợ nhóc chịu không nổi. Để tôi nói cho nhóc biết chuyện này. Ông đây đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh giết người, nhưng lần này thực sự bị sốc. Thảo nào lúc Hạ Lan xảy ra chuyện không liên lạc được với anh ta, anh ta có thể biết được tin tức bên ngoài mới lạ á”
Tống Dật Hiên vẫn đang thao thao bất tuyệt, nhưng Thẩm Hạ Lan không thể nhịn được nữa “Gửi video cho cháu!”
€ô gửi ba lần liên tiếp Tống Dật Hiên không nhận ra người đang trò chuyện với mình không phải là Thẩm Minh Triết, mà là Thẩm Hạ Lan, thấy cô gấp gáp như vậy, anh ta nói: ‘Được được được, tôi sẽ gửi video cho nhóc, nhưng nếu bị dọa sợ thì đừng trách tôi. Ông đây đã không nghỉ ngơi một đêm rồi, buổi sáng cũng không được nghỉ ngơi. Tôi phải ngủ một lúc đã. Đợi tôi thức dậy tôi muốn nghe ý kiến của cháu”
Nói xong, Tống Dật Hiên gửi đoạn video mà anh ta đã quay được cho Thẩm Hạ Lan.
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đoạn video này, hốc mặt cô đỏ lên.
Chẳng trách anh gầy rồi, chả trách anh nói khẩu vị của mình không tốt, không ăn được thức ăn bên ngoài Thì ra anh đã phải chịu đựng những chuyện này!
Thẩm Hạ Lan lăng nghe tiếng gâm của Diệp Ân Tuần, nhìn cả người anh co quäp, như thể đang có cây roi quất vào người mình, khiến cô đau đớn hít thở không thông Cô vân luôn tin Diệp Ân Tuấn không phải là người vô tình vô nghĩa, sẽ không bỏ mặc ba mẹ con bọn họ, bây giờ xem ra anh quả thực thân bất do kỷ.
Nhưng nếu anh thực sự bị T6 Nam kiểm soát thì làm sao anh có cơ hội gửi video cho mình? Làm sao trước khi rời đi có thể gọi cho mình?
Lễ nào mọi thứ đều bị Tô Nam uy hiếp?
Nhưng mà anh có thứ gì có thể bị Tô Nam uy hiếp?
Thấm Hạ Lan nghĩ mãi vận không ra Đúng lúc này, Thẩm Minh Triết từ phòng vệ sinh đi ra “Mẹ, mẹ qua ải chưa?”
Cậu bé mim cười mở miệng nói, khi thấy Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại hai mät đỏ bừng thì sửng sờ.
Tiêu rồi!
Chẳng lẽ tên óc heo Tống Dật Hiên liên hệ với cậu bé?
Thẩm Minh Triết trong lòng kêu thảm rồi, lại thấy Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại nhìn thắng cậu bé hỏi: “Con biết ba con đang ở đâu đúng không?”
“Mẹ…
“Có biết không?”
Thẩm Hạ Lan hiếm khi nổi giận với Thẩm Minh Triết, nhưng lần này, giọng nói của cô đột nhiên cao lên, dọa Thẩm Minh Triết sợ hết hôn.