CHƯƠNG 649: THỨ BỌN HỌ CẦN LÀ THỜI GIAN
Tốc độ của Diệp Ân Tuấn rất nhanh.
Anh cũng chỉ vừa mới quyết định ở bên Thẩm Hạ Lan bảy ngày, chỉ sợ thật sự xảy ra chuyên gì, đến cả kí ức cơ bản nhất của bọn họ cũng không còn bao nhiêu.
Nghĩ lại từ sau khi Thẩm Hạ Lan gả cho anh, thời gian hai người thật sự ở bên nhau rất ít, ít đến mức anh dùng hai bàn tay cũng có thể đếm được.
Bây giờ không chỉ chuyện của bà Diệp khiến anh cảm thấy thiếu nợ với Thẩm Hạ Lan, chỉ đơn giản nói là tám năm kết hôn này, chỉ nói Thẩm Hạ Lan sinh cho anh một đôi nam nữ, anh đã thấy mình nợ Thẩm Hạ Lan quá nhiều, quá nhiều rồi.
Nhìn địa điểm du lịch trên điện thoại, Diệp Ân Tuấn nhất thời khó mà lựa chọn.
Tay của anh có hơi run, lập tức gọi điện cho Tống Đình.
“Tống Đình, cậu nói xem vào thời điểm này, đi đâu chơi thì vui?”
Tống Đình ngơ ra, vội nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh muốn cho tôi nghỉ phép, để tôi đi chơi với Tử Thất sao?”
“Nghĩ gì đấy? Tôi muốn đi chơi với Hạ Lan, cậu cứ ngoan ngoãn ở công ty đi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan thấy buồn bã.
“Tổng giám đốc Diệp, anh không thể như vậy được, công ty là của anh đó.”
“Nếu như cậu muốn thì có thể tặng cho cậu, bây giờ tôi không có thời gian quản những thứ này.”
Lời của Diệp Ân Tuấn lại rất thành thật.
Tống Đình càng chán nản hơn.
“Mau lên, chơi ở đâu thì vui? Tôi muốn đặt vé máy bay.”
“Đặt vé máy bay? Không ngồi máy bay riêng sao?”
Tống Đình có chút khó hiểu hỏi.
Diệp Ân Tuấn nhìn ra hành lang bên ngoài, khẽ nói: “Không, tôi muốn cho Hạ Lan trải qua một cuộc sống của người bình thường, tôi phải cùng cô ấy trải nghiệm cuộc sống của các cặp vợ chồng bình thường là như thế nào.”
“Vợ chồng bình thường? Gạo dầu muối tương giấm trà, có gì tốt đâu chứ.”
Lời của Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấn ngơ ra.
Gạo dầu muối tương giấm trà?
Cũng không phải không tốt mà đúng không?
Chỉ cần hai người có thể ở bên nhau, cho dù chỉ ở trong nhà cũng là nghỉ lễ, có điều Diệp Ân Tuấn vẫn nhớ lúc mới kết hôn, ánh mắt mong muốn được đi tuần trăng mật của Thẩm Hạ Lan.
Anh nợ Thẩm Hạ Lan một cuộc du lịch tuần trăn mật!
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Nơi nào có khung cảnh đẹp?”
“Nếu nói về thời tiết dễ chịu thì là Vân Nam. Tây Song Bản Nạp có đồ ngon, Giang Lệ, Đại Lí thì vui, đều có thể khiến người ta thả lỏng tâm trạng.
Lời của Tống Đình đã khiến Diệp Ân Tuấn đưa ra quyết định.
“Vậy thì giúp tôi đặt hai tấm vé máy bay đi Vân Nam, phải nhanh lên, tốt nhất là hôm nay có thể xuất phát.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn cúp máy.
Tống Đình phía bên kia vội đi chuẩn bị.
Diệp Ân Tuấn trở về phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của cô có chút u buồn.
Thẩm Hạ Lan của trước kia sẽ không hay trở nên ngây ngốc như vậy, nhưng cô của bây giờ chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng kì lạ.
Diệp Ân Tuấn tiến tới, khẽ ôm Thẩm Hạ Lan từ phía sau.
Thẩm Hạ Lan ngơ ra, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vốn định giãy giụa, nhưng lại im lặng.
“Bảy ngày là bắt đầu từ ngày hôm nay sao?”
Tư thế tay của Thẩm Hạ Lan khiến trái tim của Diệp Ân Tuấn lại nhói đau một lần nữa.
“Có phải chỉ nói như vậy, làm như vậy em mới dễ chịu hơn không? Nếu đúng vậy, thì tùy ý em.”
Lời của Diệp Ân Tuấn lại khiến Thẩm Hạ Lan rơi vào im lặng.
Cô không muốn làm tổn thương Diệp Ân Tuấn, cô cũng biết có những lúc ngôn ngữ chính là một con dao, có thể vô hình làm thương người khác, lại khiến người ta đau đớn không kêu thành tiếng.
Cô thật sự không cố ý.
“Được rồi, không nói nữa, bất kể em muốn làm thế nào, anh đều được cả, dù sao chúng ta còn phải ở bên nhau bảy ngày mà, có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt.
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn thấy được sự chua xót từ nụ cười của anh.
Cô cũng không dễ chịu.
“Chúng ta đi Vân Nam có được không? Anh nhớ lúc chúng ta mới kết hôn, em muốn đi tuần trăng mật, nhưng lúc đó anh lại quá bận, không có thời gian đi, mới đó mà đã tám năm rồi. Nhân cơ hội này, chúng ta không ra nước ngoài, đi Vân Nam xem xem có được không?”
Lời của Diệp Ân Tuấn lại khiến Thẩm Hạ Lan khẽ ngơ ra.
Không ngờ anh vẫn nhớ tám năm trước chưa đi du lịch tuần trăng mật, chắc không phải do bận, lúc đó e là không muốn.
Dù sao lúc đó Diệp Ân Tuấn vẫn chưa rõ trái tim của mình.
Bây giờ có thể đi tuần trăng mật một lần, cô cũng cảm thấy rất tốt, nên đã gật đầu.
Mã may bay Tống Đình đã gửi tới.
Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói: “Cần mang đồ gì không? Nếu không, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát.”
“Bọn trẻ thì sao?”
Thẩm Hạ Lan vẫn có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, anh đã liên hệ xong rồi, sẽ có bảo mẫu chăm sóc chúng.”
“Nghê Nghê thì sao?”
“Cũng tìm bảo mẫu rồi, bảy ngày này sẽ không có chuyện gì đâu.”
Diệp Ân Tuấn hi vọng biết bao Thẩm Hạ Lan cũng có thể quan tâm anh giống như quan tâm bọn trẻ.
Không ngờ anh lại ghen với cả đám trẻ.
Thấy anh đã sắp xếp xong mọi thứ, lúc này Thẩm Hạ Lan mới gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất, nói phải ra ngoài mấy ngày, bảo cô ấy không cần lo lắng cho mình.
Lam Tử Thất hỏi cô muốn đi đâu, Thẩm Hạ Lan không trả lời.
Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan lập tức xuất phát.
Sau khi Lam Dũng và Lam Tử Thất biết tin Thẩm Hạ Lan đi chơi cùng Diệp Ân Tuấn, Lam Tử Thất vô cùng tức giận.
“Tống Đình, có phải Diệp Ân Tuấn bắt cóc Thẩm Hạ Lan không? Tôi nói cho anh, lần sau bất kể có nói gì, Diệp Ân Tuấn có làm gì, Hạ Lan cũng không thể nào ở cùng anh ta được.”
Lam Tử Thất tức giận gọi điện cho Tống Đình, cả người cô sắp nhảy dựng lên rồi.
Tống Đình xoa huyệt thái dương, nói: “Tình yêu à, là bọn họ muốn đi bù lại tuần trăng mật, em đừng lo lắng nữa có được không? Chuyện tình cảm là của riêng bọn họ mà.”
“Cái rắm! Gì mà của riêng bọn họ! Hạ Lan đã hi sinh bao nhiêu cho đoạn tình cảm này? Cô ấy đã thương tích đầy mình rồi anh có hiểu không? Chẳng lẽ còn muốn Hạ Lan chết ở nhà họ Diệp rồi thì mới cam lòng sao?”
Lam Tử Thất nói một hồi rồi cúp máy.
“Bọn họ đi đâu rồi?”
Lam Tử Thất nói muốn đi điều tra tung tích của Thẩm Hạ Lan, lại bị Lam Dũng cản lại.
“Chị, anh Tống nói đúng đó. Chuyện tình cảm là của riêng bọn họ, em có thể nhìn ra, chị Thẩm yêu tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Diệp cũng một lòng một dạ với chị Thẩm.”
“Thế thì làm sao? Cho dù yêu thương sâu đậm thì có sao? Chị không muốn Hạ Lan bị tổn thương nữa, em có hiểu hay không?”
Lam Tử Thất ngồi xuống ghế dài, vô cùng buồn bã.
Lam Dũng thấy Lam Tử Thất như vậy, tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Em hiểu. Chị chỉ mong có thể gánh vác hết toàn bộ nỗi khổ của chị Thẩm, nhưng chị à, chị có từng nghĩ, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình không. Cho dù chị Thẩm và tổng giám đốc Diệp thật sự li hôn, chị ấy sẽ hạnh phúc sao? Những đứa con mà chị ấy quan tâm sẽ được sống dễ chịu sao? Tổng giám đốc Diệp không phải người xấu, nếu nói anh ấy là một người đàn ông không màng đến sống chết của vợ, li hôn thì cũng li hôn rồi. Nhưng chị nghĩ xem, chị có thể ở bên chị ấy bao lâu? Chị cũng phải kết hôn, chị cũng phải có gia đình riêng của mình, có con cái của mình, đến lúc đó chị Thẩm phải làm thế nào? Một mình chị ấy cô độc khổ sở chăm con, đây chính là những điều chị muốn sao?”
Lam Tử Thất nhất thời không nói thành lời.
Cô không muốn như vậy!
Nhưng mà…”
“Chị, đừng quản nữa, bọn họ sẽ xử lí tốt thôi.
Lời của Lam Dũng khiến Lam Tử Thất nghe rất không vừa tai.
“Diệp Ân Tuấn đánh em rồi mà em còn nói giúp anh ta như vậy à? Em không có tự trọng sao?”
Lam Dũng lại cười nói: “Nếu anh ấy không đánh em, em đã không nói những điều này rồi. Bởi vì anh ấy quan tâm chị Thẩm, em mới yên tâm để chị Thẩm đi theo anh ấy. Rào cản trong lòng chị Thẩm cần chị ấy tự bước qua. Nhưng chị cũng phải cho bọn họ thời gian chứ. Em đã điều tra rồi, lúc chị Thẩm xảy ra chuyện, tổng giám đốc Diệp đang ở quân khu làm việc. Một người đàn ông có thể bỏ lại gia đình nhỏ cho mình vì quân khu, chị cảm thấy anh ấy có đáng để gửi gắm cả đời không? Bây giờ tổng giám đốc Diệp đã hoàn toàn giải phóng mọi thứ rồi, anh ấy có rất nhiều thời gian để ở bên chị Thẩm, có thể bù đắp cho chị Thẩm, tại sao chị còn muốn ngăn cản.”
“Đó là vì chị muốn tốt cho Hạ Lan.”
Lam Tử Thất có chút yếu thế.
Lam Dũng biết, thật ra Lam Tử Thất cũng bị dao động rồi.
Anh ta nói tiếp: “Chị thật sự muốn tốt cho chị ấy thì nên buông tay. Tổng giám đốc Diệp là một người đàn ông chân chính, nhưng không ai có thể đảm bảo bên cạnh một người đàn ông chân chính sẽ không có tiểu nhân thật và tiểu nhân giả. Sao anh ấy có thể nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển thành mức này được? Hơn nữa, mọi thứ đều do chị Thẩm tự mình lựa chọn. Chị ấy biết rõ tổng giám đốc Diệp có hai tầng thân phận, vẫn mong muốn trải qua cuộc sống của một người vợ có chồng làm quân nhân, vậy nói rõ điều gì đây? Nói rõ chị ấy yêu tổng giám đốc Diệp. Yêu là một chữ rất thần kì, có thể khiến người ta giẫm lên mọi chông gai, vượt qua mọi khó khăn, cũng có thể khiến người ta trở mặt thành thù, cả đời này sống trong đau khổ. Chẳng lẽ chị muốn cả đời này của chị Thẩm sẽ phải nuối tiếc và đau khổ soa? Bọn họ yêu thương nhau, bây giờ thứ họ cần nhất chính là thời gian.”
“Được rồi được rồi, biết em nói hay rồi. Hiểu rõ về tình yêu như vậy, lúc nào em mới định đưa một cô người yêu về cho ba mẹ đây? Mấy ngày trước ba mẹ còn gọi điện thoại về, hỏi em có người yêu chưa đấy. Lam Dũng, em mà còn không tìm người yêu đi, ba mẹ sẽ tưởng em là đồng tính đó!”
Lam Tử Thất lập tức chuyển chủ đề.
Lam Dũng không ngờ chủ đề lại thay đổi nhanh đến vậy, mà còn đến một cách mãnh liệt như vậy, nhất thời có chút khổ sở.
“Chị, chị đừng như vậy nữa có được không?”
“Đi, về nhà gặp ba mẹ với chị.”
Lam Tử Thất kéo cánh tay của Lam Dũng, cưỡng ép lôi vào nhà.
Lúc Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đến sân bay, Thẩm Hạ Lan có chút khó hiểu.
Hình như Diệp Ân Tuấn biết cô đang nghĩ gì, cười nói: “Từ bây giờ bắt đầu, không phải tổng giám đốc Diệp, cũng không phải tổng giám đốc Thẩm, chúng ta chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, đi du lịch giống người bình thường có được không?”
Thẩm Hạ Lan ngơ ra, có điều vẫn gật đầu.
Trước khi gả cho Diệp Ân Tuấn, cô cũng từng ngồi khoang phổ thông.
Sau khi lên máy bay, Thẩm Hạ Lan lại ngơ ra lần nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng ngơ ra.
Tống Đình đúng là thật sự muốn bọn họ trải sự đời, không ngờ lại đặt khoang phổ thông.
Nhìn khoang phổ thông đông đúc, Diệp Ân Tuấn có chút chán nản.
Đôi chân dài này của anh mà bay sáu giờ thì không phải phế luôn à?
Thẩm Hạ Lan như nhìn ra sự khó khăn của anh, cười ra hiệu tay hỏi: “Hay là nâng hạng khoang?”
Thấy sự trêu đùa trong đáy mắt Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cắn răng nói: “Không cần, khoang phổ thông cũng tốt.”
Thẩm Hạ Lan cũng không tranh cãi tiếp, mà lại cảm thấy dễ chịu kì lạ.
Cô giống như đã trở về thời đại học, trở về thời đi du lịch ngồi khoang phổ thông chen chúc cùng Lam Tử Thất.
Thẩm Hạ Lan quen đường thuộc lối tìm được chỗ ngồi của cô và Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên trong, mà vị trí của anh lại ở ngoài, ở giữa lại còn trống một chỗ!
Anh lập tức tức giận.
Tên Tống Đình này làm sao vậy chứ?
Đặt vé không phải nên đặt cùng nhau sao?
Ở giữa còn có một người nữa là như thế nào?
Lúc Diệp Ân Tuấn đang ngây ra, có một người đàn ông to lớn đi vào, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.