CHƯƠNG 486: SAO ANH TA CÓ THỂ RA TAY ĐƯỢC
“Sao vậy?”
Biểu cảm của Diệp Tranh rất không bình thường, làm cho sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức trầm xuống.
“Không, có không có gì đâu ạ.”
Diệp Tranh co người lại muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc là không thành công, ngược lại lông mày còn nhíu chặt lại với nhau, nhìn có vẻ vô cùng đau đớn.
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên vạch tay áo của Diệp Tranh lên.
Trên cánh tay của Diệp Tranh xanh tím một mảnh, vết thương chồng chất lên nhau, làm cho trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên co rút.
“Diệp Nam Phương, con mẹ nó em có bị bệnh không vậy hả? Đây là con ruột của em!”
Có làm như thế nào Diệp Ân Tuấn cũng không nghĩ ra mới ra qua một đoạn thời gian không gặp nhau, trên người của Diệp Tranh đã trải rộng những vết thương lớn nhỏ, chủ yếu là vết thương như thế này cũng có đa số đều là vết thương do bị roi đánh.
Một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi, hiện tại lại bị tra tấn thành cái dạng này.
Mặc dù là nhìn Diệp Tranh có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng không trắng nõn, nhưng mà vết thương ở phía dưới lớp quần áo làm cho cả người của Diệp Ân Tuấn muốn bùng nổ.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục lột quần áo của Diệp Tranh ra.
Lúc anh nhìn thấy dáng vẻ vết thương chồng chất lên nhau, Diệp Ân Tuấn trực tiếp kéo Diệp Tranh qua một bên, nắm chặt lấy cổ áo của Diệp Nam Phương rồi quát lên: “Thằng bé là con của cậu đó, không phải là lính của cậu! Thằng bé mới có bốn tuổi mà thôi. Diệp Nam Phương, lúc cậu bốn tuổi thì cậu đang làm cái gì hả? Cậu con nhớ hay không? Mẹ nó, lúc đó cậu đang chơi bùn, cậu nhìn vết thương ở trên người của Diệp Tranh một chút đi, hiện tại là thời đại nào rồi, thế mà cậu còn đồng ý với phương pháp đánh con nữa à?”
“Anh cả à, nó là con trai của em, em muốn giáo dục con trai của mình như thế nào thì em tự có suy nghĩ, anh đừng quan tâm. Một đứa bé trai mà thôi, không đánh thì căn bản sẽ không trưởng thành được, hơn nữa lúc bốn tuổi em còn đang chơi bùn cho nên sau khi trưởng thành em mới phải phí sức. Anh nhìn xem, anh có thành tích gì, còn em thì sao? Em và anh lớn lên như nhau, em có thành tích gì đâu? Em cũng không thể để cho con trai của em biến thành bình thường giống như em, hiện tại nó chịu khổ một chút, tương lai sẽ cảm kích em.”
“Cậu đánh rắm!”
Nói như thế nào thì Diệp Tranh cũng được Diệp Ân Tuấn yêu thương bốn năm, là đứa nhỏ được nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, bây giờ nhìn thấy Diệp Nam Phương giày vò cậu bé thành như thế này, không đau lòng mới là lạ đó.
“Tôi nói cho cậu biết, từ giờ trở đi tôi sẽ quan tâm tới Diệp Tranh, cậu muốn làm gì thì cậu cứ làm, nhưng đừng có trút giận vào trẻ nhỏ, cậu làm vậy là giáo dục thằng bé đó à, hả? Thằng bé đã làm cái gì sai, cậu đánh thằng bé thành như thế này. Tôi nói khoảng thời gian này mẹ với Minh Triết đều không thấy Diệp Tranh đâu, hóa ra là cậu giam cầm ngược đãi thằng bé à?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nam Phương nghe không vô.
“Cái gì gọi là ngược đãi cơ chứ? Em chỉ cho nó đứng tư thế quân đội, đứng trung bình tấn, vậy mà nó cũng làm không được. Trong căn cứ có nhiều con nít như vậy, người ta đều có thể làm được mà tại sao nó lại không làm được gì hết, nó là con trai của Diệp Nam Phương em!”
Diệp Nam Phương hất Diệp Ân Tuấn ra.
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn đã biết Diệp Nam Phương đưa Diệp Tranh đến nơi nào, chỉ là anh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh ta.
“Cậu đưa Diệp Tranh đến căn cứ à? Những đứa nhỏ trong căn cứ được đến từ đâu, cậu còn không rõ ràng nữa ư? Bọn nó là trẻ mồ côi, hơn nữa đứa nhỏ nhất cũng đã mười tuổi rồi, Diệp Tranh nhà cậu lớn bao nhiêu chứ? Cậu nói cho tôi biết đi, thằng bé lớn bao nhiêu? Mẹ nó, thằng bé chỉ mới có bốn tuổi thôi!”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Diệp Nam Phương quả thật đã điên rồi.
Năm năm trôi qua, rốt cuộc là anh ta đã phải trải qua chuyện gì?
Tại sao Diệp Nam Phương của trước kia ôm tồn lễ độ, bây giờ lại biến thành dáng vẻ bạo lực như thế?
Diệp Tranh là con ruột của anh ta mà.
Sao anh ta có thể ra tay được?
Lúc này Diệp Tranh bị dọa sợ run lẩy bẩy, thậm chí đã mất vẻ hoạt bát và ngây thơ của trước kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sống mũi của Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy chua xót.
“Tôi nói cho cậu biết nha Diệp Nam Phương, đứa nhỏ này là do một tay tôi nuôi nấng từ nhỏ, cậu là ba ruột của nó, không sai, nhưng mà nếu như cậu còn dám đối xử với Diệp Tranh như vậy, tôi với cậu không xong đâu.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn quay người lại muốn ôm Diệp Tranh đi khỏi, lại nghe thấy Diệp Nam Phương lạnh lùng nói: “Anh cả, năm năm trước em gặp người phụ nữ mà anh không cần, năm năm sau anh còn muốn tranh giành con trai với em? Có phải là đồ mà anh cả coi trọng thì em phải nhường nhịn vô điều kiện không hả?”
Bước chân của Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.
“Cậu nói cái gì, cậu nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Diệp Ân Tuấn phát hiện Diệp Nam Phương đã thay đổi rồi.
Rốt cuộc trong những ngày mà anh rời khỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại cảm thấy Diệp Nam Phương trước mắt lại xa lại như thế?
Diệp Nam Phương lạnh lùng nhìn Diệp Ân Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Chẳng lẽ Sở Anh Lạc không phải là người phụ nữ anh không cần đó à? Lúc trước anh cưới Thẩm Hạ Lan để cô ấy đau lòng gần chết, rời khỏi quê hương rời khỏi Hải Thành, nhưng lại gặp em ở vân nam, em cho rằng cô ấy thật sự thích em, nhưng mà không ngờ đến em cũng chỉ là thế thân của anh mà thôi, ngay cả con của em cô ấy cũng không nói cho em biết, mà lại chạy về Hải Thành tìm kiếm anh, trở lại nhà họ Diệp để con trai của em được nuôi dưỡng dưới tên của anh bốn năm trời. Anh cả, anh không cảm thấy là em bị cắm sừng à? Hiện tại anh lại chạy đến đây giành con trai với em, anh còn muốn làm cái gì nữa?”
Diệp Ân Tuấn có làm như thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Nam Phương sẽ nói ra lời này.
“Tôi và Sở Anh Lạc trong sạch, cậu đừng có nói hươu nói vượn.”
“Trong sạch hay không trong sạch thì ai mà biết được, anh quan tâm đến con trai của em như vậy, sẽ không phải nó vốn dĩ chính là con trai của anh đó chứ?”
“Diệp Nam Phương!”
Diệp Ân Tuấn quả thận tức giận muốn bùng nổ.
Anh đặt Diệp Tranh ở ngay cửa, thấp giọng nói: “Con đi tìm mẹ đi, ngoan, bác cả và ba của con có lời cần nói với nhau.”
Mặc dù là Diệp Tranh sợ Diệp Nam Phương, nhưng mà lại lôi kéo tay của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Bác cả ơi, bác đừng cãi nhau với ba của con nha, đều là do con vô dụng, là lỗi của con, là do con không thực hiện được yêu cầu của ba.”
Nhìn Diệp Tranh trước mắt, trong lòng của Diệp Ân Tuấn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Không liên quan gì tới con hết, con đi tìm mẹ con đi, nghe lời.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp nhốt Diệp Tranh ở ngoài cửa thư phòng.
Anh xoay người lại nhìn Diệp Nam Phương, đau lòng nói: “Những lời nói này cậu đã kìm nén ở trong lòng năm năm rồi à? Cậu còn muốn nói cái gì nữa, nói hết ra đi, tôi cũng nghe thử xem người em trai tốt của tôi những năm gần đây nghĩ về tôi như thế nào?”
Diệp Nam Phương trực tiếp giật cổ áo của mình ra, giống như là đã bị đè nén lâu rồi, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế.
“Anh à, em không có ý gì khác, em chỉ hi vọng anh đừng nhúng tay vào chuyện của em có được không. Diệp Tranh là con trai của em, muốn giáo dục như thế nào tự em biết.”
“Tự cậu biết? Cậu đánh con mình thành như thế này rồi, nó không phải là con ruột của cậu có đúng không hả? Cậu không đau lòng cho nó à?”
“Đánh nó là vì tốt cho nó, em không hi vọng nó biến thành bộ dạng giống như em, anh nhìn xem Minh Triết nhà của anh kìa, Minh Triết nhà anh ưu tú biết bao nhiêu, đều là con cháu của nhà họ Diệp, đều là bốn tuổi, Diệp Tranh còn lớn hơn Minh Triết ba tháng, thằng bé đã như thế nào rồi? Mỗi ngày trừ ăn uống, vui đùa ngốc nghếch cười cười, nó không biết làm cái gì?”
Lời nói của Diệp Nam Phương làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy bực mình.
“Tại sao cậu lại phải so sánh Diệp Tranh và Minh Triết với nhau? Diệp Tranh chỉ là một đứa nhỏ bình thường, cậu không thể trông cậy vào thằng bé có thể biến thành thiên tài trong vòng một đêm.”
“Đúng vậy, Minh Triết nhà anh là thiên tài, Diệp Tranh nhà em là người bình thường, nhưng cho dù có bình thường thì em cũng phải đánh nó mới được, em là vì tốt cho nó.”
Sự cố chấp của Diệp Nam Phương làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy nổi giận.
“Tôi không nói với cậu nữa, nhưng mà tôi cho cậu biết phương thức giáo dục con cái như thế này là không được đâu, trên người của Diệp Tranh đầy rẫy những vết thương, cậu ngược đãi thằng bé đó, muốn rèn luyện con mình là không sai, nhưng không có ai rèn luyện giống như cậu. Tôi sẽ làm chủ chuyện này, từ giờ để Diệp Tranh ở nhà đi, không đi với cậu đến căn cứ gì hết.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người lại rời đi.
Diệp Nam Phương lại lạnh lùng nói: “Anh, chúng ta không còn nhỏ nữa, em cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, anh còn muốn làm chủ thay em, còn muốn làm chủ cho con trai của em? Có phải ở nhà họ Diệp chỉ có anh là độc đoán không hả?”
“Cậu nói cái gì?”
Diệp Ân Tuấn xoay đầu lại, nhìn thấy trong đáy mắt của Diệp Nam Phương lóe lên một tia oán hận.
Oán hận?
Nam Phương hận anh à?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên giật mình.
Có làm sao anh cũng không ngờ đến mình lại làm em trai ruột của mình hận mình.
“Nam Phương, cậu có biết là mình đang nói cái gì không hả?”
“Em biết chứ, nhưng mà cũng không biết là anh có biết mình nên làm cái gì không.”
“Cậu có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Nam Phương trước mắt, chỉ cảm thấy anh ta thật xa lạ.
Diệp Nam Phương lại đột nhiên cởi bỏ áo khoác, xắn tay áo lên lạnh lùng nói: “Từ nhỏ đến lớn em chưa từng đánh thắng anh, để cho anh cảm thấy cao cao tại thượng có đúng không? Nhưng mà chúng ta đều cùng một mẹ sinh ra, dựa vào cái gì mà gen tốt đều di truyền cho anh, em lại trở nên bình thường như thế, bây giờ gia đình của anh viên mãn, vợ con quay quần với nhau, còn em thì sao? Em có cái gì chứ? Người phụ nữ của em đã chết rồi, hiện tại con của em lại biến thành cái dạng này, chẳng lẽ là anh không có một chút trách nhiệm nào?”
“Tôi có trách nhiệm? Tôi có trách nhiệm gì chứ? Sở Anh Lạc là tự mình đi đến bước đường đó, một đứa trẻ nhỏ như Diệp Tranh mà lại bị cậu đánh thành cái dạng này, cậu nói là trách nhiệm của người khác à. Diệp Nam Phương, cậu trở nên như vậy từ lúc nào thế?”
Diệp Ân Tuấn không hiểu.
Diệp Nam Phương lại cười lạnh nói: “Thay đổi? Có lẽ là trong mắt của anh em thay đổi rồi, nhưng mà cũng không quan trọng, chúng ta đánh với nhau một trận đi, đánh thắng em rồi thì giáo dục Diệp Tranh như thế nào là do anh nói, nếu như em đánh thắng, sau này bất cứ chuyện gì của Diệp Tranh cũng không cho phép anh nhúng tay vào.”
Nói xong, anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn với gương mặt khiêu khích.
Có làm sao Diệp Ân Tuấn cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ ra tay với Diệp Nam Phương.
Đây chính là người anh em sinh đôi của anh.
“Đừng có làm càn nữa, tôi sẽ không đánh nhau với cậu.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy có lẽ là Diệp Nam Phương gặp phải chuyện không vui ở bên ngoài, hiện tại mượn đề tài này để nói chuyện của mình mà thôi.
Anh vẫn giống như khi còn bé, không so đo với anh ta, xoay người sang chỗ khác, dự định rời đi, lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gió.
“Anh cho rằng em vẫn là con nít à?”
Diệp Nam Phương mang theo lệ khí hướng về phía Diệp Ân Tuấn.
Vì để tự vệ, Diệp Ân Tuấn không thể không né, nhưng mà lại không có ý muốn ra tay với anh ta.
“Diệp Nam Phương, cậu tỉnh táo một chút đi.”
“Em rất tỉnh táo, em chính là muốn đánh một trận với anh.”
Diệp Nam Phương hùng hổ dọa người, Diệp Ân Tuấn cũng chỉ có thể lui từng bước.
Năm năm không gặp nhau, thân thủ của Diệp Nam Phương đã tiến bộ rất rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn muốn phòng thủ đơn giản, nhưng mà đã không làm được rồi.
“Bốp” một tiếng, nắm đấm của Diệp Nam Phương trực tiếp đánh lên trên mặt Diệp Ân Tuấn.
Một đấm này dùng hết tất cả sức lực, lực đạo không nhỏ, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy hốc mắt của mình đau nhức, một ngọn lửa vô danh cũng lan tràn.
Xem ra là Diệp Nam Phương làm thật, hơn nữa còn đánh vào chỗ hiểm.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên tối xuống, nhanh chóng bắt đầu phản kích lại.
Hai người lập tức đánh nhau trong thư phòng.
Diệp Tranh nghe thấy âm thanh đánh nhau ở bên trong, nhưng mà mở cửa hoài vẫn không được, gấp gác sắp khóc lên.
Vào thời khắc mấu chốt, cậu bé đột nhiên nhớ đến Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu người, ba với bác cả đánh nhau rồi!”
Diệp Tranh chạy chậm ra phía trước, chạy về phía phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, không ngờ tới trực tiếp ngã một phát làm cho lòng bàn tay bị cọ rách da chảy máu, nhưng mà đứa nhỏ này lại không cảm thấy đau chút nào hết, nhanh chóng chạy đến cửa phòng của Thẩm Hạ Lan gõ cửa “bộp bộp”.