CHƯƠNG 558: CÔ LÀ NHƯỢC ĐIỂM DUY NHẤT CỦA DIỆP ÂN TUẤN
“Không hối hận sao? Nếu như sau khi cô đi, anh ta xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô sẽ không hối hận cả một đời sao? Giữa người yêu và những người khác, không phải phụ nữ các cô sẽ chọn người yêu trước sao?”
Lam Thần khó hiểu nhìn Thẩm Hạ Lan. Anh ta có thể cảm nhận được nỗi đau và sự khó buông bỏ của Thẩm Hạ Lan, cũng bội phục sự quyết đoán của Thẩm Hạ Lan. Nếu đổi thành Phương Đình, có lẽ cô ấy sẽ liều lĩnh đưa anh ta đi.
Nghĩ đến Phương Đình, vẻ mặt Lam Thần hơi u buồn.
Thẩm Hạ Lan không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu, cô có thể cảm nhận được ánh mắt Diệp Ân Tuấn vẫn luôn dõi theo cô. Một khi quay đầu lại, cô sẽ không còn dũng khí rời đi, càng không có dũng khí ra khỏi đây.
“Không phải người phụ nữ nào cũng như anh nghĩ.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới cửa ra, nơi này đã có người đứng chờ.
“Cô Diệp, quả nhiên cô đã tới.”
Tổ đứng trước cổng, có mấy tên vệ sĩ cao lớn thô kệch đi theo phía sau.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta, nghĩ đến những gì đã nghe được ở khách sạn Đế Vương, cô không thể không hỏi: “Vết thương trên người Tống Dật Hiên là do ai làm?”
“Tôi!”
Tổ không trốn tránh nói ra làm Thẩm Hạ Lan không tự chủ được siết chặt nắm đấm.
“Tôi nhớ việc làm ăn nhà anh đều dựa vào Tống Dật Hiên mới có thể phát triển đến ngày hôm nay. Cũng vì là anh em của Tống Dật Hiên, nên tất cả mọi người trong Hải Thành đều nể mặt anh ba phần. Rốt cuộc anh ấy có lỗi với anh chỗ nào? Mà anh lại tàn nhẫn với anh ấy như vậy?”
Thẩm Hạ Lan thật không hiểu nổi, rốt cuộc niềm tin giữa người với ngướt yếu ớt như thế nào chứ. Tống Dật Hiên coi anh ta là anh em, thế nhưng người này lại có thể nặng tay với Tống Dật Hiên như vậy.
Sắc mặt Tổ biến đổi, dửng dưng nói: “Cô Diệp, không phải ai cũng may mắn giống như cô.”
“Anh nói gì?”
“Tôi nói cô rất may mắn. Đầu tiên là có Diệp Ân Tuấn bảo vệ, lại có Tống Dật Hiên trợ giúp, thậm chí ngay cả nhà họ Hoắc cũng là nhà mẹ đẻ của cô, thậm chí còn có người bạn tốt dám liều mạng vì cô. Không thể không nói, ông trời vô cùng thiên vị cô. Nhưng có câu tràn đầy thì thua thiệt. Nếu cô không có được quá nhiều, thì có lẽ bây giờ cô đã rất hạnh phúc tại một bờ biển nào đó nhìn thủy triều lên xuống, mặc dù cuộc sống bình thản, nhưng sẽ vui vẻ không phải lo nghĩ nhiều.”
Lời nói của Tổ làm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Anh muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói là, cô bị Diệp Ân Tuấn liên lụy. Tất cả những chuyện này không phải chuyện của cô. Nếu cô không phải vợ của Diệp Ân Tuấn, cô có thể sống một cuộc sống tốt hơn, Tống Dật Hiên cũng sẽ sống tốt hơn.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên tức giận.
“Ý anh là Tống Dật Hiên bị tôi liên lụy?”
“Đúng.”
Lời nói của Tổ vừa dứt, Thẩm Hạ Lan trực tiếp vung tay.
“Đây chính là lý do anh ra tay với anh ấy? Anh lớn lên cùng anh ấy, làm gì anh ấy cũng cân nhắc vì anh, thậm chí ngay cả người phụ nữ của mình cũng có thể cho anh, anh lại đối xử với anh ấy như vậy. Bây giờ còn nói tất cả đều là lỗi của tôi. Tổ, tôi thừa nhận Tống Dật Hiên đã bị tôi liên lụy, nhưng đó không phải lý do anh có thể tùy ý tổn thương anh ấy. Hôm nay, những gì anh đã làm với anh ấy, tôi sẽ đòi lại từ trên người anh.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp buông Tống Dật Hiên xuống.
Lam Thần thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, thấp giọng hỏi: “Một mình cô có thể làm sao? Đằng sau anh ta còn có mấy người.”
“Anh có thể giúp đỡ thì giúp một tay, không thể hỗ trợ thì ngậm miệng, chăm sóc tốt cho hai người họ là được.”
Thẩm Hạ Lan cởi áo khoác.
Cơn tức giận của cô cần được giải phóng, có quá nhiều khó chịu cần phát tiết.
Vệ sĩ sau lưng Tổ thấy cô như thế, không khỏi ngo ngoe định ra tay.
Lam Thần để Dương Tân xuống một bên, cũng cởi áo khoác của mình, nhàn nhạt nói: “Mặc dù kỹ năng của tôi không tốt lắm, nhưng bảo tôi trơ mắt nhìn một cô gái liều mạng, tôi thực sự không làm được. Tên cầm đầu cho cô, còn lại để cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Không phải liều mạng, mà là lấy lại công bằng. Loại người như anh ta không xứng có được người anh em và người bạn như Tống Dật Hiên. Nói đi, cánh tay nào của anh làm tổn thương Tống Dật Hiên?”
“Cả hai, có phải cô định phế tay của tôi không?”
Tổ cười lạnh, vẻ mặt trào phúng của anh ta làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Cô bỗng nhiên tiến lên, trực tiếp đánh vào mặt Tổ, máu mũi màu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Thẩm Hạ Lan nghĩ rằng Tổ sẽ phản kháng, không ngờ Tổ tựa như không có cảm giác, lạnh lùng nói: “Mợ Diệp chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Vậy thì sẽ không đủ sức để dẫn họ ra khỏi nơi này. Cô phải biết, đây là thành phố ngầm, tất cả trong thành phố ngầm đều là độc lập, ở chỗ này, chỉ có Khôn Gia là lớn nhất.”
“Khôn Gia là ai?”
Thẩm Hạ Lan đã sớm muốn biết vấn đề này.
Tổ thấp giọng nói ra: “Cô nghĩ tôi có thể nói cho cô không?”
“Muốn ăn đòn!”
Thẩm Hạ Lan ra tay lần nữa, lần này không chút nương tay công kích Tổ.
Tổ vẫn không tránh không né, giống như không quan tâm đến sống chết.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, nắm đấm dừng lại trước mặt anh ta một centimet.
“Anh làm gì vậy? Cho rằng tôi sẽ không đánh anh thật phải không?”
“Cô đánh đi, tôi vốn dĩ nên bị đánh, thậm chí đáng chết, nhưng tôi không thể không làm như thế.”
“Tại sao?”
“Không có tại sao.”
Sự khác thường của Tổ làm Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ.
Đúng lúc này, Tống Dật Hiên tỉnh dậy.
“Dừng tay!”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì vội vàng quay đầu, nhìn thấy Tống Dật Hiên định ngồi dậy, cô vội vàng tiến lên giúp đỡ.
“Anh ta đối xử với anh như vậy mà anh còn muốn che chở cho anh ta à?”
Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên là một người tình nghĩa, cũng biết mặc dù nhìn bề ngoài Tống Dật Hiên cà lơ phất phơ, nhưng trên thực tế anh trọng tình nghĩa hơn bất cứ ai khác.
Anh ta sẽ không dễ dàng trao tình cảm cho người khác, nhưng một khi đã trao đi thì sẽ không hối hận.
Tống Dật Hiên nhìn Tổ, hỏi: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Hỏi đi.”
Tổ hết sức phối hợp, điều này vượt xa dự đoán của Thẩm Hạ Lan.
Tống Dật Hiên không có phản ứng gì quá lớn, anh ta nhìn Tổ hỏi: “Lúc trước ở hội sở, có phải cậu đã cầm điện thoại của tôi gửi cho Lam Tử Thất ảnh của Thẩm Hạ Lan không?”
“Phải!”
Vẻ mặt Tống Dật Hiên khẽ thay đổi.
Thẩm Hạ Lan cũng hơi sững sờ.
Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, lâu đến mức cô đã không nghĩ tới nữa, dù sao đây là nguyên nhân cô và Tống Dật Hiên hơi xa cách. Bây giờ nghe Tống Dật Hiên nhắc lại, cùng với câu trả lời của Tổ, lúc này Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Tống Dật Hiên không nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, tiếp tục hỏi: “Ảnh chụp từ đâu ra?”
“Khôn gia cho.”
Tống Dật Hiên nhíu chặt mày.
“Cậu cũng là người hạ độc vào rượu của tôi đúng không?”
“Đúng!”
“Tại sao lại làm như thế? Tôi còn nhớ rõ trong lúc đó, tôi uống say, rồi suýt nữa bị bắt cóc, cậu đã liều lĩnh cứu tôi, vì vậy mà gân tay trái bị thương, đến nay không thể xách đồ quá nặng. Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã coi cậu như anh em ruột thịt. Cậu bắt đầu làm việc cho Khôn Gia từ khi nào? Cậu bắt đầu nhắm vào người đã từng bất chấp nguy hiểm để cứu tôi từ khi nào?”
Đáy mắt Tống Dật Hiên lóe lên một tia bi thương.
Tổ lại không nói gì.
“Là tôi có lỗi với cậu, cậu trách tôi cũng được, mắng tôi cũng được, cũng không quan trọng. Dù sao cũng là tôi có lỗi với cậu.”
Tổ làm Tống Dật Hiên rất bực mình, nhưng anh ta lại lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại muốn mượn tay tôi đối phó với Thẩm Hạ Lan?”
“Vì muốn cậu với Diệp Ân Tuấn bất hoà, mà cô ấy là nhược điểm duy nhất của Diệp Ân Tuấn.”
“Hèn hạ.”
Thẩm Hạ Lan tức đến nỗi muốn đánh người. Ở trước mặt Tổ, cứ vài phút là cô lại phát hỏa.
“Quan hệ của Khôn Gia với Tống Khinh Dao là như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhớ hết sức rõ ràng, bức ảnh đó được chụp vào năm năm trước lúc mình lao vào biển lửa, do Sở Anh Lạc và Tống Khinh Dao làm. Thế nhưng Tổ nói là do Khôn Gia sai anh ta làm như vậy, nói cách khác là Khôn Gia đã để mắt tới Diệp Ân Tuấn từ thời điểm đó?
Nghĩ tới những điều này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Ẩn giấu lâu như vậy, Khôn Gia đó rốt cuộc là ai?
Tổ không trả lời Thẩm Hạ Lan, anh ta nhìn Tống Dật Hiên nói: “Coi như tôi có lỗi với cậu, chân của cậu còn có thể cứu, sau khi trở về tìm chỗ nối xương trong một trăm ngày thì có thể hoàn toàn tốt hơn. Tôi biết, tôi đã làm tổn thương cậu, cậu cứ coi như không có người anh em này đi.”
“Nói cho tôi một lý do. Tổ!”
Tống Dật Hiên khổ sở muốn chết.
Tổ lại quay người nói với Thẩm Hạ Lan: “Dẫn anh ta đi nhanh lên, lát nữa tôi sẽ thả Diệp Ân Tuấn ra, với sức khỏe của anh ta sẽ đuổi kịp được các người.”
“Chờ một chút, anh muốn thả chúng tôi đi? Không phải anh đến để ngăn cản chúng tôi rời đi à?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
ổ lại trực tiếp mở cánh cửa bên phải ra rồi nói: “Đi thẳng theo con đường này, là có thể ra khỏi thành phố ngầm. Đây là một lối ra khác, tôi vô tình biết được. Mật mã ra lệnh thôi mien Dương Tân thôi là buổi chiều hôm ấy.”
“Cái gì?”
“Đi nhanh lên!”
Tổ thúc giục bọn họ rời đi.
Lam Thần ở bên kia đã không chịu được.
Thẩm Hạ Lan cứ nghĩ anh ta có bản lĩnh như thế nào, ai ngờ chỉ toàn ôm đầu bị đánh.
Sớm biết như vậy, cô đã không để Lam Thần ra tay.
Cuối cùng Tống Dật Hiên nhìn Tổ nói: “Hỏi cậu một vấn đề cuối cùng.”
“Nói đi.”
“Tinh thần Diệp Ân Tuấn thỉnh thoảng sẽ trở nên hỗn loạn, còn có những hành vi bạo lực mất khống chế, là xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên giật mình.
Vừa rồi cô chỉ thấy trên người Diệp Ân Tuấn không có vết thương gì, nhưng không biết vậy mà Diệp Ân Tuấn lại bị như vậy, không khỏi nhìn về phía Tổ.
Tổ thấp giọng nói: “Anh ta bị thôi miên giống như Dương Tân, nhưng khác là Dương Tân không chịu được, bị thôi miên. Diệp Ân Tuấn liều mạng chống cự, mặc dù thôi miên không thành công, nhưng vẫn tổn thương tinh thần, những thứ ảo diệu trong đó tôi cũng không hiểu. Tốt nhất các người hãy quay đầu lại dẫn anh ta đến chỗ thầy Thôi Miên xem một chút đi, tôi sợ đó là tai họa ngầm đấy.”
“Thôi miên? Ai thôi miên?”
“Tôi không biết, chỉ biết là là một thầy Thôi Miên vô cùng lợi hại, tôi nghe nói nếu không giải trừ thôi miên được thì sẽ bị rối loạn thần kinh.”
Tổ làm Thẩm Hạ Lan lo lắng.
Thậm chí cô hơi do dự, có nên để Diệp Ân Tuấn ở lại nơi này hay không.
Lúc trước cô không biết tình trạng của Diệp Ân Tuấn, nghĩ rằng Diệp Ân Tuấn chỉ là bị nhốt ở đây, không ngờ anh lại bị mất khống chế tinh thần, như vậy cô có thể bình yên rời đi sao?
Lúc Thẩm Hạ Lan đang do dự, Tống Dật Hiên trực tiếp kéo tay Thẩm Hạ Lan nói: “Đi mau. Nếu cô không đi thì sẽ không kịp.”
“Nhưng mà…”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua về phía sau lưng, lo âu và không nỡ hiện lên trong ánh mắt có thể thấy được.
Ngay lúc này, ở nơi xa liên tục vang lên tiếng bước chân.