“Anh nói gì?”
Diệp Ân Tuấn dường như không nghe rõ, hỏi lại lần nữa.
Cảnh sát biết tâm trạng của anh, trầm giọng nói: “Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện để cấp cứu, vừa nãy ông ta uống thuốc tự tử.”
“Thuốc? Ông ta lấy thuốc ở đâu ra?”
“Chúng tôi cũng không rõ. Sau đó, chúng tôi đã tìm thấy một viên thuốc trong tay áo của ông ta. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn hỏi địa chỉ của Trương Dũng xong thì anh vội đi đến bệnh viện. Đáng tiếc là đã muộn một bước, Trương Dũng đã chết.
Nhìn cái xác tái nhợt của Trương Dũng, Diệp Ân Tuấn đứng đó không nói một lời, vẻ mặt u ám và đáng sợ.
Trương Dũng đã chết, người biết tình hình cụ thể năm đó đã không còn, anh phải tìm người anh em đó ở đâu đây?
Diệp Ân Tuấn thậm chí còn không biết tại sao mình lại muốn tìm người anh cả đó?
Có lẽ chỉ khi tìm được, anh mới có thể nói với mình rằng anh và Nam Phương là con của ba anh và là con cái nhà họ Diệp.
Không ai có thể trả lời câu nghi vấn này nữa.
Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh trả tiền chôn cất cho Trương Dũng, sau đó tìm một quán bar, đi vào gọi một ly rượu.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước tới.
“Anh chàng đẹp trai, uống với nhau một ly nhé?”
“Cút!”
Diệp Vấn lạnh lùng nói.
“Ây ya, anh chàng đẹp trai, đừng lạnh lùng như vậy.”
Người đẹp vẫn đang nghĩ cách tiếp cận anh, theo cô ta thấy thì Diệp Ân Tuấn là một con cá lớn, ăn mặc lại rất sang trọng, nếu có thể nắm được vị khách này thì cô ta sẽ nhận được rất nhiều tiền boa.
Khi người đẹp ảo tưởng cách tiếp cận Diệp Ân Tuấn thì đã bị Diệp Ân Tuấn ném ra ngoài.
Tiếng ồn ào khiến mọi người chú ý, người đẹp cảm thấy mất mặt, chỉ biết ngồi bệt xuống đất khóc lóc.
“Anh có phải đàn ông không? Sao có thể ra tay với một cô gái như vậy?”
Trước lời tố cáo của người đẹp, Diệp Ân Tuấn phớt lờ, quay đầu lại tiếp tục uống rượu.
Một số người điên cuồng quay lại cảnh này đăng lên mạng.
Không lâu sau, Thẩm Hạ Lan liền nhìn thấy một đoạn video như vậy.
Ánh sáng trong quán hơi mờ, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn có thể nhìn ra là Diệp Ân Tuấn.
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn đang rất tệ, tuy rằng tư thế uống rượu trông rất mê người. Thẩm Hạ Lan hỏi vị trí của quán bar rồi vội vã chạy đến.
Khi đến quán bar, Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc thì ngẩn người một lúc.
Cô rời khỏi đám đông, tìm thấy Diệp Ân Tuấn.
“Một ly cocktail, cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan gọi người phục vụ cho một ly rượu rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Mọi người đều chờ xem cảnh Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn ném ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan thì ngẩn người, sau đó cầm lấy ly cocktail phục vụ mang đến.
“Về nhà thôi.”
Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan định rời đi.
Thẩm Hạ Lan lại kéo anh lại.
“Nếu tâm trạng không tốt thì uống một ít, sau khi uống xong thì trở về ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai sẽ là một ngày tốt lành.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên không biết phải nói gì với Thẩm Hạ Lan.
“Anh không cố ý đến đây, anh chỉ…”
“Em không trách anh, ai cũng có áp lực, ai cũng cần giải tỏa cảm xúc, em nói thật đấy, uống say thì trở về ngủ, ngày mai tỉnh lại chúng ta không nghĩ đến chuyện này nữa. Em cũng không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ anh là con của ai, em chỉ biết anh là chồng em và là ba của con em, như vậy là đủ.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút ấm lòng.
“Em lái xe đến sao?”
“Ừm.”
“Một người?”
“Lát nữa Tô Nam sẽ đến đón chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn không yên tâm để mình ở một mình, vì vậy cô đã nói trước với Tô Nam.
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, chỉ lần này thôi, hãy để anh uống đủ, anh hứa sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
“Được.”
Sự đồng cảm của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn bớt áp lực hơn.
Anh lại ngồi xuống quầy bar, ngồi uống rượu bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
Những người khác kinh ngạc nhìn hai bọn họ, cuối cùng sau khi xác nhận Diệp Ân Tuấn sẽ không ném Thẩm Hạ Lan ra ngoài thì mới đi làm việc riêng của mình.
Với sự hiểu biết của Thẩm Hạ Lan thì lúc này Diệp Ân Tuấn mới thả lỏng trái tim mình và uống rượu.
Người ta nói người tâm trạng không tốt uống rượu sẽ say ngay, điểm này không sai.
Diệp Ân Tuấn uống không được bao nhiêu liền say.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh như vậy thì cảm thấy có chút đau lòng, cô gọi Tô Nam đến đưa Diệp Ân Tuấn trở về khu nghĩ dưỡng.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn uống rượu thành như vậy, Trương Vũ cũng không thể nói lời từ biệt với anh, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Đây là số điện thoại của tôi. Sau này có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi, hôm nay thật có lỗi.”
“Không sao, Mợ Diệp, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ làm tốt. Tôi biết Diệp tổng sẽ xử lý tốt chuyện trong thôn. Mấy ngày nữa tôi sẽ mang tro cốt của ba mẹ tôi về.”
“Chuyện này không phải nên bàn bạc với chị gái cậu sao?”
Nghĩ đến Trương Mẫn, Thẩm Hạ Lan không thể nhịn được hỏi.
Trương Vũ buồn bã nói: “Chị gái tôi rất cứng đầu. Tôi sẽ không bàn chuyện này với chị ấy. Chị ấy sẽ không đồng ý đâu, nhưng ba mẹ tôi đã ở bên ngoài nhiều năm rồi, cũng không thể để bọn họ ở bên ngoài mãi được. Tôi là con trai của họ, chuyện này tôi làm chủ, hy vọng Mợ Diệp sẽ không nói chuyện này với chị gái tôi.”
“Được thôi.”
Thẩm Hạ Lan biết đây là chuyện của gia đình họ, mình thực sự không thể nhúng tay vào.
Trương Vũ tạm biệt Thẩm Hạ Lan và Tô Nam, một mình rời đi.
Diệp Minh Triết vẫn có chút không nỡ.
“Sau này con có thể chơi cùng anh Trương Vũ không?”
“Sao thế? Con rất thích anh Trương Vũ?”
Thẩm Hạ Lan sờ đầu Diệp Minh Triết, cảm thấy đứa nhỏ này không giống những đứa trẻ cùng tuổi.
Diệp Minh Triết gật đầu nói: “Đúng vậy, anh Trương Vũ biết rất nhiều y thuật. Hai ngày qua anh ấy đã dạy con rất nhiều phương pháp sơ cứu thường dùng, thực sự rất hiệu quả. Anh Trương Vũ nói mọi người trong thôn của họ đều biết y thuật.”
Câu này khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.
“Thôn của họ bây giờ chỉ còn lại chú Trương Vũ và dì Trương Mẫn.”
“Dì Trương Mẫn kia chắc hẳn cũng là một thầy thuốc đông y. Chú Trương Vũ từng nói họ đã được ba mẹ hun đúc từ nhỏ. Con cảm thấy họ thật hạnh phúc! Một khi họ bị chút bệnh vặt thì không cần đến bệnh viện, tiết kiệm tiền.”
Nghe Diệp Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không nhịn được bóp mũi cậu bé nói: “Thằng nhóc mê tiền.”
“Vốn dĩ là vậy mà, nếu con học được những thứ này thì sau này nhà chúng ta sẽ có một bác sĩ trong nhà, đúng không chú Tô?”
Diệp Minh Triết vội tìm sự tán đồng của Tô Nam.
Tô Nam mỉm cười không nói gì.
“Được rồi, Ân Tuấn đã ngủ rồi, đừng lo lắng quá. Trong đầu anh ấy có rất nhiều chuyện, ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Nghe nói Trương Dũng tự sát, chắc chuyện này đã đả kích anh ấy. Cô cũng biết Ân Tuấn rất để ý đến gia thế của mình.”
Lời nói của Tô Nam khiến Thẩm Hạ Lan ngẩng người.
“Trương Dũng đã chết?”
“Ừm.
Tô Nam gật đầu.
“Chẳng trách, được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh Tô Nam.”
“Không có gì đâu, tôi sẽ đi nghiên cứu những công dụng khác của cỏ Lam Tinh.”
Tô Nam nói xong thì rời đi.
“Con cũng đi.”
Diệp Minh Triết dường như thực sự hứng thú với y thuật, liền đi theo anh ta.
Thẩm Hạ Lan trở về phòng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngủ rất yên bình thì mới bước ra ngoài.
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó.
Diệp Minh Triết nói người ở thôn này rất giỏi y thuật, Trương Mẫn cũng là người ở thôn này, chắc cũng biết một ít y thuật đúng không?
Nếu biết thì khi Lưu Thi Văn sai người đến đánh cô ta, có phải cô ta có thể bảo vệ những bộ phận quan trọng của mình tránh thoát một kiếp nạn không?
Nhưng cô ta không những không làm vậy mà còn bị đánh tơi tả.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cau mày.
Cô không muốn nghi ngờ Trương Mẫn, nhưng bây giờ cô nghĩ không thông, điều này khiến cô rất khó chịu.
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút, sau đó gọi cho Tống Dật Hiên.
Khi Tống Dật Hiên nhận được cuộc gọi thì anh ta đang gọt táo cho Trương Mẫn, thấy là cuộc gọi của Thẩm Hạ Lan thì ngừng lại một chút.
“Ai đấy?”
Trương Mẫn theo bản năng hỏi.
Tống Dật Hiên cúp điện thoại, mỉm cười nói: “Không có gì, trợ lý của công ty, có thể là công ty có chuyện, tôi đi ra ngoài trả lời điện thoại một lát.”
“Sợ tôi nghe trộm bí mật công ty của anh sao?”
Trương Mẫn nói đùa.
Tống Dật Hiên vội nói: “Em đang nói cái gì vậy, chỉ là có một số việc tôi sợ em sẽ chán thôi. Em ăn táo trước đi, lát nữa tôi sẽ trở lại sau.”
Tống Dật Hiên nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Mẫn nhìn anh ta đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt cô ta có chút phai nhạt.
Tống Dật Hiên cầm điện thoại bước ra ngoài, chắc chắn Trương Mẫn không theo anh ta ra ngoài, sau đó anh ta mới đến góc cầu thang gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.
“Sao vậy? Cái chuyện gì sao?”
“Nhận điện thoại.”
Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn xong thì gọi điện thoại đến.
Tống Dật Hiên không biết Thẩm Hạ Lan có thể nói chuyện được rồi, sau khi trả lời điện thoại, anh ta nói: “Không phải, có gì thì gửi tin nhắn cho tôi là được, cô gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng không nghe được.”
“Anh bị điếc à? Không nghe được?”
Khi Thẩm Hạ Lan nói câu này, Tống Dật Hiên sửng sờ một chút.
“Cô có thể nói được rồi?”
“Sao thế? Anh ngạc nhiên khi tôi có thể nói chuyện hả? Hay anh cảm thấy không vui?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến Tống Dật Hiên phản ứng lại, anh ta nhanh chóng cười nói: “Cô đùa gì vậy? Tôi là loại người giậu đổ bìm leo hả? Tôi phải mừng cho cô chứ! Ai vậy? Ai mà giỏi vậy? Lại có thể chữa khỏi cổ họng cho cô! Lát nữa tôi sẽ mang phong bì lớn tặng bà ấy. ”
“Vậy thì phải mua thật nhiều giấy tờ vàng mã rồi, bà ấy đã chết rồi.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên sững sờ.
“Là ai?”
“Thím Trương.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên rất ngạc nhiên.
“Thím Trương cứu cô? Tôi nghe nhầm rồi đúng không? Bà ta không hại cô là tôi đã cảm ơn rồi, lại còn cứu cô? Bà ta cảm thấy có lỗi? Hay là có chuyện gì?”
“Bà ấy thật sự đã chết, bệnh của Ân Tuấn cũng được bà ta chữa khỏi. Lần này chúng tôi đến Vân Nam để đưa bà ấy về quê an táng. Tống Dật Hiên, tôi phát hiện ra một chuyện, không biết có nên nói với anh không.”
Những lời Thẩm Hạ Lan nói rất uyển chuyển, nhưng Tống Dật Hiên lại nghe ra ý gì đó trong đó.
“Sao vậy? Có liên quan đến tôi?”
“Quên đi, có liên quan đến Trương Mẫn. Gần đây cô ta có biểu hiện gì lạ không?”
Thẩm Hạ Lan mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Tống Dật Hiên nghe cô hỏi như vậy thì cau mày nhìn về hướng phòng bệnh của Trương Mẫn, lại thấy Trương Mẫn không biết từ lúc nào đã đi ra, mắt thấy sắp đi đến bên cạnh anh ta.