CHƯƠNG 583: TRỜI SẬP ĐÃ CÓ LÃO DIỆP
“Anh từ khi nào thì biến thành phụ nữ vậy?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên có chút phiền muộn, chẳng qua cũng biết mình gây họa, ngượng ngùng nói: “Hạ Lan tôi thật không biết, thật xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan xoay đầu lại nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Tranh thế nào? Anh thế mà để Diệp Tranh ở lại chỗ Diêm Vương sống ? Anh tại sao có thể? Thằng bé chịu bao nhiêu thiếu thốn anh không biết sao?”
Nhìn Thẩm Hạ Lan đau lòng cho Diệp Tranh.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi nói: “Chúng ta về nhà rồi nói.”
Thẩm Hạ Lan không muốn tiếp tục dây dưa, quay người nhìn Tống Dật Hiên nói: “Anh tốt nhất nên làm ra chút thành tích gì đó nếu không tôi còn thực sự xem thường anh hơn đó. Tôi Thẩm Hạ Lan không giao lưu với bạn bè không có khí chất .”
“Không đâu, cô đợi đó.”
Tống Dật Hiên tràn đầy lòng tin nói.
Diệp Ân Tuấn thấy anh ta khôi phục tự tin, liền kéo tay Thẩm Hạ Lan nói: “Chúng ta trở về đi, thân thể của em còn chưa có khôi phục tốt, không thể đi ra ngoài thời gian dài quá.”
“Đúng đúng đúng, cô nhanh đi về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây cô không cần lo lắng, tôi sẽ ổn lên thôi”
Tống Dật Hiên vội vàng nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên cũng không nói gì, trực tiếp quay người rời văn phòng.
Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Đây chính là báo đáp của anh cho tôi à? Anh sợ nhà tôi nhà cửa yên bình phải không?
“Anh vốn dĩ cũng không tốt, Diệp Tranh là học trò của tôi, anh đã có sự cho phép của tôi chưa? anh đã đem học trò của tôi đưa cho người khác? Tôi mà là Hạ Lan, tôi cũng sẽ hỏi tội anh.”
Tống Dật Hiên một chút cũng không bởi vì tình huống hiện tại mà hạ mình trước Diệp Ân Tuấn, anh ta vẫn y nguyên là Tống Dật Hiên trước kia.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu nói: “được, anh được lắm”
Thấy Thẩm Hạ Lan đã đi xa, Diệp Ân Tuấn vội vàng đi theo.
“Hạ Lan em nghe anh giải thích.”
Thẩm Hạ Lan thở hồng hộc ngồi lên xe.
Diệp Ân Tuấn lên xe sau, nhìn thấy đáy mắt Thẩm Hạ Lan rưng rưng, không khỏi đau lòng.
“Em đừng khổ sở như vậy, đây là ý của Diệp Tranh. Anh đã hỏi qua thằng bé, chỉ cần nó không nguyện ý, anh sẽ không để cho thằng bé đi, thật đó. Hơn nữa Diêm Vương sống đối với thằng bé sẽ không quá tệ bạc. Diêm Vương sống là sư thúc của Bạch Tử Đồng, lúc trước bởi vì hậu sản trầm cảm hại chết con mình, bây giờ đối với Diệp Tranh bà ta liền xem thằng bé như con mình. Bà ta nhất định sẽ đối tốt với thằng bé.”
Diệp Ân Tuấn liên tiếp nói ra nguyên do lợi hại Thẩm Hạ Lan lại không phản ứng gì, giữ nguyên vẻ thập phần khổ sở.
“Hạ Lan, em nghe anh nói không?”
Thẩm Hạ Lan bi thương nói: “Đều là bởi vì em, nếu như không phải bởi vì em, Diệp Tranh sẽ không như vậy.”
“Chuyện này cũng không trách em, nếu thật sự muốn trách, trách anh được chưa.”
Thẩm Hạ Lan không tiếp tục tranh chấp nữa, nhưng hiển nhiên cô không từ chuyện này nói tiếp.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như thế, tốt nhất là không nói gì nữa, đưa cô trở về nhà.
Sau khi về đến nhà Thẩm Hạ Lan vừa xuống xe, Diệp Ân Tuấn muốn ôm lấy cô lại bị cô cự tuyệt.
Cô từng bước từng bước đi vào nhà.
“Mẹ ơi! Âm thanh của Thẩm Minh Triết đột nhiên truyền đến.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, một thân ảnh nho nhỏ lập tức vọt ra, trực tiếp nhào vào trong ngực Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ ơi mẹ không sao chứ? Mẹ làm sao vậy?”
Đôi mắt Thẩm Minh Triết đỏ đỏ, thập phần làm cho người khác đau lòng .
Trong tâm Thẩm Hạ Lan tâm lập tức liền trở nên mềm mại.
“Mẹ không có sao cám ơn con, con trai, cám ơn con giúp mẹ tìm được con.”
“Mẹ không sao là tốt rồi, thế nhưng Diệp Tranh có phải đã xảy ra chuyện gì? Con lúc đầu dự định đáp ứng yêu cầu của người phụ nữ kia , để bà ta cứu mẹ thế nhưng ai biết được Diệp Tranh lại đánh lén con. Cậu ấy thế mà đánh lén con!”
Thẩm Minh Triết nghĩ tới chuyện này liền đặc biệt tức giận.
Diệp Tranh ngốc nghếch kia làm sao dám đánh lén cậu? Không chỉ như thế, thằng bé còn ngồi lên máy bay trực thăng, một thân một mình đi thành phố A. Cái này vốn là việc cậu muốn làm.
Nghe được Thẩm Minh Triết nói chuyện này, trong lòng Thẩm Hạ Lan càng khó chịu hơn.
“Mẹ sẽ đưa Diệp Tranh về, nhất định vậy.”
“Thật sao? mẹ ơi người phụ nữ kia như hung dữ như vậy, nhất định sẽ đối xử không tốt với Diệp Tranh. Mẹ nhất định phải đem Diệp Tranh về có được không? Cậu ấy là anh em con, con không thể để cho cậu ấy ở bên ngoài chịu khổ.”
câu nói này của Thẩm Minh Triết khiến mắt của Diệp Ân Tuấn nháy lên, anh nhớ tới Diệp Nam Phương.
bà cụ Diệp không biết lúc nào đã bước ra nghe được những lời của Thẩm Minh Triết, nói: “Nhìn xem cháu của ta đều biết không thể để cho anh em của mình ở bên ngoài chịu khổ.”
Câu nói này ý ở ngoài lời.
Diệp Ân Tuấn nhìn bà cụ Diệp, bà cụ Diệp cũng nhìn anh hai người ánh mắt trong không khí giao thoa.
“Anh em cũng phải nhìn là dạng anh em gì, huống hồ con không thấy phải là anh em.”
Lời Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
Có ý gì chứ?
Cô làm sao luôn có một loại cảm giác, là Diệp Ân Tuấn cùng bà cụ Diệp có chút không tương đồng.
Là ảo giác của cô sao?
“Ân Tuấn sao vậy?”
“Không có gì, em lên lầu trước nghỉ ngơi đi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, đối với Thẩm Minh Triết nói: “Thằng nhóc này mau đưa mẹ con lên lầu nghỉ ngơi đi, mẹ con có chút mệt mỏi.”
“A, được ạ!” Thẩm Minh Triết rất nghe lời, liền vội vàng kéo Thẩm Hạ Lan lại quay đầu nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, hỏi: “Lão Diệp ba không có chuyện gì chứ?”
“ba có thể có chuyện gì. Mau đi đi.”
“Được ạ”
Thẩm Minh Triết lúc này mới yên lòng lại.
Cậu bé lôi kéo tay Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan cũng không biết nói gì thì tốt, cô khẽ nhìn Diệp Ân Tuấn cùng bà cụ Diệp rồi mới đi theo Thẩm Minh Triết.
Thấy Thẩm Hạ Lan đã rời đi, Diệp Ân Tuấn nhìn bà cụ Diệp, thấp giọng nói: “Mẹ là dự định một mực che chở nó sao?”
“Nó là em trai con!”
bà cụ Diệp nhìn Diệp Ân Tuấn có phần quật cường nói.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Anh em? Chẳng qua là cùng con lớn rồi cùng một khuôn mặt thôi, nếu như con đồng ý, Tống Đình cũng có dáng dấp tương đương con. Mẹ, con không tin là mẹ không thấy giám định báo cáo kia. ”
“Một trang giám định báo cáo có thể nói rõ cái gì? Nói rõ nó không phải em trai con? Có khi là số liệu Tô Nam cầm nhầm thì sao?”
“Làm sao có thể? Tô Nam sẽ không làm loại sự tình này, mẹ nhất định muốn che chở cho cậu ta thì con cũng không thể không cùng mẹ trở mặt, nhưng mẹ tốt nhất nên để nó trốn dưới cánh tay của mẹ nếu như nó dám bước ra khỏi vòng bảo hộ của mẹ, mẹ đừng trách con đối với nó không khách khí.”
Diệp Ân Tuấn nói xong nhấc chân đi.
“Đứng lại!” bà cụ Diệp quát lớn hỏi: “Hạ Lan có biết chuyện này không?”
“Con không có nói với cô ấy, nói đúng ra, con không biết nên làm sao nói ra. Một em trai giả mạo của con vậy mà mẹ lại một mực che chở, mẹ rốt cuộc là có ý gì? Hay là con muốn hỏi, người này cùng mẹ là quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ để nó giả làm em trai con là ý của mẹ?”
Diệp Ân Tuấn câu này nói ra trực tiếp khiến cơ thể bà cụ Diệp run rẩy từng hồi.
Bà ấy nhìn Diệp Ân Tuấn quát nhẹ nói: “Mẹ làm hết thảy mọi chuyện cũng là vì nhà họ Diệp! Diệp Ân Tuấn con phải biết, mẹ xưa nay sẽ không làm ra chuyện gì có hại cho nhà họ Diệp!”
“Thế nhưng là nó làm hại Hạ Lan, tổn thương con, thậm chí cũng ảnh hưởng nhà họ Diệp! Nếu như nó không dòm ngó bản thiết kế của con, kết hợp với người ngoài, đối phó con, đối phó Hạ Lan, có lẽ con có thể thật sự coi nó như anh em. Nếu như nó đối với Diệp Tranh có một điểm tốt, đối Minh Triết có thể tốt một chút, có lẽ con cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều. Mẹ luôn miệng nói nó là vì nhà họ Diệp, chẳng lẽ đây chính là vì nhà họ Diệp sao? Đem con cùng vợ con của con đuổi cùng giết tận, chính là vì nhà họ Diệp? Sao mẹ không nói thẳng, con chết đi mới là tốt cho nhà họ Diệp!”
“Con hỗn láo!”
bà cụ Diệp tức giận, một bạt tai đánh vào mặt Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp đều ngây cả người, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bà cụ Diệp động tay với Diệp Ân Tuấn, lại là vì một người ngoài.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn thay đổi.
bà cụ Diệp đột nhiên có chút bối rối.
“Không phải, mẹ không phải cố ý, Ân Tuấn……”
“Mẹ thật sự đã bị con nói trúng rồi sao? Mẹ là cảm thấy con đáng chết, vợ con của con đáng chết có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn đáy mắt xẹt qua một tia bi thương.
“Không phải, Ân Tuấn không phải như vậy.”
“Vậy là vì sao? Nó là ai? Tại sao muốn giả làm anh em của con? Mẹ vì cái gì phải che chở cho nó?”
Diệp Ân Tuấn bức bách khiến bà cụ Diệp có chút không chịu nổi.
Bà ta bỗng nhiên ôm chặt tim, miệng mở lớn thở hổn hển.
Diệp Ân Tuấn gặp tình huống như vậy, lông mày nhíu chặt nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên đỡ bà cụ Diệp, vội vàng hướng quản gia hô: “Còn nhìn cái gì? Gọi bác sĩ ”
“A dạ !” Quản gia lúc này mới hoàn hồn nhanh chóng gọi điện thoại.
Không bao lâu, xe cứu thương đến, bà cụ Diệp được xe cứu hộ đưa đi.
Thẩm Minh Triết cùng Thẩm Hạ Lan ở cửa sổ sát đất nhìn một màn này, hai người cũng hơi nhíu mày.
“Mẹ, bà nội cùng Lão Diệp là thế nào vậy?”
“Mẹ cũng không biết, nhưng giống như thật sự có chuyện gì mà chúng ta không biết, hơn nữa lại phát sinh ngay bên trong.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, kết quả như vậy quả thực có chút bất đắc dĩ.
Cô hi vọng nhất chính là gia đình hòa thuận, vậy mà mong ước đơn giản đều làm không được.
Cô không khỏi nhớ tới Bà cụ Hoắc.
Biết rõ không nên nhớ tới bà ta, lại đột nhiên vì chuyện này mà nhớ tới, có lẽ đây chính là sức mạnh huyết thống, nhưng Thẩm Hạ Lan không hối hận quyết định của mình.
Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan nói bệnh tim của bà cụ Diệp tái phát, anh phải cùng bà ấy đi bệnh viện một chuyến, bảo Thẩm Hạ Lan ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.
Thẩm Hạ Lan đồng ý cũng không hỏi nhiều.
Xe cứu thương đưa Diệp Ân Tuấn cùng bà cụ Diệp nhanh chóng biến mất sau nhà họ Diệp.
Thẩm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Mẹ, mẹ mau tới giường nghỉ ngơi đi, có con đây dù trời sập xuống cũng không có chuyện gì.”
Thẩm Minh Triết thanh âm trong trẻo nhỏ giọng nói, Thẩm Hạ Lan nghe thấy sự tự tin của cậu bé.
Cô cười sờ lên đầu Thẩm Minh Triết nói: “Về sau phải gọi là ba, có nghe không?”
“Con đã cố gắng rồi.” Thẩm Minh Triết có chút khó chịu, dù sao gọi Diệp Ân Tuấn là Lão Diệp cũng quen rồi, trong lúc nhất thời thay đổi cậu bé luôn cảm thấy không quen .
Thẩm Hạ Lan cũng không tiếp tục ép buộc cậu bé, để cậu về phòng của mình nghỉ ngơi.
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan thật sự bỏ cuộc rồi lúc này mới về phòng của mình.
Thẩm Hạ Lan bật máy tính lên, nghĩ muốn điều ra bản thiết kế kia của Diệp Ân Tuấn, hôm nay trong lòng cô thật là có các loại cảm xúc trộn lẫn, đồng thời có một tia linh cảm, vừa vặn có thể dùng trên bản thiết kế kia của Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan mở máy tính, còn chưa kịp điều ra hồ sơ, đã cảm thấy đột nhiên một bóng người leo lên cửa sổ sát đất.
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu, lại bị người đó che miệng lại, dáng vẻ kia quá quen thuộc lập khiến Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.