CHƯƠNG 678: CÔ GÁI NÀY LÀ MẮT MÙ SAO
“Xảy ra chuyện gì?”
Trước khi Lam Dũng rời đi gửi gắm Thẩm Hạ Lan cho Đại Quân chăm sóc, hôm nay Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Đại Quân, đương nhiên Đại Quân vô cùng xem trọng.
Thẩm Hạ Lan nói lại chuyện này một lần, cũng chụp lại ảnh.
Đại Quân nhanh chóng chạy đến.
Lúc Tống Dật Hiên tìm được hộ lý, lập tức đưa cô ta đến phòng bệnh, lại nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Hạ Lan giúp Thẩm Hạ Lan thu dọn Diệp Ân Tuấn, lập tức nóng nảy.
“Cái người kia, anh là ai, ai cho anh đi vào?”
Thẩm Hạ Lan thấy Tống Dật Hiên muốn đánh vào, lập tức giải thích cho anh ta.
“Đây là bạn của tôi Đại Quân, cảnh sát bên này, tôi báo cảnh sát, để anh ấy xử lý chuyện ngược đãi bên này.”
Sắc mặt Tống Dật Hiên lập tức đen lại.
“Bạn của cô? Bây giờ cô mới đến bên này bao nhiêu ngày chứ? Sao nơi đây cũng có bạn? Tôi nói cho cô biết, bây giờ người không phải đều tốt đâu, cô cẩn thận một chút. Sao ăn một trăm hạt đậu cũng không chê đậu mùi?”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan có chút có rút.
“Anh quản nhiều thật đấy.”
Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn hộ lý đứng sau lưng Tống Dật Hiên, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Hộ lý thấy báo cảnh sát rồi, sợ đến mức cái gì cũng nhận.
“Thật xin lỗi, tôi đầu thú. Tôi chỉ là nghe nói lúc trước cô tìm bác sĩ hỏi vấn đề quần áo của anh Diệp, tôi cho là trên người anh ấy có cái gì đó đáng giá, cho nên mới thừa dịp mọi người không ở đây lục lọi. Nhưng mà thật sự không tìm được, thật sự!”
Hộ lý giải thích làm Thẩm Hạ Lan càng thêm tức giận.
“Ngấp nghé tiền tài của chúng tôi thì thôi, cô thế mà còn để bệnh nhân quần áo không chỉnh tề một mình ngốc ở trong phòng bệnh, làm hộ lý kiểu gì? Hơn nữa, vì sao trên người chồng tôi có vết nhéo?”
Đây mới là chuyện mà Thẩm Hạ Lan tức giận nhất.
Tham tài thì tôi, thế mà còn nhân lúc Diệp Ân Tuấn hôn mê bất tỉnh mà bắt nạt Diệp Ân Tuấn, quả là buồn cười!
Diệp Ân Tuân bao giờ thì phải chịu vũ nhục đến mức này?
Đại Quân thấy ánh mắt hộ lý lập lòe, lạnh lùng nói: “Nếu như cô không nói, tôi thật sự phải dẫn cô đi.”
“Chuyện này không liên quan đến tôi!”
Hộ lý vội vàng chỉ về phía Tống Dật Hiên.
“Là anh ta, là anh ta cho tôi một khoản tiền, để tôi làm như thế. Tôi cũng muốn có thể kiếm được thêm một ít, xem trên người anh Diệp có thứ gì đáng giá không, cho nên mới…”
Lời nói của hộ lý làm Thẩm Hạ Lan trầm mặt xuống.
“Là anh?”
Cô nhìn Tống Dật Hiên, cả người có chút khó tin.
Tống Dật Hiên thấy chuyện lộ rồi, gật đầu thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.
“Là tôi thì sao? Tôi chính là không vừa mắt Diệp Ân Tuấn. Lúc anh ta tỉnh táo tôi không hơn được, tôi còn không thể thừa dịp anh ta hôn mê mà bắt nạt lại được sao?”
Tống Dật Hiên càng nói càng nhỏ, bởi vì anh ta nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan càng lúc càng khó coi.
“Không phải, Hạ Lan, tôi không có tư tưởng xấu gì cả, không phải chỉ là nhéo mấy cái thôi sao? Cũng không chết người được, tôi…Ai, Hạ Lan!”
Chuyện Tống Dật Hiên chuyển xấu còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã đi về phía cửa phòng.
Tống Dật Hiên vội vàng đuổi theo giải thích.
“Cô đừng nóng giận, tôi sai rồi, tôi sai rồi được không? Hay là, cô nhéo lại đi, cô nhéo tôi có được không? Chỉ cần cô vui là được rồi. Cô đừng giận.”
Đang lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan mở cửa phòng ra, Tống Dật Hiên theo sát phía sau, Thẩm Hạ Lan xoay người một cái, trực tiếp nắm lấy cổ áo anh ta ném ra ngoài.
Sao đó “Cạch” một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại.
Tống Dật Hiên thiếu chút nữa đứng không vững, chờ sau khi anh ta đứng vững lại thì đã bị Thẩm Hạ Lan đuổi ra ngoài rồi.
“Hạ Lan, cô hãy nghe tôi nói, cô đừng như vậy! Hạ Lan! Ai u, tôi đau bụng!”
Tống Dật Hiên ở bên ngoài làm đủ chuyện, Thẩm Hạ Lan hờ hững.
Cô nhìn lại hộ lý, lạnh lùng gửi tin nhắn cho Đại Quân:”Người này xử lý theo trình tự đi, tôi không đồng ý giải quyết riêng.”
Đại Quân gật nhẹ đầu.
“Vậy cái người bên ngoài kia…”
Anh ta nhìn ra được, Thẩm Hạ Lan rất tức giận, nhưng mà đối với người đàn ông bên ngoài vẫn có vẻ tha thứ.
Diệp Ân Tuấn là điểm yếu, là nghịch lân không thể động vào của Thẩm Hạ Lan, cô ngay cả hộ lý cũng không buông tha, lại chỉ ném người đàn ông kia ra ngoài, cho nên Đại Quân vẫn là mở miệng hỏi.
Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan có chút rối rắm, đánh chữ nói: Chuyện của anh ta tôi tự mình xử lý, làm phiền anh rồi.”
“Không sao, tôi về trước đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”
Đại Quân dẫn theo hộ lý rời khỏi bệnh viện.
Lúc cửa phòng bệnh mở ra, Tống Dật Hiên muốn tiến vào, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan dọa sợ.
“Cái đó, Hạ Lan, tôi thật sự chỉ là đùa một chút. Nếu không cô nhéo lại đi, thật sự, tôi nói thật!”
Thẩm Hạ Lan cũng không để ý đến anh ta, trực tiếp khép cửa phòng lại.
Sau đó, Thẩm Hạ Lan giống như ở trong phòng bệnh, chuyện gì cũng không mượn tay người khác, một mình ngày đêm hầu hạ Diệp Ân Tuấn, nói chuyện với anh, mát xa cho anh, hầu hạ anh ăn cái gì đó, mặc dù không đút vào được, cô cũng cố gắng.
Mà Tống Dật Hiên giống như bị cô đưa vào quên lãng, có đôi khi gặp được cũng trực tiếp lướt qua, căn bản không phản ứng với anh ta.
Cuộc sống như vậy qua ba ngày, Tống Dật Hiên không chịu nổi.
“Thẩm Hạ Lan, có chuyện gì thì nói, cô đừng có bạo lực lạnh được không?”
Tống Dật Hiên trực tiếp ngăn cản đường đi của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan bê một chậu nước, vừa đúng là nước lau người cho Diệp Ân Tuấn. Đường đi của cô bị Tống Dật Hiên ngăn lại, ánh mắt có chút lạnh lùng.
“Tránh ra!”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan thể hiện ý này.
Tống Dật Hiên vội vàng nói: “Không đi! Hôm nay cho dù cô có đánh chết tôi, tôi cũng không đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta, giây sau nước trong tay trực tiếp “Ào” một tiếng, toàn bộ đổ xuống trên người trên đầu Tống Dật Hiên.
“Phù!”
Tống Dật Hiên bị xối lạnh thấu tim.
“Thẩm Hạ Lan!”
Thẩm Hạ Lan lại vẫn không nói gì, xoay người về phòng bệnh, sau đó lần nữa khép cửa phòng lại.
Tống Dật Hiên ướt sũng như vậy đứng trong hành lang, người đi tới lui đều nhìn anh ta.
“Nhìn cái gì? Chưa từng gặp người đẹp trai như tôi sao?”
Tống Dật Hiên nổi giận phát tiết về phía người qua đường.
Có người nở nụ cười, có người trực tiếp rời đi.
Tống Dật Hiên buồn bực quay về khách sạn của mình, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới nhớ đến đây là nước lau người của Diệp Ân Tuấn.
Mẹ nó, anh ta lại bị Diệp Ân Tuấn dày vò, người này cho dù đã là người thực vật rồi, vẫn làm cho người ta không thoải mái như vậy.
Sau khi Tống Dật Hiên thay quần áo xong, tiếp tục không ngừng cố gắng.
Anh ta đi đến chỗ gần đó mua đồ ăn ngon, đi đến bệnh viện, tiếp tục gõ cửa phòng bệnh Diệp Ân Tuấn.
‘Thẩm Hạ Lan, mở cửa, Thẩm Hạ Lan, mở cửa!”
Anh ta giống như là một tên vô lại, làm phiền Thẩm Hạ Lan đến đau đầu nhức óc.
Đúng lúc này, Trương Mẫn muốn đưa báo cáo tài vụ cho Thẩm Hạ Lan, sớm đã báo trước cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thật sự không có cách nào, nói với Trương Mẫn: “Cửa phòng bệnh của tôi có một người đàn ông vô cùng đáng ghét, cô xem có biện pháp nào bắt anh ta đi đi.”
Trương Mẫn từ sau khi được Thẩm Hạ Lan đề bạt lên, một lòng chỉ suy nghĩ vì Thẩm Hạ Lan, hận không thể dùng tất cả sức lực và năng lực của mình kính dâng cho Thẩm Hạ Lan.
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cô ta vội vàng trả lời: “Được, để tôi nghĩ cách.”
Tống Dật Hiên còn không biết Thẩm Hạ Lan đang cho người đối phó mình, vẫn đứng chắn ở cửa phòng Thẩm Hạ Lan.
Đều nói con gái đều sợ con trai dây dưa, anh ta không tin, mình ngày đêm xem chừng như vậy, Thậm Hạ Lan có thể không để ý đến mình.
Tống Dật Hiên nghĩ vô cùng tốt đẹp.
Không lâu sau, Trương Mẫn mang một túi hoa quả đến.
“Này, anh làm gì thế?”
Trương Mẫn nhìn nhìn Tống Dật Hiên, trực tiếp mở miệng.
Tống Dật Hiên ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ xa lạ đứng trước mặt anh ta.
Đối với những khóm qua mà Tống Dật Hiên đã từng ngắm qua, Trương Mẫn quả thật quá bình thường, chính là loại nhân vật nhìn qua sẽ không nhớ được, nhìn chục lần anh ta vẫn không nhớ được.
“Cô làm cái gì?’
Tống Dật Hiên lạnh lùng hỏi.
Với anh ta mà nói, người ở địa vị cao có thể đầu hàng nhân nhượng nói chuyện với người có địa vị thấp như Trương Mẫn, chính là phúc của Trương Mẫn.
Trương Mẫn còn lâu mới giống như là những người phụ nữ khác, hài lòng với tướng mạo của anh ta, khác biệt là, có chút ghét bỏ nói: “Nhóc mặt trắng ở đâu đến? Thế mà chặn ở cửa phòng bệnh của Thẩm tổng chúng tôi. Tôi cho anh biết, anh nhanh đi đi, còn không đừng trách tôi không khách khí.”
“Ai nha, không khách khí với tôi? Cô nói ai là mặt trắng?”
Tống Dật Hiên có chút bị chọc tức nở nụ cười.
Cô gái này được lắm!
Vừa nhìn mặt, lớn lên không ra làm sao cả, tính tình lại vô cùng xấu, nói chuyện cũng không dễ nghe. Anh ta lớn lên trắng trẻo là lỗi của anh ta sao? Hơn nữa cả người anh ta đều là cơ bắp mà?”
Trương Mẫn mặc kệ trong lòng anh ta nghĩ cái gì, mắt lạnh nhìn từ trên xuống dưới Tống Dật Hiên, sau đó ghét bỏ nói: “Còn nói mình không phải? Da trắng như vậy, nhìn là biết không làm gì mà sống. Người như cây gậy trúc, gió thổi qua là phải chạy đi ngay? Nhìn xem, cái eo này có mấy lạng thịt?”
Đang lúc nói chuyện, Trương Mẫn trực tiếp ra tay với Tống Dật Hiên, siết lấy vòng eo không chút thịt thừa của anh ta, rồi lại ghét bỏ.
“Chỉ với anh như vậy, chỉ biết lãng phí lương thực, không phải tên mặt trắng thì là cái gì? Đi nhanh lên đi, cái loại như anh, ngã vào Thẩm tổng của chúng tôi cũng không cần.”
Những lời này làm Tống Dật Hiên tức đến méo miệng.
Anh ta lãng phí lương thực?
Anh ta gió thổi là bay sao?
Eo anh ta không có mấy lạng thịt?
Người phụ nữ này mắt mù sao?
“Này, cô gái, nếu như đây là cách cô tiếp cận tôi, như vậy bản thiếu gia nhớ kỹ cô rồi. Cô có thể không biết tôi là ai, tôi là…”
“Tôi đếch cần biết anh là ai đấy? Người chỉ ăn không làm ở chỗ của tôi chính là phế vật, tránh ra.”
Trương Mẫn chẳng muốn dài dòng với Tống Dật Hiên, trực tiếp đẩy anh ta ra.
Tống Dật Hiên cho rằng một cô gái mét rưỡi không có sức gì, cũng không phòng bị, ai ngờ cô gái này nhìn qua nhỏ nhỏ, lực đẩy lại làm Tống Dật Hiên không chịu nổi, trực tiếp đặt mông ngồi xuống sàn nhà.
“Nhìn đi, chỉ như vậy, còn nói mình không phải tên mặt trắng? Còn muốn chặn cửa của Thẩm tổng? Cũng không tự nhìn lại mình cho kỹ. Thật là không biết lương sức!
Nói xong, Trương Mẫn nhìn cũng không nhìn Tống Dật Hiên, trực tiếp mở cửa đi vào, hơn nữa còn nhốt Tống Dật Hiên ở bên ngoài.
Nhìn cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, Tống Dật Hiên ngây người.
Anh ta lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị phụ nữ ghét bỏ.
Mấu chốt là, anh ta còn bị một cô gái nhỏ đẩy ngã xuống đất.
Mẹ nó chứ!
Đây thật sự là quá mất mặt.
Xung quanh có mấy cô y tá đi qua mím môi cười, cũng có người xì xào bàn tái. Bởi vì mấy hôm nay Tống Dật Hiên vẫn luôn ở đây, cho nên tất cả mọi người đều biết, cũng tương đối có chút làm càn.
Tống Dật Hiên cảm giác anh danh một đời của mình cứ bị hủy như vậy, trong lòng buồn bực muốn chết.
Đây là loại phụ nữ tuyệt thế gì chứ?
Anh ta tức đến mực trực tiếp nhảy lên, lần nữa đập cửa kêu lên.