TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 701

CHƯƠNG 701: MỘT MÌNH TÔI CŨNG CÓ THỂ

“Anh…”

Sắc mặt Trương Mẫn đỏ như tôm luộc, làm người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Tống Dật Hiên đột nhiên không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Đã kết giao với nhiều phụ nữ như vậy, loại cảm xúc rung động trong lòng này thật sự là lần đầu tiên gặp được.

“Anh còn nhìn!”

Trương Mẫn cảm thấy mất mặt chết rồi, đặc biệt là ánh mắt bây giờ của Tống Dật Hiên, quả thật làm cho cô cảm thấy có chút không ngẩng đầu lên được.

Tống Dật Hiên vôi vàng quay đi, nhưng mà nhịp tim trong lồng ngực vẫn gia tốc đều, giống như tùy lúc có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bọn họ thở hổn hển, trong không khí giống như tràn ngập một hơi thở khác thường.

Chung Lỗi nhìn thấy một màn như vậy, có chút không biết mình có nên nói chuyện hay không.

“Khụ khụ!”

Anh ta không tự nhiên ho khan một tiếng.

Sắc mặt Trương Mẫn đỏ hơn, lúc này cô mới ý thức được còn có bác sĩ ở đây.

Tống Dật Hiên lại khôi phục rất nhanh, nhìn nhìn Chung Lỗi nói: “Mọi người lúc nào thì đi? Mọi người đi, Trương Mẫn làm sao bây giờ?”

Chung Lỗi nhìn nhìn Trương Mẫn, thấp giọng nói: “Tôi đã sắp xếp người tiếp nhận, yên tâm đi, người đó cũng là chuyên gia ở phương diện này, huống chi cô ấy chỉ cần tĩnh dưỡng.”

“Vậy cũng phải để bác sĩ đó ở đây. Nếu như chuyện bên kia có thể, xin anh cố hết sự, Tống Dật Hiên tôi nhất định sẽ cảm kích anh.”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm Chung Lỗi ngây ra một lúc.

“Anh và Diệp Ân Tuấn là bạn tốt?”

Tống Dật Hiên không trả lời.

Trương Mẫn nghe đối thoại của bọn họ, lúc này mới hiểu được ý của Thẩm Hạ Lan đến bên này.

“Thẩm tổng không phải đến vì hợp đồng?”

“Em cho rằng ai cũng ngốc nghếch chỉ biết hợp đồng, chỉ biết kiếm tiền như em sao? Cô nhóc ngốc.”

Tống Dật Hiên xoa xoa đầu Trương Mẫn, sau đó cầm phích nước nóng lên nói: “Anh đi chuẩn bị nước ấm, có chuyện gì em gọi y tá, đừng có tự mình không biết lượng sức mình mà muốn hành động, nghe không?”

“Ừm.”

Có lẽ thái độ của Tống Dật Hiên quá mức dịu dàng, có lẽ là vì vừa rồi một màn xấu hổ làm Trương Mẫn có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Dật Hiên, cô lần đầu tiên nghe lời và nhu thuận như thế, không khỏi làm khóe miệng của Tống Dật Hiên giương lên.

Chung Lỗi cảm thấy mình đứng nơi này chính là kỳ đà cản mũi, còn không bằng nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

“Cái đó có chuyện gì có thể tìm bác sĩ Lưu, tôi đã nói qua với anh ta, sáng mai tôi sẽ về với đám Thẩm Hạ Lan, cho nên cô nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, nghe lời bác sĩ có biết không?”

“Cảm ơn anh, bác sĩ Chung.”

Trương Mẫn gật đầu.

Chung Lỗi rời khỏi phòng bệnh.

Lúc trong phòng bệnh chỉ còn một minh Trương Mẫn, cô không khỏi có chút cô đơn.

Nhớ đến hình ảnh lúc đó, đột nhiên cảm thấy có chút nghĩ mà sợ. Nếu như mình thật sự xảy ra chuyện, em trai phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, cô vội vàng gọi điện thoại cho em trai, xác nhận em trai ở trường học không có vấn đề gì xong mới để điện thoại xuống.

Lúc Tống Dật Hiên quay về thấy Trương Mẫn nói chuyện với em trai, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi.

Nếu như Trương Mẫn không thể khôi phục tốt, đời này cô có thể thật sự không có cách nào làm một người mẹ nữa, đây thật sự rất tàn nhẫn với một người phụ nữ.

Anh ta có thể phụ trách cả đời với Trương Mẫn, thậm chí có thể cho Trương Mẫn một tình yêu trọn vẹn, nhưng mà anh không thể cho Trương Mẫn một đứa con được.

Nghĩ đến đây, Tống Dật Hiên vô cùng đau lòng.

Nếu như không phải vì mình, Trương Mẫn vẫn còn nhiều khả năng, nhưng mà bây giờ…

Anh cắn răng đi đến, hít sâu một hơi, vừa cười vửa nói: “Nghe nói em có đứa em trai?”

“Hả? Sao anh biết?”

Trương Mẫn có vẻ vô cùng bất ngờ.

Tống Dật Hiên cười nói: “Công ty có lý lịch, chính cô điền. Lúc Hạ Lan sắp xếp hồ sơ tuyển dụng tôi ở bên cạnh, từng thấy.”

“A, thì ra à như vậy, đúng thế, tôi có một cậu em trai, em trai của tôi rất tuấn tú, hơn nữa cũng rất cao, anh cũng đừng thấy tôi lùn, tôi là đột biến ở nhà tôi, em trai tôi rất cao lớn.”

Vừa nhắc đến em trai mình, gương mặt Trương Mẫn ngập tràn ánh sáng, khắp nơi đều là vẻ kiêu ngạo.

Tống Dật Hiên nhìn thấy cô như vậy, không biết vì sao, trong lòng chua sót.

“Em không nghĩ đến tự mình đi học sâu thêm một chút?”

Trương Mẫn hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có bao nhiêu năm, em trai của tôi mấy năm nay là mấu chốt, đợi em ấy tốt nghiệp, tìm được công việc, tôi đi học sâu thêm cũng không muộn.”

“Khi đó em cũng đã lớn? Nên kết hôn sinh con rồi.”

“Phụ nữ cũng không phải nhất định phải tìm một người để gả vào mới là con đường duy nhất.”

Trương Mẫn phản bác, khuôn mặt nhỏ nhắn này vì kích động mà trở nên đỏ bừng, lại có chút huyết sắc.

Tống Dật Hiên cảm thấy Trương Mẫn như vậy rất đẹp.

“Em trai em muốn làm quân nhân sao?”

Anh ta từng chứng kiến sự sùng bái của Trương Mẫn với quân nhân, đoán là như vậy.

Trương Mẫn ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên có chút hưng phấn bắt lấy cánh tay Tống Dật Hiên. “Anh có cách không? Em của tôi rất thích làm quân nhân. Tôi không có tiền, cũng không có quan hệ, không có cách nào đưa em trai tôi đi làm quân nhân. Em trai tôi nói nó muốn thi cảnh sát, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Cha mẹ cô là liệt sĩ, em trai của cô có quyền ưu tiên tham gia quân ngũ.”

Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Trương Mẫn đau khổ cười nói: “Anh không hiểu, lúc bố mẹ tôi hy sinh là đang thi hành nhiệm vụ tuyệt mật hàng đầu, nhiệm vụ kia thiết kế qua lại 9 tỷ, nhưng mà sau khi bố mẹ tôi hy sinh, số tiền kia không thấy bóng dáng đâu, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn đeo hiềm nghi bị điều tra, cho nên xét ra cũng không có danh xưng liệt sĩ, tôi và em trai tôi ở mặt này một chút đặc quyền cũng không có, còn bị hạn chế khắp nơi. Tôi đôi khi thật sự cảm thấy cha mẹ rất oan.”

Trương Mẫn nói qua nói lại rồi đỏ mắt, nhìn thấy đã muốn khóc.

Tống Dật Hiên không biết chuyện này còn có như vậy, không khỏi ngây người.

“Chuyện này giao cho anh, anh đi thăm dò giúp em, cam đoan có thể để em trai em tham gia quân ngũ, rửa sạch hiềm nghi cho cha mẹ em.”

“Thật vậy sao? Anh thật sự có thể chứ?”

Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên, ánh mắt ngập tràn hy vọng.

Ánh mắt này chứa đứng quá nhiều thứ, cho nên Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Nếu như không phải quen biệt với Tống Dật Hiên, những gia đình liệt sĩ như Trương Mẫn vậy phải đợi giải oan đến bao giờ?

“Yên tâm, giao cho anh, em yên tâm dưỡng bệnh, hạng mục của Thẩm Hạ Lan quay lại anh sẽ đi làm với em.”

Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Trương Mẫn cắn môi dưới nói: “Anh có phải vì tôi cứu anh nên mới đối tốt với tôi như vậy?”

Tống Dật Hiên không biết mình nên trả lời thế nào.

Nếu như nói thật, anh ta sợ Trương Mẫn không ổn.

“Tính là một phần đi, một phần khác là vì anh cảm thấy con người em cũng không tệ, em giúp đỡ Thẩm Hạ Lan như vậy, dù thế nào anh cũng nên thay cô ấy cảm ơn em.”

“Cảm ơn.”

Trương Mẫn cười cười.

Tống Dật Hiên ôm cô nằm xuống.

Anh ngay trước mặt Trương Mẫn gọi cho Mặc Trì ở thủ đô, cho một phản ứng đối với chuyện này.

Mặc Trì tỏ vẻ có thể tra giúp một chút, cam đoan có kết quả.

Trương mẫn nghe thấy cô khắp nơi kêu oan không có tin tức, bây giờ một cú điện thoại của Tống Dật Hiên đã làm xong, không khỏi nhìn nhìn Tống Dật Hiên, lại lần nữa cảm giác chênh lệch giữa mình và Tống Dật Hiên.

Vốn cho rằng Tống Dật Hiên chỉ là một phú nhị đại, nhưng mà bây giờ không chỉ chênh lệch về tài phú, thậm chí còn có nhân mạch, Tống Dật Hiên cũng là người nổi bật.

Trương Mẫn đột nhiên có chút tự ti.

Không biết vì sao, tâm trạng buồn phiền giống như một ngọn núi lớn đè trên ngực cô, làm cô thở không nổi.

Rõ ràng phải cảm ơn Tống Dật Hiên, nhưng mà bây giờ làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng, thậm chí tự ti làm cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tống Dật Hiên.

Sao lại như vậy chứ?

Cô không biết, chỉ là mình như vậy làm cô cảm giác rất xa lạ, không biết phải làm sao.

Tống Dật Hiên sau khi nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Trương Mẫn kéo chăn trùm lên đầu mình, nhưng mà một đứa bé khó chịu vậy, vội vàng lấy chăn xuống.

“Em muốn ngộp chế mình sao?”

“Tôi muốn ngủ một lúc.”

Giọng nói Trương Mẫn rất nhỏ, Tống Dật Hiên thiếu chút nữa không nghe thấy.

Anh ta đột nhiên phát hiện hình như Trương Mẫn rất mất mát, nhưng mà anh vừa rồi cũng không có nói gì, cũng không làm gì mà?

“Em làm sao vậy?”

“Không sao, miệng vết thương có hơi đau một chút, em muốn ngủ một lát.”

Trương Mẫn vẫn rầu rĩ nói.

“Vậy em ngủ đi, anh ở đây với em.”

Nói xong, Tống Dật Hiên muốn ngồi xuống.

“Không cần anh đâu, anh về đi, tôi biết việc của anh cũng rất nhiều, không cần vì tôi mà làm chậm trễ chuyện của anh.”

“Bây giờ chăm sóc tốt cho em là việc hàng đầu của anh.”

Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trương Mẫn.

Trương Mẫn xốc mạnh chăn mền lên, có chút tức giận nói: “Tống Dật Hiên, lúc ấy tôi làm như vậy, chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa, không phải vì bất kỳ chuyện gì, anh không cần phải vì thế mà đối tốt với tôi như vậy. Anh cao cao tại thượng như vậy, đối với tôi thế này không có không tự nhiên sao?”

Tống Dật Hiên không hiểu sao Trương Mẫn đột nhiên cáu kỉnh.

“Em làm sao vậy?”

“Tôi không sao cả, chỉ là muốn nói cho anh biết, Trương Mẫn tôi không hề yếu như vậy, cũng không cần anh bên cạnh, tôi một mình cũng có thể.”

“Em có thể cái khỉ! Em già mồm với anh cái gì! Anh đã nói anh ở đây với em, ở đây cùng em, em lộn xộn cái gì? Nhanh nằm xuống ngủ! Cho em chút màu em đã mở phường nhuộm rồi.”

Tống Dật Hiên nói xong trực tiếp báo lực đè Trương Mẫn xuống giường, sau đó kéo chăn đáp lên.

Trương Mẫn cảm thấy Tống Dật Hiên thật bá đạo, không khỏi có chút giãy dụa.

“Anh làm gì thế? Chuyện của tôi không cần quản!”

“Trương Mẫn, em đến thời kỳ mãn kinh sao? Tính tình cổ quái như vậy, vừa rồi vẫn còn tốt đẹp, bây giờ sao lại trở nên bất thường như vậy? Lúc em cứu anh trưng cầu ý kiến của anh chưa? Nếu như không có thì sao anh chăm sóc em phải trưng cầu ý kiến của em?”

Lời nói của Tống Dật Hiên lập tức chặn Trương Mẫn á khẩu không trả lời được.

“Anh anh anh anh….”

“Anh anh anh anh cái gì? Nhanh ngủ đi! Nếu như không ngủ được, chúng ta có thể làm chút chuyện khác. Chỉ cần em đồng ý.”

“Lưu manh!”

Trương Mẫn lập tức nghĩ lệch, kéo chăn lên bảo vệ gắt gao chính mình.

Tống Dật Hiên có chút hơi ngơ, nhưng mà đã thấy cô như vậy, không khỏi vui lên.

“Không phải, em nghĩ gì thế? Không lẽ là nói…”

“Anh câm miệng! Tôi cần nghỉ ngơi rồi.

Trương Mẫn vội vàng kéo chăn trùm lên người mình, cảm thấy đấu võ mồm với Tống Dật Hiên, cả đời này mình cũng không có khả năng thắng được.

Hơn nữa cô làm sao vậy?

Sao lại vô duyên vô cớ lên cơn vậy?

Rõ ràng cô chỉ là tự ti, chỉ là không muốn lộ mặt này ra trước mặt Tống Dật Hiên mà thôi, sao bây giờ lại biến thành như vậy?

Trương Mẫn nghĩ mãi không rõ, Tống Dật Hiên cũng không nghĩ kỹ, hai người cứ như vậy có chút xấu hổ lại chút hài hòa qua một đêm.

Khi ánh sáng ngày hôm sau chiếu vào, Tống Dật Hiên tỉnh lại, nhìn Trương Mẫn vẫn còn đang ngủ, cầm chậu rửa mặt ra khỏi phòng bệnh, ngay lúc mở cửa phòng thì ngây người.

 

Đọc truyện chữ Full