TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 712

CHƯƠNG 712: QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI, CÓ EM THẬT LÀ TỐT

“A!”

Diệp Minh Triết kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức đánh thức Thẩm Hạ Lan.

“Sao vậy con?”

Cô đột ngột tỉnh dậy, nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt của Diệp Minh Triết xem thử.

“Con có chỗ nào không thoải mái hay là đau ở đâu, mau nói cho mẹ biết đi.”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lo lắng muốn chết đi được.

Chẳng lẽ là thím Trương thực sự ra tay với Diệp Minh Triết hả?

Diệp Minh Triết lại chỉ vào Diệp Ân Tuấn, lắp ba lắp bắp nói: “Lão Diệp mở mắt ra kia.”

“Con nói cái gì?”

Cả người Thẩm Hạ Lan cứng đờ.

Lúc nãy Tô Nam không có chú ý tới, bây giờ nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy liền vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy quả nhiên Diệp Ân Tuấn đang mở mắt ra.

“Ân Tuấn, anh cảm thấy như thế nào?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang mở mắt ra thì cô nhào tới ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.

“Rốt cuộc anh cũng đã tỉnh rồi, Diệp Ân Tuấn, cái người đàn ông khốn nạn này, anh đừng làm em phải sợ hãi như vậy nữa được không hả?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy trọng lượng ở trên người làm cho anh thở dốc không ngừng, đầu óc có hơi rối loạn.

Không phải là đang ở Vân Nam hả?

Không phải là bị rơi xuống núi rồi hả?

Anh vẫn còn sống à?

Anh vẫn còn sống!

Nếu không thì sao anh có thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan được chứ, còn nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan nữa.

Chờ đã!

Anh bỗng nhiên đẩy Thẩm Hạ Lan ra, hơi kinh ngạc mà nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Cổ họng của em…”

“Tốt rồi, lúc này có hơi đau một chút.”

Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui mừng.

Diệp Ân Tuấn ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Anh bỗng nhiên ôm lấy đầu của mình, kêu lên một tiếng đau đớn.

Tô Nam vội vàng lấy ngân châm ra trực tiếp đâm vào huyệt vị ở trên đầu của anh.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan muốn nhảy lên đến cổ họng.

“Anh ấy sao vậy, sao lại còn đau đầu?”

“Cái này bình thường thôi, thần kinh đau nhức không phải dễ dàng chữa khỏi như vậy, là một quá trình rất chậm, hiện tại chứng thôi miên của cậu ấy đã được giải trừ, cơn đau thần kinh cũng phải từ từ mới khỏe được, thím Trương nói là cậu ấy cần ba ngày mới có thể tỉnh lại, bây giờ tỉnh dậy rất sớm, đã đủ khiến cho người ta phải bất ngờ rồi.”

Tô Nam nhanh chóng giải thích.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại bắt lấy ý trong lời nói của anh ta.

“Ai, cậu nói là ai?”

“Thím Trương, bây giờ chúng ta đang ở Đế Đô, cậu không nhìn thấy được hả, đây là cổng nhà tù, nếu như không có thím Trương cái mạng này của cậu đã phải mất rồi.”

Tô Nam nói xong, làm Diệp Ân Tuấn nhanh chóng quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt ở đằng sau.

Có làm như thế nào anh cũng không nghĩ ra mình có một ngày được thím Trương cứu chữa.

Nếu như không phải đến tình trạng bất đắc dĩ, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không dẫn mình đến đây tìm thím Trương.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Vất vả cho em rồi.”

“Anh cũng biết vất vả cho em nữa hả, anh nói anh coi, đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống núi vậy?”

Nhắc đến chuyện này, Diệp Ân Tuấn quả thật không biết phải trả lời như thế nào.

Chính anh cũng không muốn phải thừa nhận mình quá xui xẻo.

Vốn dĩ định trừng phạt Tiểu Thi, lại không ngờ rằng chôn mạng của mình theo luôn.

“Tiểu Thi đâu?”

“Chết rồi.”

Thẩm Hạ Lan đi qua đỡ Diệp Ân Tuấn.

Diệp Minh Triết là người cuối cùng kịp phản ứng lại, nhíu mày kêu: “Này này này, xin hai người luôn đó, đừng có không để ý đến sự tồn tại của con được không hả, nếu như không phải con thì lão Diệp vẫn còn chưa tỉnh lại đâu.”

“Đúng đúng đúng, đều là nhờ con.”

Thẩm Hạ Lan cười khúc khích, vội vàng mang theo Diệp Minh Triết đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

“Này lão Diệp, ba kém quá đi nha, tự nhiên đi du lịch đang yên đang lành tại sao lại biến thành bộ dạng này cơ chứ?”

“Cái thằng nhóc thối này, con cũng châm chọc ba nữa hả?”

Bởi vì Diệp Ân Tuấn đã nằm một khoảng thời gian dài, thân thể có chút mất sức.

Thấy Diệp Ân Tuấn đã tỉnh lại, Tô Nam với Thẩm Hạ Lan cũng vội vàng đưa Diệp Ân Tuấn về khách sạn.

Tô Nam kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Diệp Ân Tuấn, phát hiện anh không có vấn đề gì lớn, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.

“Yên tâm đi, bây giờ cậu ấy ngoại trừ bị đau thần kinh ra thì những cái khác cũng không có vấn đề gì đâu, chờ châm cứu thêm một tuần lễ nữa hoặc là mười ngày nửa tháng, cơn đau thần kinh sẽ tốt hơn nhiều.”

Nghe Tô Nam nói như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan mới thả lỏng.

“Ngày hôm nay là ngày tốt, nên đáng giá để chúc mừng.”

“Được đó.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình trở về từ cõi chết, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết, cảm thấy tất cả đều đáng trân trọng như thế.

Lúc này Tô Nam lại dội cho một gáo nước lạnh.

“Tôi nói cho mấy người biết đó nha, chúc mừng thì được, nhưng mà không được uống rượu, không thể ăn lạnh, ăn cay, ăn chua, mấy loại có chất kích thích đều không thể, tốt nhất là nên húp cháo, ăn chút đồ ăn thanh đạm.”

“Cái này sao lại là chúc mừng được chứ?”

Chân mày của Diệp Ân Tuấn hơi cau lại.

Tô Nam nhún vai nói,: “Tôi không có vấn đề gì hết, cậu có thể không nghe theo lời dặn của bác sĩ, nhưng mà cậu nhớ tự gánh lấy hậu quả.”

“Chúng ta vẫn nên ăn thanh đạm một chút.”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy liên quan đến việc hồi phục của Diệp Ân Tuấn, cô lập tức sửa lại.

Diệp Ân Tuấn thấy cô lo lắng như vậy, đau lòng nói: “Anh xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.”

“Biết là được rồi, sau này anh còn dám như vậy nữa thì em sẽ không để ý tới anh đâu, em nói thật đó.”

“Anh biết rồi.”

Hai người tình cảm mặn nồng, trong mắt không có bất cứ người nào khác.

Tô Nam run rẩy cả người, nói với Diệp Minh Triết: “Chúng ta đi thôi, cháu không cảm thấy hai người chúng ta ở đây là bóng đèn hả?”

“Cảm thấy chứ, quả nhiên là mẹ không yêu cháu mà, haiz!”

Diệp Minh Triết giống như ông cụ non mà lắc đầu, sau đó đi ra ngoài với Tô Nam.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đồng thời nở nụ cười.

Trong căn phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.

“Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, có phải là em sống rất giày vò không?”

“Vẫn ổn, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, tất cả đều đáng giá! Anh cũng vậy, anh bị đau thần kinh mà tại sao lại không chịu nói với em, còn nữa, em đã kêu anh đi tìm Tống Học Văn để giải trừ thôi miên tại sao anh lại không nghe?”

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện này thì liền tức giận.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Bởi vì anh đã làm em phải mất đi giọng nói, anh muốn trừng phạt mình một chút, đau đớn chính là phương pháp tốt nhất, anh phải thường xuyên nhắc nhở mình, bởi vì sự sơ sót của anh, em đã phải trả giá cái gì, chỉ có điều là anh không ngờ đến kết quả là như vậy.”

“Cái đồ ngốc này, cho dù lúc nào đi nữa thì em cũng hi vọng anh khỏe, anh phải biết là thân thể của anh cũng là của em, không có lệnh của em anh không được làm tổn thương bản thân mình, anh có biết chưa?”

“Được rồi bà xã đại nhân, anh biết rồi.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy giờ phút này đặc biệt ấm áp, đặc biệt đáng giá trân trọng.

“Sao em lại nghĩ đến tìm thím Trương chữa bệnh cho anh vậy?”

Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan hận thím Trương tới nỗi không muốn nhắc tới tên của người này, bởi vì bệnh của anh mà lại có thể sẵn sàng đi tìm thím Trương, không biết là trong lòng của cô phải xoắn xuýt bao lâu.

Thẩm Hạ Lan im lặng một chút rồi nói: “Tô Nam nói, đối với em mà nói, bà ta chữa khỏi cho anh, tất cả đều đáng giá.”

“Làm em chịu ấm ức rồi.”

“Giữa vợ chồng với nhau không cần phải nói những lời này đâu.”

Thẩm Hạ Lan cười cười rúc vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, kể cho Diệp Ân Tuấn nghe tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan đã chịu nhiều đau khổ như thế, trong lòng của Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Hình như là sau khi ở bên anh, khổ cực của em đặc biệt nhiều, có đôi khi anh không biết em ở bên cạnh anh là may mắn hay là bất hạnh.”

“Nói mấy lời nói ngốc nghếch gì vậy, đời người phải trải qua rất nhiều chuyện, quan trọng nhất không phải những chuyện đó khó khăn đến cỡ nào, mà là mặc kệ lúc nào chúng ta cũng phải ở bên nhau, đều có thể đồng hội đồng thuyền cùng chung hoạn nạn, cái này đã đủ rồi.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu hơn nữa.

Anh ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt, thấp giọng nói: “Được, anh sẽ luôn luôn ỷ lại vào em.”

“Em vô cùng hoan nghênh.”

Hai người cười cười.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến bệnh tình của thím Trương, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là thím Trương đã sắp không sống nổi rồi.”

“Có ý gì?”

Diệp Ân Tuấn sửng người một chút.

Thẩm Hạ Lan, nói tin tức thím Trương bị bệnh cho Diệp Ân Tuấn nghe.

“Em với Tử Đồng đã đi xem hồ sơ bệnh tình của bà ấy, rất nghiêm trọng, có lẽ là không còn thời gian nhiều nữa, em biết là anh có thể sẽ cố kỵ em, nhưng mà cũng không sao hết. Bà ta đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng với chúng ta, nhưng mà bà ta có thể chữa khỏi cổ họng cho em, về điểm này em vẫn rất biết ơn bà ta, nếu anh muốn đi thăm bà ta thì anh cứ đi thăm đi, có lẽ là không còn cơ hội nữa đâu.”

Thật ra thì cũng không tính là Thẩm Hạ Lan đã tha thứ cho thím Trương, nhưng dù sao thì thím Trương cũng là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn trong lòng của Diệp Ân Tuấn phải có tiếc nuối.

Diệp Ân Tuấn rầu rĩ trong lòng.

Nói thật thì đối với tình cảm của thím Trương, Diệp Ân Tuấn vô cùng phức tạp.

Đã từng, anh thật sự coi thím Trương như là mẹ ruột của mình mà đối xử, nhưng mà từ khi thím Trương làm ra loại chuyện quá đáng như thế, anh biết rõ người phụ nữ này có quan hệ máu mủ với mình, anh cũng không muốn phải chấp nhận bà ta.

Bây giờ nghe thấy thím Trương không còn sống được nhiều ngày, trong lòng của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó chịu, từ bỏ những chuyện quá đáng mà thím Trương đã làm, anh nghĩ đến thím Trương đã chăm sóc cho mình khi mà mình còn bé, không khỏi mềm lòng.

“Anh muốn đi gặp bà ấy.”

“Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi.”

Thẩm Hạ Lan cũng buông ra.

Mặc kệ thím Trương đã từng làm chuyện gì, hiện tại người đều đã sắp phải chết, lại là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn tha thứ, nhưng mà cũng không muốn ngăn cản Diệp Ân Tuấn nói lời tạm biệt với thím Trương.

Hai người bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, sau đó quyết định đi xuống dưới.

Cảm nhận được ánh nắng ở bên ngoài, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Rốt cuộc cũng đã có thể cảm nhận được ánh nắng rồi, rất nhiều lần trong hôn mê anh nghe được giọng nói của em, nhưng mà em nói cái gì anh nghe cũng không rõ, giống như là có một làn sương mù che khuất, ngăn cản anh làm cho anh không có cách nào đến gần em, anh khẩn thiết muốn tìm kiếm lối ra, nhưng mà chỉ có thể đi lung tung tại chỗ, có đôi khi anh thật sự hi vọng mình trực tiếp ngất đi, cái gì cũng không cảm nhận được thì hay biết mấy, nhưng mà anh nhớ tới em, nhớ tới bọn nhỏ, nếu như anh thật sự chết rồi, vậy thì mọi người phải làm sao bây giờ?”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói đến cảm nhận của mình trong đoạn thời gian này, Thẩm Hạ Lan rất đau lòng.

“Anh đó, đừng có tự giày vò mình nữa, cuộc sống sau này cứ ở bên cạnh em và bọn nhỏ là được rồi, anh đừng có quên anh còn thiếu bọn nhỏ một chuyến du lịch nữa đó, Nghê Nghê đang rất tức giận, nói là em cố ý không cho con bé gặp anh, không biết rằng em cũng không dám để cho con bé biết tình huống của anh.”

“Khó khăn cho em rồi.”

Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan.

Một bàn tay nhỏ như thế, lúc anh hôn mê cô lại có thể chống đỡ cả một căn nhà, một người phụ nữ yếu đuối như thế bởi vì tình yêu mà cố gắng chịu cực khổ, ở bên cạnh anh đến hiện tại, anh có lý do gì mà không đối xử tốt với cô? Có lý do gì mà không yêu cô?

Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Quãng đời còn lại còn có em, thật là tốt.”

Cái mũi của Thẩm Hạ Lan đột nhiên chua xót.

Tất cả những vất vả dường như đều đã tan thành mây khói.

Hai người cảm nhận được ánh nắng, cảm nhận được dòng xe cộ tấp nập, đột nhiên cảm thấy thế giới lại xinh đẹp như vậy.

Lúc bọn họ đang muốn hưởng thụ, Tô Nam bỗng nhiên lại chạy ra.

“Ân Tuấn, Hạ Lan, nhanh đi! Đến bệnh viện thôi, thím Trương không chịu được rồi.”

Đọc truyện chữ Full