“Thật là đáng chết mà!” Khôn Gia tức đến vứt luôn điện thoại, nhưng nghĩ nghĩ lại nhặt lên bấm số. Diệp Ân Tuấn đi xuống dưới thành phố ngầm, đi thẳng đến bệnh viện của Diêm Vương Sống. Người trong bệnh viện rất ít, có lẽ là do Khôn Gia cho người đến bảo vệ Diêm Vương Sống. Diệp Ân Tuấn không nói gì, đi thẳng vào bên trong. Y tá nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, mau chóng cản anh lại: “Ở đây không hoan nghênh anh.” “Cút ra!” Tâm trạng Diệp Ân Tuấn không tốt, nhìn thấy ai cũng không thuận mắt. Cô y tá nhỏ vẫn muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của Diệp Ân Tuấn, sợ sệt trốn sang một bên. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Diêm Vương Sống. “Ai cho cô vào đây? Đi ra!” Diêm Vương Sống tưởng là y tá vào, không hề quay đầu lại, nghiêm khắc mắng. Diệp Ân Tuấn ngồi xuống trước mặt bà ta, thấp giọng nói: “Diệp Tranh đâu?” Nghe thấy giọng nói không giống của y tá, lúc này Diêm Vương Sống mới ngẩng đầu lên, lúc bà ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì hơi ngẩn ra, tức giận nói: “Anh đến đây làm gì? Còn chưa đến một tuần anh đã đến đòi con rồi à?” “Tôi chỉ là đến xem nó sống có tốt hay không thôi.” “Đi học rồi.” Lời của Diêm Vương Sống khiến Diệp Ân Tuấn hơi ngây người. “Đi học?” “Sao? Tuổi này nó không phải nên đi học sao? Đứa trẻ bốn tuổi phải đi nhà trẻ, anh yên tâm đi, tôi đăng ký cho nó học trường nhà trẻ đắt nhất thành phố A, giáo dục và những thứ khác đều tốt nhất đấy.” Diêm Vương Sống tưởng Diệp Ân Tuấn lo lắng chuyện này nên mau chóng mở miệng. Diệp Ân Tuấn mau chóng khôi phục lại biểu cảm, nói: “Không có gì, tôi chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.” “Ngạc nhiên chuyện gì? Sợ tôi không để nó có được nền giáo dục tốt à? Trong mười năm này tôi sẽ xem nó như con trai ruột của mình mà đối xử, anh yên tâm đi. Nếu không có chuyện gì thì anh đừng đến đây nữa, không hẹn gặp lại.” Diêm Vương Sống không hề che giấu việc mình không hoan nghênh Diệp Ân Tuấn. Thật là một người sảng khoái. Diệp Ân Tuấn cười một cái nói: “Tôi đến đây là có việc muốn nhờ.” “Tôi không cần biết anh muốn nhờ chuyện gì, tôi đều không đồng ý.” Chỉ với một câu, Diêm Vương Sống đã khiến Diệp Ân Tuấn nghẹn lại. Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Quả nhiên Tử Đồng nói không hề sai, tính khí của con người bà thật sự rất tệ, hèn gì lại ly hôn với Khôn Gia.” Tay của Diêm Vương Sống đột nhiên ngừng lại, bàta ng ẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, hỏi từng câu từng chữ: “Sao anh lại biết quan hệ của tôi và Khôn?” “Đương nhiên là có người nói với tôi rồi.” Diệp Ân Tuấn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của Diêm Vương Sống lại hơi khó coi. “Không những như vậy, tôi còn biết tại sao bà lại thích Diệp Tranh như vậy. Đó là bởi vì nó bằng tuổi con của bà đúng không? Ký ức của bà vẫn dừng lại ở lúc con trai bà bổn tuổi. Vì bà bị bệnh trầm cảm, nên con trai bà…” “Đủ rồi!” Ký ức của Diêm Vương Sống bị vén mở ra, vết thương gần như đã lành lại lần nữa bị vạch ra, khiến bà ta đau đến toàn thân run rẩy. “Anh biết được tất cả những chuyện này từ đâu?” “Tôi đã nói là Bạch Tử Đồng nói với tôi, ba cô ấy là đàn anh của tôi.” Nghe thấy lời Diệp Ân Tuấn nói, Diêm Vương Sống dường như đã cách mấy đời mà nhìn Diệp Ân Tuấn, vẻ mặt có hơi buồn bã. “Đàn anh? Đàn anh Bạch?” “Phải!” Diêm Vương Sống cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì. Diệp Ân Tuấn cũng không hối thúc bà ta, cứ nhìn cô ta như vậy, đợi cô ta. Khoảng mười phút qua đi, Diêm Vương Sống mới mở miệng. “Anh muốn tôi giúp anh chuyện gì?” “Bảo Khôn liên lạc với Diệp Nam Phương, tha cho vợ tôi. Nếu không thì tôi sẽ đưa bà đi.” Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Diêm Vương Sống cay đắng cười cười. “Anh thật sự tưởng chúng tôi ly hôn là do tôi bị bệnh trầm cảm rồi đánh chết con trai tôi, nên tôi áy náy mới ly hôn sao?” “Chẳng lẽ không phải vậy?” Lúc này đến lượt Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên. Diêm Vương Sống buông thí nghiệm trong tay xuống, đau khổ nói: “Đương nhiên là không phải. Nếu chỉ vì chuyện như vậy, có lẽ tôi đã không ly hôn với anh ấy.” “Vậy thì vì sao?” “Là vì chuyện bây giờ anh ấy đang làm.” Diêm Vương Sống nhìn bầu trời bên ngoài, thấp giọng nói: “Không biết anh ấy quen biết người đó từ đâu mà giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, nhất định phải cùng anh ta đi kiếm tiền. Có lúc ra ngoài mười ngày nửa tháng, có lúc nửa năm cũng không thấy người, tôi phải một mình chăm sóc đứa nhỏ. Khi con bệnh tôi có thể tự mình đưa có đi khám bệnh, nhưng khi con cần ba thì anh ấy ở đâu? Trước giờ tôi đều không cảm thấy mình cần nhiều tiền như vậy, là anh ấy cứ nói phải cho tôi và con trai một cuộc sống tốt nhất. Anh ấy vĩnh viễn cũng không biết, lúc một người phụ nữ và đứa con cần anh ấy nhất thì anh ấy lại không ở đây, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không mua lại được.” “Sau đó tôi mới bị bệnh trầm cảm. Tôi biết là tâm trạng của tôi xảy ra vấn đề, tôi bảo anh ấy về bên tôi không chỉ một lần, nhưng anh ấy luôn bận rộn, luôn nói với tôi là anh ấy không rời đi được. Cứ như vậy, bệnh tình của ngày càng nghiêm trọng, cho đến đi chuyện đó xảy ra.” “Lúc đó khi anh ấy ở bên ngoài, tôi nói con trai bị tôi đánh chết rồi, anh ấy lại nói là tôi đang nói đùa. Đợi đến khi anh ấy trở về, tôi thật sự không muốn sống nữa. Tôi tưởng rằng trải qua chuyện như thế này, anh ấy sẽ dứt khoát rời khỏi người đó. Nhưng đáng tiếc anh chỉ ở bên cạnh tôi mấy ngày, một cuộc điện thoại anh ấy lại bị gọi đi. Ban đầu tôi cứ luôn cho rằng đó là một người phụ nữ, rằng anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Nhưng sau đó tôi mới biết người đó là đàn ông. Tôi không rõ người đi chung với anh ấy là ai, nhưng một cuộc điện thoại của người đó lại có tác dụng hơn cả tôi và con. Có lẽ đó là một tổ chức gì đó, tôi không hỏi, cũng cảm thấy mình không sống tiếp những ngày tháng như vậy được nữa. Đáng tiếc anh ấy lại không đồng ý, cũng chỉ có thể qua ngày nào hay ngày đó thôi, chúng tôi nước song không phạm nước giếng, không bước vào chỗ của nhau một bước nào. Vì vậy nếu anh muốn bảo tôi giúp anh tìm ra người đó thì tôi không làm được.” Nghe thấy Diêm Vương Sống nói những lời này, trong lòng Diệp Ân Tuấn trầm xuống. “Tôi không bảo bà nói với tôi người đó là ai, tôi chỉ là muốn tạm thời lợi dụng cô để giữ chân Khôn. Tôi đã nói rồi, Nam Phương và Khôn đã liên thủ, bọn họ đã bắt vợ tôi. Cô cũng biết cô ấy mới phẫu thuật không lâu, cơ thể không chịu nổi đâu.” “Cơ thể Thẩm Hạ Lan không có yếu ớt như anh tưởng tượng đâu. Máu của người thuốc rất bổ đối với cô ấy, tuy mới phẫu thuật xong mấy ngày, nhưng cô ấy có thể chịu đựng được, anh yên tâm đi. Còn về Diệp Nam Phương mà tôi nói, tôi cũng nghe nói anh ta đã đến thành phố ngầm, chỉ là không ai biết anh ta ở đâu. Nếu anh muốn lợi dụng tôi và Khôn đàm phán thì tôi có thể đồng ý với anh, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi không hề quan trọng như anh nghĩ đâu. Trong lòng của Khôn, vợ còn không quan trọng bằng người đó. Có lúc thậm chí tôi còn nghĩ, có phải không nghe lời người đó thì Khôn sẽ chết không, nên tôi mới không ép anh ấy, chỉ là không còn cách nào tiếp tục sống cùng nhau.” Diêm Vương Sống nói xong thì cúi đầu, tiếp tục thí nghiệm trong tay. “Anh muốn ở đây thì cứ ở, chỉ cần đừng lên tiếng, trong lúc tôi làm thí nghiệm không thích có người ở đây, tốt nhất anh đừng khiến tôi cảm thấy được sự tồn tại của anh.” “Được.” Diệp Ân Tuấn cứ ngồi ở đó mà đợi. Khôn biết được Diệp Ân Tuấn đã đến chỗ Diêm Vương Sống nên gấp gáp không chịu được. Sau khi anh ta xin chỉ thị của bên trên, bên trên không đồng ý để Hoắc Chấn Hiên ra mặt, việc này khiến Khôn gấp muốn chết. “Diệp Ân Tuấn vẫn ở chỗ của Diêm Vương Sống?” “Đúng vậy, Khôn Gia. Nghe nói bên ngoài bệnh viện đều là người của Diệp Ân Tuấn.” Nghe thấy báo cáo của cấp dưới, Khôn vô cùng gấp gáp. ông ta gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn. “Diệp Ân Tuấn, chuyện giữa tôi và anh có thể đừng kéo người khác vào không?” “Đây là chuyện giữa tôi và ông sao? Nếu đúng là chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, vậy tại sao lại kéo vợ tôi vào?” “Chuyện đó không phải là do tôi làm, là Diệp Nam Phương làm! Anh nên tìm em trai anh!” “Bây giờ nó và ông là cùng một bọn. Từ lúc nó bắt vợ tôi thì nó đã không còn là em trai tôi nữa rồi.” Lời của Diệp Ân Tuấn đã cắt đứt quan hệ giữa hai người. Khôn ngây ra một lúc, quả thật là có nỗi khổ khó có thể nói ra. Diệp Nam Phương muốn Hoắc Chấn Hiên, nhưng bên trên của Hoắc Chấn Hiên lại không chịu thả người. Không có Hoắc Chấn Hiên, Diệp Nam Phương lại không chịu thả Thẩm Hạ Lan, lại không cách nào giải thích với bên Diệp Ân Tuấn được, chuyện mà lúc trước họ đã nói cũng không thể nào tiến hành được. Khôn ở giữa đúng thật là khó xử vô cùng. Không còn cách nào khác, ông ta lại gọi điện thoại cho bên trên lần nữa, nói về chuyện hợp tác với Diệp Ân Tuấn. Đối phương ngẫm nghĩ một lúc mới cho Khôn câu trả lời. Khi có được câu trả lời, trái tim Khôn mới xem như là buông xuống. ông ta mau chóng gọi điện thoại cho Diệp Nam Phương: “Bên trên đã đồng ý giao Hoắc Chấn Hiên cho cậu, nhưng cậu phải đưa Thẩm Hạ Lan tới chỗ của chúng tôi. Hơn nữa giao dịch không được tiến hành ở dưới thành phố ngầm. Mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, tuyệt đối không được để Diệp Ân Tuấn phát hiện ra cậu rời khỏi từ thành phố A. Chúng ta sẽ tìm chỗ khác để giao dịch.” “Không được!” Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh nghe thấy, mau chóng ngăn cản. “Phương Ngôn, nếu ở thành phố A, ở dưới thành phố ngầm, thì sẽ có người của Ân Tuấn, có người của nhà họ Diệp, cho dù cậu không phải là Diệp Nam Phương thì nhà họ Diệp cũng sẽ bảo vệ cậu, tôi cũng sẽ bảo Ân Tuấn bảo vệ cậu. Nhưng một khi rời khỏi phạm vi thế lực của Diệp Ân Tuấn thì bọn họ có làm gì cậu thì cũng sẽ không theo ý cậu nữa.” Phương Ngôn nghe thấy lời này của Thẩm Hạ Lan thì ít nhiều cũng thấy hơi ngạc nhiên. “Cô thế mà lại nghĩ cho tôi? Cô không oán hận tôi sao? Nếu không phải do tôi thì cô sẽ không bị giày vò như vậy, thậm chí suýt chút nữa đã chết trên đường đến thành phố A, cô đều quên hết rồi sao?” “Không có cậu, tôi cũng sẽ chết. Cơ thể của tôi cũng không phải là do cậu làm, là thím Trương. Nếu không có cậu, có lẽ bây giờ tôi thật sự đã thoi thóp rồi, mặc dù cậu đã tính kế tôi, nhưng cũng đã cứu tôi. Dụ tôi đến chỗ của Diêm Vương Sống, nếu tôi đoán không sai thì Lam Thần cũng là do anh sắp đặt đúng không?” Nghe thấy lời của Thẩm Hạ Lan, Phương Ngôn lắc lắc đầu nói: “Lam Thần thật sự không phải là do tôi sắp đặt, là do bà cụ Diệp đã thả tin, truyền vị trí của Lam Thần ra ngoài. Lam Thần là một Người thuốc, có rất nhiều người trên đời này muốn có được anh ta, cuộc làm ăn dưới thành phố ngầm này không thể không làm, nên khi chúng tôi đã truyền tin tức ra, Lam Thần bị người của thành phố ngầm bắt.” “Cho nên từ đầu đến cuối, tất cả mọi việc đều nằm trong sự sắp đặt của các cậu. Tôi không thể không nói, gan của các cậu rất lớn, chỉ cần một khâu trong đó không tiếp được thì có lẽ tôi thật sự đã chết rồi.” Phương Ngôn gật đầu nói: “Đúng vậy, vì vậy cô không oán hận tôi?” “Tôi chỉ nhìn kết quả, mà kết quả chính là tôi trong họa gặp phúc, sức khỏe tôi đã hồi phục rồi, sau này có thể sẽ có quãng đời còn lại rất dài để sống bên cạnh Ân Tuấn, như vậy là đủ rồi.” “Quãng đường còn lại rất dài, nhưng lại không nhất định có thể ở bên cạnh nhau. Cô nói mà, người Diệp Ân Tuấn yêu nhất là em trai anh ta, nếu anh ta biết Hoắc Chấn Hiên đã giết em trai anh ta, cô cảm thấy anh ta sẽ ở bên cạnh cô mà không có khúc mắc gì sao?” Lời của Phương Ngôn khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc. Cô không biết, thật sự không biết, chắc là sẽ không đâu? Diệp Ân Tuấn yêu cô như vậy, chắc sẽ không vì chuyện này mà buông tay cô đâu đúng không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 594
Chương 594