CHƯƠNG 510: CHÚ NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO BỌN CHÚNG
Tống Đình không nhận được câu trả lời của Tống Dật Hiên nên hơi sốt ruột.
”Anh còn đang nghe không?”
”Cậu nói nhiều quá.”
Tống Dật Hiên trực tiếp ngắt điện thoại, trong lòng có chút buồn bực.
Bỏ qua Thẩm Hạ Lan thì thực ra cậu nhóc Thẩm Minh Triết cũng rất khiến người ta thích mà đúng không? Tuy có lúc thằng nhóc thối đó chỉnh mình, nhưng suy cho cùng vẫn không tệ.
Tống Dật Hiên thở dài một tiếng, cam chịu đứng dậy mặc quần áo.
Đời trước chắc chắn anh ta mắc nợ Thẩm Minh Triết nên đời này tên nhóc thối đó đòi lại.
Nghĩ thế, trong lòng Tống Dật Hiên cũng thoải mái hơn nhiều.
Nếu suy đoán của mình và Tống Đình đúng thì hiện tại nhà họ Diệp chắc chắn đã xảy ra chuyện, về phần chuyện gì thì Tống Dật Hiên cũng không tiện hỏi thăm, cho nên lần này nếu muốn giải cứu Thẩm Minh Triết thì phải hành động lúc mấy người kia không đề phòng.
Hiện tại anh ta là người thừa kế nhà họ Tống, chỉ là một thương nhân, tuy có chút thế lực và tên tuổi nhưng nếu muốn người của chính phủ ra mặt thì không ai thích hợp hơn nhà họ Hoắc cả.
Sau khi Tống Dật Hiên đứng lên thì đi thức đến nhà họ Hoắc, tìm Hoắc Chấn Đình, đem tin nhắn Thẩm Minh Triết gửi đến cho Hoắc Chấn Đình.
Rõ ràng Hoắc Chấn Đình cũng hơi nghi hoặc, ngẩn người.
”Minh Triết xảy ra chuyện à?’
”Chuyện này không phải dễ thấy ư? Nếu cậu bé có thể cầu cứu nhà họ Diệp thì chắc chắn sẽ gửi tin cho Diệp Ân Tuấn, nhưng cậu bé lại không, điều này chứng minh nhà họ Diệp có khả năng xảy ra chuyện rồi. Giờ thực ra có thể trực tiếp dẫn cảnh sát đến, nhưng việc này phô trương quá, tôi sợ đánh rắn động cỏ. Cho nên xem xem cậu Hoắc có thể giúp hay không?”
Tống Dật Hiên đã nói như vậy, Hoắc Chấn Đình sao có thể nán lại được chứ?
Dù nói thế nào thì Thẩm Minh Triết cũng là đứa trẻ nhà họ Hoắc mà.
”Tôi đến cục cảnh sát.”
Hoắc Chấn Đình bỏ hết mọi việc, cùng Tống Dật Hiên đến đồn cảnh sát, âm thầm bố trí một phen, Tống Dật hiên lấy lí do đến kiểm tra câu lạc bộ bắn súng để đến câu lạc bộ trước.
Quản lí của câu lạc bộ thấy Tống Dật Hiên đến, ít nhiều cũng có chút bất ngờ.
”Cậu Tống? Sao cậu lại đến đây?”
”Tôi nghe nói bên các anh có cậu lạc bộ bắn súng, tôi xuất ngũ lâu rồi, cũng lâu chưa tập luyện, thế nào? Chỗ các anh thu phí ra sao?”
Dáng vẻ Tống Dật Hiên vẫn cà lơ phất phơ.
Quản lí thấy anh ta như vậy, không khỏi cười nói: ”Cậu Tống nếu muốn đến chơi, còn nói thu phí cái gì chứ, cứ việc tùy ý chơi là được.”
”Thế sao được! Nói thế nào thì các anh cũng là mở cửa buôn bán, tôi cũng chẳng phải ác bá cường hào, lại đi thiếu các anh số tiền này ư? Đi, làm cho bổn thiếu gia thẻ VIP, hôm nay thiếu gia phải chơi đùa vui vẻ ở đây.”
Tống Dật Hiên ném thẳng thẻ ngân hàng đến trước mắt quản lí.
Quản lí biết tính tình của Tống Dật Hiên, tuy tên công tử này nhìn có chút phóng đãng nhưng người khác khó mà cự tuyệt được.
Anh ta vội vàng bảo người làm thẻ hội viên cho Tống Dật Hiên, tất nhiên là được giảm giá.
Tống Dật Hiên cũng không quá để ý, sau khi nhận thẻ VIP liền đi lại tùy ý nói: ”Giới thiệu chút xem, ở đây ngoài thiết kế còn có gì nữa?”
”Cậu Tống muốn chơi gì?”
Quản lí không biết sở thích của Tống Dật Hiên nên chỉ có thể mở miệng hỏi.
Tống Dật Hiên hơi khó xử nói: ”Chơi gì ư? Tôi vẫn chưa rõ lắm, gần đây không có hứng chơi gì cả. Bỏ đi, để tôi tự đi dạo vậy.”
”Chuyện này…hay là để nhân viên phục vụ dẫn anh đi nhé, cậu Tống, chỗ này của chúng tôi khá phức tạp, đừng để người khác làm anh bị thương.”
Lời của quản lí khiến Tống Dật Hiên có chút không hài lòng.
”Người của anh có thể làm tôi bị thương? Chuyện cười gì vậy! Tống Dật Hiên tôi là ai chứ? Cả Hải Thành ngoại trừ Diệp Ân Tuấn thì không ai có thể tổn thương đến tôi. Cút sang một bên!”
Tống Dật Hiên đẩy quản lí ra, ngang ngược bước vào trong.
Quản lí vội vàng nháy mắt với người bên cạnh, bảo hắn đi theo Tống Dật Hiên, nhưng anh ta không biết rằng lúc anh ta dây dưa với Tống Dật Hiên thì Hoắc Chấn Đình đã bố trí cảnh sát mặc thường phục đi vào.
Tống Dật Hiên ngó trái nhìn phải, bỗng nhiên phát hiên thằng nhóc thối Thẩm Minh Triết có tài hội họa, những chỗ này thực sự không tồi chút nào.
Anh ta bước đến trước một cánh cửa và dừng lại.
”Chỗ này để làm gì?
Tống Dật Hiên nhàm chán hỏi, dứt lời định đẩy cửa vào, nhưng nhân viên phục vụ bên cạnh ngăn lại.
”Cậu Tống, chỗ này là chỗ nghỉ của nhân viên chúng tôi, không có gì đáng xem cả.”
Tống Dật Hiên nhìn thấy ánh mắt của nhân viên phục vụ hơi tránh né, không khỏi cười lạnh nói: ”Nơi nghỉ của nhân viên ư?”
”Vâng vâng vang.”
”Vậy tôi càng muốn xem xem bình thường nhân viên của mấy người thế nào?”
Dứt lời Tống Dật Hiên đẩy cánh cửa kia ra.
Nhân viên phục vụ sốt ruột muốn đi lên bỗng nhiên phát hiện mình bị người khác bịt miệng lại, sau đó nhanh chóng bị khống chế.
Tống Dật Hiên nhìn bên ngoài, bao gồm cả quản lí bên trong đều bị người của Hoắc Chấn Đình không chế.
Ngoài bên trong không biết bao nhiêu người, còn bên ngoài coi như bị dẹp sạch sẽ rồi.
Tống Dật Hiện ra hiệu cho Hoắc Chấn Đình, có vài người theo Tống Dật Hiên đẩy cánh cửa kia ra bước xuống tầng hầm.
Mọi thứ ở đây đều rõ trong nháy mắt.
Thậm chí trong lồng sắt dưới tầng hầm còn có vết máu.
Tống Dật Hiên ngửi thấy mùi khó chịu, hơi không dám tin địa chỉ mà Thẩm Minh Triết lại là ở đây.
Tên nhóc thôi kia bị nhốt ở đây ư?
Có điều ở đây cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Minh Triết!
Ngay lúc Tống Dật Hiên không tìm thấy Thẩm Minh Triết, viên cảnh sát bên cạnh thấp giọng nói: ”Cậu Tống, bên kia có cánh cửa, có vẻ có thể thông ra ngoài.”
”Đi xem xem!”
Một đám người nhanh chóng mở cửa ra, liền nhìn thấy sân huấn luyện bên ngoài.
Không thể không nói, lựa chọn ở đây đúng là không tệ, từ trong lòng đất đi ra, trước kia ở đây chính là chỗ lánh nạn dưới dất, giờ lại thành sân huấn luyện của những người này.
”Ai đấy?”
Tên canh gác nhìn thấy mấy người đến, không khỏi quát lớn một tiếng.
Thẩm Minh Triết vội vàng ngoảnh đầu liền thấy Tống Dật Hiên đạp văng tên canh gác kia ra, kiêu ngạc nói: ”Mù mắt chó của ngươi đi, không biết bổn thiếu gia là ai à? Còn dám ngăn cản bổn thiếu gia, tôi thấy anh chán sống rồi!”
Tống Dật Hiên vừa xuất hiện đã hung hăng như vậy, nhất thời làm cho mọi người ngây ngẩn.
Thẩm Minh Triết vội kéo tay Diệp Thanh, thấp giọng nói: ”Đi theo tớ!”
Diệp Thanh hơi kích động và sợ hãi, có điều vẫn theo sát Thẩm Minh Triết.
Tên canh gác phát hiện Thẩm Minh Triết muốn dẫn Diệp Thanh chạy trốn, đành càm roi quất qua.
”Lũ ngu! Còn dám trốn à!”
Thẩm Minh Triết vì bảo vệ Diệp Thanh, trực tiếp che Diệp Thanh trong ngực.
”Ba” một tiếng, chiếc roi đánh thẳng lên lưng Thẩm Minh Triết, hiện lên một vệt máu.
”Chú Tống, chú còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Thẩm Minh Triết đau đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Tống Dật hiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc này mới thấy Thẩm Minh Triết trước mắt bị người cầm roi vụt.
Đây là Thẩm Minh Triết?
Tống Dật Hiên quả thực không dám nhìn mọi thứ trước mắt.
Bẩn thỉu, xanh xao vàng vọt, thương tích khắp người, sao có thể là Thẩm Minh Triệt chứ?
Nhưng trong mắt cậu bé là sốt ruột.
Thẩm Minh Triết thấy Tống Dật Hiên thất thần, trong lòng mắng một chữ lợn, sau đó hét với đám trẻ bên cạnh: ”Chạy đi! Chạy ra ngoài! Bên ngoài đều là cảnh sát! Chỉ cần chúng ta chạy ra là được cứu rồi!”
Vừa dứt lời, đám trẻ chỉ ngây ngốc 2 giây sau đó điên cuồng chạy ra ngoài.
Lúc này ai mà không muốn sống, muốn rời khỏi đây. Cho dù hi vọng là một phần nghìn.
Diệp Thanh hơi lo lắng cho Thẩm Minh Triết, muốn ra dấu gì đó lại bị Thẩm Minh Triết cầm hai tay nói: ”Theo tôi, tôi sẽ không để cậu bị tổn thương nữa.”
Nói rồi cậu bé kéo tay Diệp Thanh chạy về phía Tống Dật Hiên.
”Còn nhìn cái gì? Ông chú óc lợn này! Có phải tôi chết rồi chứ mới vui vẻ phải không?”
Thẩm Minh Triết đúng là cảm thấy mình óc bã đậu, sao có thể gửi tin cho Tống Dật Hiên được cơ chứ? Người này đúng là không đáng tin cậy mà.
Tống Dật Hiên lúc này mới phản ứng.
Thằng nhóc thối này mắng anh ta cái gì cơ?
Dám mắng anh ta là lợn?
Anh ta đến cứu cậu đó!
Có điều nhìn Thẩm Minh Triết bị đánh thành như vậy, cơn tức trong lòng Tống Dật Hiên cũng bay đi.
Dù nói thế nào thì tên nhóc thối này anh ta phụ trách, người khác phụ trách thì cũng phải hỏi xem Tống Dật Hiên anh có đáp ứng hay không.
”Mẹ nó, người của bổn thiếu gia mà chúng mày cũng dám động vào, ăn gan hùm mật gấu à?”
Tống Dật Hiên bay lên đá vào tên phía sau đang đuổi Thẩm Minh Triết.
Mấy viên cảnh sát phía sau cũng không nhàn rỗi, đều tiến lên khống chế mấy tên canh gác phía sau.
Thẩm Minh Triết dẫn Diệp Thanh cũng mặc kệ Tống Dật Hiên, chạy một đường ra ngoài.
Sau khi ra ngoài mới phát hiện bên ngoài đều là cảnh sát, đám trẻ đều đã được cứu, mà Hoắc Chấn Đình đã khống chế được toàn bộ.
Tống Dật Hiên và Hoắc Chấn Đình phối hợp vô cùng chặt chẽ, làm bọn chúng không có thời gian liên hệ với bên ngoài, nhanh chóng phá bỏ cứ điểm này.
Dù sao Thẩm Minh Triết cũng đã một ngày một đêm chưa ăn gì, hôm nay cũng cố đợi bọn họ đến, giờ thấy đám trẻ đã được cứu, thân thể Thẩm Minh Triết cũng hơi lảo đảo.
Diệp Thanh đỡ cậu bé, khóc ê a, không thành tiếng hoàn chỉnh.
Hoắc Chấn Đình bỗng nhiên nhìn Thẩm Minh Triết, tim nhất thời nhói lên.
Cậu bé thực sự ở đây ư?
Nếu bị Thẩm Hạ Lan thấy con mình bị tra tấn thành dạng này, không biết đau lòng đến nhường nào.
”Minh Triết!”
Hoắc Chấn Đình bước nhanh qua, ôm lấy Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết hít một tiếng, chất lỏng ấm nóng dính lên tay Hoắc Chấn Đình.
Hắn không dám tin nhìn máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, hốc mắt nhất thời đỏ lên.
”Những vết rách này, chú nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!”
Lúc Thẩm Minh Triết thấy Hoắc Chấn Đình thì ngây ra một lúc.
Cậu bé không ngờ Tống Dật Hiên lại đi tìm Hoắc Chấn Đình, liên thủ với nhà họ Hoắc. Sau khi bà chủ nhà họ Hoắc làm ra chuyện kia với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết không còn coi nhà họ Hoắc là nhà mình nữa.
Có điều giờ cậu bé không chống đỡ nổi nữa.
Diệp Thanh bên cạnh khóc rì rầm.
Thẩm Minh Triết quay đầu cười nói với cô bé: ”Không sao đâu, chúng ta tự do rồi, chúng ta cũng đã ra ngoài rồi, sẽ không bị bọn chúng bắt vào nữa, cậu nên vui vẻ, đừng khóc.”
Diệp Thanh càng khóc thương tâm hơn, nắm chặt tay Thẩm Minh Triết hơn, không biết nên biểu đạt ý của mình thế nào.
Thẩm Minh Triết quay đầy nhìn Hoắc Chấn Đình: ”Chú, những đứa trẻ này đều bị cắt lưỡi, bọn họ không nói chuyện được, mấy người nếu muốn ghi sổ sách thì tốt nhất đưa một tờ giấy cho chúng, để chúng viết ra. Người bên cạnh cháu là Diệp Thanh, cô bé bảo vệ cháu từ đầu mới có thể khiến cháu có thời gian mà gửi tin. Xin chú giúp cháu chăm sóc cô bé cẩn thận có được không?”
”Chú sẽ mà!”
Hoắc Chấn Đình vừa nói xong, Thẩm Minh Triết liền hôn mê bất tỉnh.