CHƯƠNG 733: NÓI CHUYỆN TIỀN BẠC VỚI TÔI LÀ QUÁ TỤC
Trương Mẫn bị Thẩm Hạ Lan nói lại một câu, vội vàng mềm giọng.
“Thẩm Tổng, sao tôi có thể không cần hai người hỗ trợ chứ? Dù thế nào thì Tống Dật Hiên cũng là bạn bè của hai người, đã từng làm nhiều việc vì hai người như vậy đúng không? Bây giờ anh ấy như thế này, hai người cũng không thể mặc kệ anh ấy được.”
Lời nói của Trương Mẫn trực tiếp làm Thẩm Hạ Lan nở nụ cười.
“Trương Mẫn, cô không cảm thấy mình rất có ý tứ sao? Vừa muốn tôi rời khỏi phạm vi của Tống Dật Hiên, không cho phép có bất kỳ lui tới gì với anh ấy, thậm chỉ ngay cả đứng cùng mảnh đất cũng không được, mặt khác cô lại muốn cầu tôi làm rõ chuyện Tống Dật Hiên. Tiêu chuẩn kép này của cô thật sự là làm người ta không biết nói gì cô biết không? Hơn nữa, hôm nay Tống Dật Hiên nằm đó là vì ai? Vì tôi sao? Cô dựa vào cái gì mà thẳng thắn hùng hồn yêu cầu tôi làm này nọ vì Tống Dật Hiên. Lời nói không dễ nghe, Tống Dật Hiên cũng không nói với tôi quan hệ giữa hai người thế nào, cô dựa vào cái gì mà dõng dạc muốn tôi lúc này rời đi đây? Tự mình không có năng lực, còn muốn học người khác phân rõ ràng ra. Nếu cô thật sự có bản lĩnh, cũng đừng có liên lụy Tống Dật Hiên vào trong mấy chuyện hư hỏng của cô!”
Thẩm Hạ Lan nói một hơi hết lời rồi xoay người rời đi.
Tức chết cô!
Trương Mẫn tức giận nửa ngày không nói ra lời, sau khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi phòng bệnh, hung hăng ném bình hoa xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn.
Thẩm Hạ Lan càng có ý kiến với Trương Mẫn.
Diệp Ân Tuấn ra ngoài không lâu, phát hiện ví tiền ở trên người Thẩm Hạ Lan, không khỏi quay lại, nhưng mà nhìn Thẩm Hạ Lan một mình giận dỗi trên hành lang, không khỏi ngây ra một chút.
“Làm sao vậy? Sao lại ngây người ở đây?”
“Tức chết em!”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, vô cùng uất ức.
“Đây là người nào đây?”
Cô nói chuyện Trương Mẫn cho Diệp Ân Tuấn nghe, chỉ chớp mắt phát hiện bên cạnh cửa phòng có một vạt áo.
Không phải Trương Mẫn thì là ai?
Thế mà còn nghe lén!
Thẩm Hạ Lan tức giận trực tiếp lớn tiếng nói: “Chuyện của Tống Dật Hiên đừng để ý, ai đụng vào chuyện phiền phức thì người đó tự đi mà dọn, đỡ cho người ta nói em nhớ thương bạn trai người ta. Người ta đã không muốn chúng ta đứng trên mảnh đất này rồi, chúng ta còn ở chỗ này làm gì? Anh còn đi tìm Lưu Mạnh làm gì? Ăn no rảnh việc? Đi! ~ Về nhà! Từ An còn đang đợi chúng ta đấy.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan kéo tay Diệp Ân Tuấn bước đi.
Trương Mẫn lập tức nóng nảy.
“Thẩm tổng, cô đừng đi, cô đi rồi, Tống Dật Hiên làm sao bây giờ?”
“Thật là buồn cười, anh ấy là bạn trai của cô, bị thương vì cô, đâu có liên quan gì đến tôi đâu? Có chút quan hệ nào với tôi sao?
Cô chán ghét tiếp xúc giữa chúng tôi như vậy, tôi ở lại đây làm gì? Đây chẳng phải là cô hy vọng sao? Còn nữa, số tiền này xem như là tiền điều trị tôi cho Tống Dật Hiên, không phải tiền lương của cô. Công ty du lịch cô cũng đừng nán lại nữa. Công ty nhỏ rách nát kia của tôi, thật sự không chứa nổi Tống phu nhân tương lai. Cô vẫn là đợi Tống Dật Hiên tỉnh lại rồi đến công ty anh ấy làm việc đi. Cô yên tâm, tiền lương những ngày tôi sẽ trả gấp ba cho cô, sau này chúng ta giang hồ không gặp.”
Thẩm Hạ Lan nói xong kéo Diệp Ân Tuấn thở phì phò rời đi.
Trương Mẫn có chút muốn đuổi theo, nhưng cuối cũng vẫn ngừng lại.
Cô ấy nhìn bóng dáng Thẩm Hạ Lan rời đi, ý tứ trong đáy mắt không rõ.
Thẩm Hạ Lan giận muốn điên lên.
Diệp Ân Tuấn cùng cô ra khỏi bệnh viên lên xe, cơn giận của Thẩm Hạ Lan còn chưa tan đi.
Anh lấy bình nước mở nắp ra, đưa đến trước mặt Thẩm Hạ Lan nói: “Khẩu xà tâm phật, thật sự mặc kệ sống chết của Tống Dật Hiên?”
“Làm sao có thể? Nhưng mà cảm thấy Trương Mẫn có chút bá đạo. Em và Tống Dật Hiên căn bản không có gì, chúng em là bạn, cho dù là Tống Dật Hiên đã từng có ý với em, nhưng mà anh ấy đã quyết định cùng với Trương mẫn rồi, đương nhiên sẽ buông tay với em. Cô ấy căn bản không hiểu Tống Dật Hiên. Hơn nữa cô ấy dựa vào cái gì mà hùng hồn yêu cầu em làm việc, sau đó bảo em cút đi. Em cũng không phải là con chó của cô ấy.”
“Nói quá mức rồi. Nếu em là chó thì anh là cái gì? Chó đực sao?”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, lập tức hì hì một tiếng cười.
“Nào có ai tự cho mình là chó chứ?”
“Không phải em vừa nói mình như vậy sao?”
Diệp Ân Tuấn sờ đầu Thẩm Hạ Lan, an ủi nói: “Đừng quan tâm Trương Mẫn nữa, cô ấy muốn làm thế nào thì làm, thích nói thế nào thì nói, chúng ta chỉ cần không phụ lòng Tống Dật Hiên là được. Dù sao chúng ta cũng đến vì Tống Dật Hiên không phải sao? Bọn họ bây giờ cũng chưa kết hôn, nếu như có một ngày bọn họ thật sự kết hôn, chúng ta cả đời cũng đừng dính đến Tống Dật Hiên là được rồi, cũng không có gì to tát. Nhiều nhất là lúc Tống Dật Hiên cần chúng ta giúp đỡ thì chúng ta xuất hiện là được rồi.”
“Em biết đạo lý là như vậy, nhưng mà Trương Mẫn nói như vậy làm cho người ta tức giận.”
“Vậy em vì Tống Dật Hiên hay là vì Trương Mẫn?”
Những lời này của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan yên tĩnh lại.
Cô thật sự quá tức giận, nếu như Trương Mẫn không phải là bạn gái của Tống Dật Hiện, cô nhất định đã tát một cái rồi, nhưng mà bây giờ Tống Dật Hiên vì cô ấy thiếu chút nữa mạng cũng không cần, cô và Diệp Ân Tuấn thiếu nợ Tống Dật Hiên, sao có thể vào lúc Tống Dật Hiên hôn mê bất tỉnh mà làm cái gì với Trương Mẫn chứ?
“Thôi, xem như là bị chó cắn một cái.”
“Đúng thế, chó cắn em, em còn có thể cắn lại chó sao? Không sợ trong miệng có lông sao?”
Thẩm Hạ Lan lần nữa nở nụ cười.
“Diệp Ân Tuấn, anh có phải là quý công tử hay không? Sao bây giờ càng lúc càng nói chuyện không lên nổi mặt bàn như vậy chứ?”
“Có thể chọc cho bà xã đại nhân cười chính là mặt bàn tốt nhất, đi thôi, bà xã đại nhân, hai chúng ta đi dạo ở chỗ Lưu Mạnh.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan nghi ngờ.
“Không phải anh nói để em ở nhà sao? Nói cái gì mà phòng ngừa lỡ như?”
“Lúc đó anh là muốn để em ở lại với Tống Dật Hiên mới nói như vậy, nhưng Trương Mẫn người ta đã ghét bỏ em thành như vậy rồi, em còn ở lại làm cái gì?”
“Diệp Ân Tuấn, anh thiếu đánh đúng không?”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe đến tên Trương Mẫn lập tức bực bội.
“Em đánh thắng được sao?”
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn nhất định là cố ý.
Đối với sự tức giận của Thẩm Hạ Lan như vậy, Diệp Ân Tuấn lại cười vui vẻ.
“Được rồi được rồi, chồng không chê em, ngoan!”
Lúc nói chuyện, anh còn trấn an muốn sờ đầu Thẩm Hạ Lan.
“Ai nha! Anh nhanh lái xe đi!”
Thẩm Hạ Lan đánh vào tay Diệp Ân Tuấn một cái, nhưng mà trong lòng vẫn có chút không quá thoải mái.
“Lần này là em xem mặt mũi của Tống Dật Hiên mới không so đo với Trương Mẫn, nếu như cô ấy còn khiêu chiến em như vậy, em cũng mặc kệ cô ấy là ai, em cam đoan có thù báo thù, có oán báo oán, không uất ức chính mình như vậy.”
“Biết em uất ức, như vậy là được rồi, một lát nữa sang chỗ Lưu Mạnh chọn mấy viên phỉ thúy đẹp mang về, rồi tính trên người Tống Dật Hiên thế nào?”
Diệp Ân Tuấn đề nghị.
Thẩm Hạ Lan lập tức lắc đầu.
“Sao lại tính trên đầu Tống Dật Hiên chứ? Tống Dật Hiên coi tiền như rác sao? Có thể tính cũng là tính trên đầu Trương Mẫn.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
“Trương Mẫn còn có tiền lương ở chỗ của em sao?”
“Cần phải có tiền lương sao? Anh nhìn là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan như tên trộm cười cười.
Đang lúc nói chuyện, hai người đi đến cửa nhà Lưu Mạnh.
Lưu Mạnh nghe thấy hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn đến, không khỏi ngây ra một lúc.
Diệp Ân Tuấn buổi trưa mới nói muốn đến thăm hỏi một chút, không ngờ nhanh như vậy đã đến.
Trước đó Lưu Mạnh không biết Diệp Ân Tuấn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nói ra Trạm Dực, tên này Lưu Mạnh biết, đây chính là thủ trưởng.
Ông ta vội vàng thăm dò bối cảnh của Diệp Ân Tuấn, lúc này mới phát hiện Diệp Ân Tuấn là một người không đắc tội được, có thể kết giao với Diệp Ân Tuấn, quả thật quá có lợi.
Lưu Mạnh bây giờ là thương nhân, đương nhiên nghĩ đến lợi ích buôn bán tương đối nhiều, dù nhà họ Diệp thế nào cũng là phú khả địch quốc, ông ta vẫn là biết.
Đối chọi với Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn là quốc vương, ông ta chẳng qua chỉ là một vương gia nhỏ mà thôi.
Lưu Mạnh vội vàng tự mình ra nghênh đón.
“Diệp tổng, mợ Diệp, sao nhanh như vậy đã đến rồi? Đến đây cũng không nói với tôi một tiếng, tôi phái người đi đón hai người.”
“Không sao, tùy tiện đi dạo lại đến đây rồi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, giữ lễ phép căn bản nhất, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Lưu Mạnh lập tức cảm thấy khí thế của mình bị áp chế rất nhiều.
Anh ta vội vàng nói: “Diệp tổng, mợ Diệp, mời vào bên trong. Tôi cho người pha một bình Thiết Quan Âm ngon nhất cho hai người nếm thử.”
Thẩm Hạ Lan vừa đi vào đã mở miệng.
“Lưu tổng, chuyện uống trà chúng tôi cũng không hiểu, cái này ông tìm chồng tôi. Tôi là phụ nữ, đương nhiên cảm thấy hứng thú với ngọc đẹp. Lúc trước nghe Trương Mẫn nói qua, cô ấy có một người chú làm phỉ thúy, tôi đã muốn nhờ cô ấy dẫn tôi đi, đáng tiếc thời gian trước bận rộn. Lần này biết ông là chú của Trương Mẫn, Ân Tuấn lại đến nơi này của ông, tôi cũng không kịp nói qua với Trương Mẫn đã đến đây, ông không mang tôi đi xem một chút phỉ thúy sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Lưu Mạnh hơi sững lại.
“Mợ Diệp là bạn của Mẫn Mẫn?”
“Xem là bạn tốt đi, cô ấy làm việc ở công ty du lịch của tôi.”
Thẩm Hạ Lan cười tủm tỉm nói.
Đôi mắt nhỏ của Lưu Mạnh vội chuyển mấy lần, vội vàng trưng khuôn mặt tươi cười ra nói: “Cô xem Mẫn Mẫn này, là bạn tốt của mợ Diệp cũng không nói với tôi. Chỗ này của tôi đúng lúc có hai viên ngọc tốt, mời đưa từ Miến Điện đến, mợ Diệp muốn đến xem không?”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan hứng thú dạt dào.
Diệp Ân Tuấn lại kéo cô lại nói: “Em đó, vừa nhìn thấy phỉ thúy đã đi không được, hôm nào anh mua cho em không được sao?”
“Em chỉ xem thôi, Trương Mẫn nói phỉ thúy của chú cô ấy nơi khác không có, em cũng xem như mở mang tầm mắt.”
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng uất ức.
Lưu Mạnh vội vàng nói: “Mẫn Mẫn nói không sai, hai viên phỉ thúy này của tôi mặc dù không thể nói là giá trị liên thành, nhưng mà cũng không phải có tiền là mua được, bên ngoài quả thật không mua được, mợ Diệp cô cứ xem một chút, nếu như thích, cô cứ cầm đi.”
“Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
“Không sai, ai nói cô là thủ trưởng và bạn tốt của Mẫn Mẫn chứ?”
Lưu Mạnh lòng đang rỉ máu, nhưng mà nghĩ sau này có quan hệ với Diệp Ân Tuấn, việc buôn bán của ông ta có thể càng lúc càng lớn, cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích thôi.
Sau khi cho người làm mang phỉ thúy lên, Thẩm Hạ lan nhìn qua, cũng thật sự hiểu được vì sao Lưu Mạnh nói có tiền cũng không mua nổi rồi.
“Lưu tổng, thứ quý giá như vậy, tôi cũng không dám lấy không. Nhưng mà đưa tiền thì ông cũng không nhận đúng không?”
Lưu Mạnh nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, vôi vàng gật đầu.
“Đúng thế, Mợ Diệp, nói chuyện tiền với tôi thì quá tục rồi.”
“Tôi cảm thấy cũng đúng, tốt như vậy, tôi có thứ giá trị liên thành để ở chỗ Trương Mẫn, cũng không biết cô ấy có bỏ được đưa cho ông không. Ông có thể hỏi thử cô ấy xem. Cái thứ đồ tốt đó của tôi cũng không thua giá trị của hai viên phỉ thúy này đâu!”
Thẩm Hạ Lan thần thần bí bí nói. Lưu Mạnh lập tức có chút hưng phấn.