CHƯƠNG 824: TÔI CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI VỚI ANH
Thẩm Hạ Lan ngồi thẳng dậy, rời khỏi vòng tay Diệp Ân Tuấn, nhìn thành phố biển xinh đẹp này, trong lòng chợt có một cảm giác yên tâm.
Quả nhiên tình yêu ở đâu, thì nhà ở đó.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ lúc này của Thẩm Hạ Lan, không khỏi mỉm cười: “Trở về rồi nên vui lắm sao?”
“Ừm, cảm giác không khí ở đây rất tốt.”
“Vậy chúng ta ở nhà thêm vài ngày nhé.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Khương Hiểu lại có chút vui mừng nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Đẹp thật đó, hóa ra thành phố biển lại xinh đẹp đến mức này.”
“Đúng vậy, sau này sẽ bảo Lam Thần đưa cô ra ngoài dạo chơi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần khẽ nhíu mày.
“Tôi còn phải bảo vệ cô nữa mà.”
“Có Ân Tuấn ở đây, tôi không cần anh bảo vệ, anh đưa Khương Hiểu đi làm quen với Hải Thành một chút, tránh để sau này cô ấy ra ngoài lại lạc đường.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.
Tuy Lam Thần có chút kháng cự, nhưng nếu Thẩm Hạ Lan đã lên tiếng, anh cũng sẽ không nói gì, hiển nhiên là đã chấp nhận mệnh lệnh này.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan làm như vậy cũng không nói gì, ngược lại còn thấy chỉ cần vợ vui là được.
Sau khi máy bay hạ cánh, Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn bế xuống máy bay.
Tống Đình đã đợi sẵn rồi.
Khoảng thời gian này, Tống Đình cũng mới vực lại tinh thần từ chuyện của Phương Quyên, giờ lại là một Tống Đình tháo vát như trước kia rồi.
Thẩm Hạ Lan thấy Tống Đào như vậy cũng vui mừng thay anh ta.
“Tổng giám đốc Diệp, mợ chủ, hoan nghênh về nhà.”
Tống Đình lấy một chiếc áo khoác đưa cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn bảo Khương Hiểu đắp áo lên người Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy cơ thể nóng rực.
“Thật ra thời tiết này không cần áo khoác đâu.”
Lời của Thẩm Hạ Lan lập tức bị Diệp Ân Tuấn phản bác lại.
“Bác sĩ đã nói rồi, em ở trong kho lạnh một thời gian dài, tuy kì tích khiến em đến bây giờ cũng không có chuyện gì, nhưng để an toàn, vẫn nên chú ý giữ ấm thì tốt hơn.”
“Được thôi.”
Thẩm Hạ Lan còn có thể nói gì nữa?
Diệp Ân Tuấn đã lôi cả bác sĩ ra rồi, cô cũng không thể để người đàn ông này lo lắng tiếp nữa.
Sau khi bọn họ lên xe, Tống Đình ngồi phía trước lái xe, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi ở phía sau, Khương Hiểu bị Thẩm Hạ Lan ném cho Lam Thần rồi.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Lam Thần là một tên cố chấp, em làm như vậy liệu có làm lỡ dở Khương Hiểu không?”
“Em nói rồi, thuận theo tự nhiên, yên lặng quan sát thôi. Phương Đình đã đi rồi, nếu Lam Thần còn không bước ra được, cả đời này coi như xong rồi. Bây giờ có Khương Hiểu ở đây, bọn họ có thể thành đôi là tốt nhất, nếu không thành cũng không sao cả, có duyên phận thì sẽ ở bên nhau thôi, hơn nữa em cũng không làm gì, chỉ bảo Lam Thần đưa cô ấy ra ngoài đi dạo thôi.”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không tiện nói gì nữa.
Tống Đình thấy bọn họ nói xong, mới hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, về nhà sao?”
“Về nhà, chuyện của công ty lát nữa gửi vào máy tính cho tôi là được.”
“Được.”
Chiếc xe được lái về nhà chính nhà họ Diệp.
Tống Đình kéo hành lí của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vào trong, Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan lên phòng ngủ xong thì nghe thấy Tống Đình ở bên ngoài gõ cửa nói: “Tổng giám đốc Diệp, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Đến phòng làm việc đợi tôi.”
Tống Đình nghe vậy thì rời đi, không hề làm phiền đến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò hỏi: “Tống Đình tìm anh có chuyện gì thế?”
“Chuyện công ty, em nghỉ ngơi cho tốt đi, cả một quãng đường đi em cũng không nghỉ ngơi, chắc là mệt lắm rồi nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn đắp chăn lên người Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan kéo chăn nói: “Vẫn ổn, anh đi làm việc đi, em tự nghỉ ngơi, yên tâm đi, em không sao. Đúng rồi, A Tử và Triệu Ninh đi du lịch, bao giờ mới về?”
“Dù gì cũng phải một tháng chứ. Sao thế? Em nhớ bọn họ à?”
“Một chút, bọn họ không ở đây, nhà lạnh lẽo quá, đám trẻ cũng không ở đây, thật sự là có hơi nhớ chúng rồi.”
Diệp Ân Tuấn hiểu ý của Thẩm Hạ Lan.
Anh cười xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đợi em nghỉ ngơi khỏe rồi, anh sẽ đưa em đi gặp các con.”
“Không thể đón chúng về sao? Phương Thiến đã bị bắt rồi, không thể gây chuyện nữa đâu nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan thật sự nhớ con trai và con gái lắm rồi.
Diệp Ân Tuấn cũng biết, để Thẩm Hạ Lan xa cách với bọn trẻ lâu như vậy cũng không dễ dàng, có điều có vài chuyện không phải anh cứ quyết định là được, hơn nữa phía bên Phương Thiến kia mãi vẫn bị trừng trị, anh vẫn không thể yên tâm được.
“Đợi thêm đi, huống chi có thể trở về hay không còn phải nghe lời chú ba.”
“Được thôi, anh đi làm việc đi, em nghỉ ngơi một lúc đã, đợi em ngủ no xong rồi tính.”
Thẩm Hạ Lan không muốn Diệp Ân Tuấn khó xử, cũng không mong anh phải lo lắng, cười đuổi Diệp Ân Tuấn đi.
Diệp Ân Tuấn bất lực lắc đầu nói: “Được được được, anh đi, em mau nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi mệt, nằm xuống thiếp đi.
Diệp Ân Tuấn vào phòng làm việc thấy sắc mặt Tống Đình không quá tốt, vội đóng cửa phòng lại.
“Sao vậy?”
Tống Đình có chút ngập ngừng.”
“Có lời gì không thể nói với tôi sao? Giữa chúng ta từ lúc nào lại xa cách vậy rồi?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tống Đình mới thấp giọng nói: “Tôi muốn đi thăm Phương Quyên.”
Diệp Ân Tuấn khẽ ngơ ra, có điều anh cũng hiểu được, dù gì Phương Quyên cũng là mẹ của Tống Đình.
“Cậu muốn đi thăm bà ấy thì đi, với thân phận của cậu đi gặp bà ấy không cần thông báo với tôi.”
“Vẫn muốn nói với anh một tiếng, dù gì chuyện bà ấy làm cũng liên quan đến mợ chủ.”
Lời của Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng.
Anh vỗ vai Tống Đình, thấp giọng nói: “Đừng vì chuyện này mà khiến tình anh em của chúng ta trở nên xa cách.”
“Không đâu, ân tình của tổng giám đốc Diệp tôi luôn nhớ. Tôi chỉ muốn đi gặp bà ấy, lúc trước khi bà ấy ở nhà họ Tống, tôi cảm thấy bà ấy độc chiếm quyền hạn của nhà họ Tống, hô mưa gọi gió, không có gì để tôi lo lắng. Bây giờ bà ấy vào đó tôi, tôi chỉ muốn vào đó thăm bà ấy, dù sao bà ấy cũng là người sinh ra tôi.”
Cảm xúc của Tống Đình có chút nặng nề.
Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Nên làm thôi. Bất kể bà ấy có làm gì thì cũng là người cho cậu sinh mạng này. Đi thăm đi. Tôi và Hạ Lan đều không để ý đâu.”
“Tổng giám đốc Diệp, còn có một chuyện.”
Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tống Dật Hiên rời khỏi Hải Thành rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết, nói là đi thả lỏng tâm trjang, Lúc đi cũng chỉ đi một mình, không đưa mẹ anh ta theo.”
Lời nói của Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấn suy tư một lúc, nhưng cũng không cảm thấy gì.”
“Trương Mẫn chết rồi, tâm trạng của cậu ta không tốt cũng có thể hiểu được, ra ngoài thả lỏng tâm trạng cũng không có gì kì lạ cả.”
“Nhưng mẹ anh ta bệnh rồi, hơn nữa anh và mợ chủ cũng biết, là mẹ tôi cho người hạ độc bà ấy. Bác sĩ nói bệnh đã vô phương cứu chữa, không còn nhiều thời gian nữa. Tống Dật Hiên vẫn luôn là một đứa con hiếu thảo, mẹ anh ta như vậy mà anh ta lại ra ngoài thả lỏng tâm trạng, có gì đó không ổn.”
Nghe Tống Đình nói như vậy, Diệp Ân Tuấn lập tức nhớ ra.
Quả thực sức khỏe của Lưu Mai không tốt, người cáo buộc Phương Quyên còn là Diệp Minh tìm tới, nói ra thì, thời gian này Tống Dật Hiên ra ngoài, quả thực không chỉ đơn giản là thả lỏng tâm trạng.
“Có lẽ là có chuyện khác, chuyện nhà họ Tống không liên quan đén chúng ta, tuy là thân thích, nhưng năng lực của Tống Dật Hiên rất mạnh, chỉ cần cậu ta không lên tiếng, vậy thì là do cậu ta không hi vọng chúng ta biết, chúng ta cứ coi như không biết là được, đợi lúc nào cậu ta cần đến chúng ta thì tính tiếp, tôi biết, vì chuyện của mẹ cậu, cậu vẫn luôn cảm thấy áy náy với cậu ta, muốn bù đắp, thậm chí còn muốn chuộc lỗi với nhà họ Tống thay mẹ cậu, có điều Tống Đình à, tôi muốn nói với cậu, mẹ cậu là mẹ cậu, cậu là cậu, cậu không cần cảm thấy nợ nần nhà họ Tống cái gì cả, dù sao cậu cũng chẳng lấy cái gì của nhà họ Tống cả. Càng không phải cảm thấy áy náy với Tống Dật Hiên, biết chưa?”
Diệp Ân Tuấn chỉ sợ Tống Đình sẽ vướng mắc với chuyện này.
Tống Đình gật đầu, nhưng Diệp Ân Tuấn nhìn ra được, anh ta hoàn toàn không nghe vào.
Cha nợ con trả, câu nói này đối với Tống Đình mà nói quả là quá thực dụng.
“Đi đi, mấy ngày này tôi sẽ xử lí chuyện công ty, cậu nghỉ phép, đi thăm Phương Quyên đi.”
“Không cần, hôm nay tôi đi thăm một chút thôi, ngày mai sẽ về.”
Tống Đình nói xong thì ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng cho Tống Đình, rồi gọi cho người của mình, bảo bọn họ chăm sóc cho Tống Đình khi anh ta đi thăm tù.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn mở máy tính ra xử lí chuyện công ty.
Công việc chất đống mấy ngày nay đã được Tống Đình xử lí một phần, còn có một vài chuyện cần đích thân anh xử lí.
Không lâu sau, Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn tập trung vào công việc.
Tống Đình rời khỏi nhà chính nhà họ Diệp, không vội đến nhà tù mà đi đến nhà Lưu Mai.
Lúc Lưu Mai nhìn thấy Tống Đình thì có chút bất ngờ.
“Sao cậu lại đến đây? Là Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chuyện gì tìm tôi sao?”
Lưu Mai không bảo Tống Đình đi vào, có lẽ trong lòng bà ta, bất kể Tống Đình có ở chung với Phương Quyên hay không thì cũng là con trai của Phương Quyên, mối quan hệ này khiến bà ta không thể nào thích Tống Đình được.
Tống Đình cũng biết Lưu Mai không thích mình, cũng không bước vào cửa, chỉ đưa đồ bổ dưỡng trong tay mình qua.
“Bà Tống, đây là mua cho bà.”
“Không cần, cái tuổi này của tôi không cần đồ bổ gì nữa rồi. Cậu còn có chuyện không?”
Thái độ của Lưu Mai không tính là rất nhiệt tình, Tống Đình cũng không để ý.
Anh ta thấp giọng nói: “Tôi biết, bà hận mẹ tôi, bất kể tôi có làm gì thì bà cũng không thể tha thứ cho bà ấy. Tôi cũng không hi vọng xa vời bà sẽ tha thứ cho bà ấy. Bà là dì của mợ chủ, sức khỏe mợ chủ không quá tốt, tôi thay cô ấy đến thăm bà, không có ý gì khác.”
“Cảm ơn, tôi rất tốt, không có chuyện gì thì cậu về đi, sau này đừng gọi tôi là bà Tống nữa, tôi đã li hôn với Tống Hải Đình rồi.”
Lời của Lưu Mai khiến Tống Đình ngơ ra, anh ta không ngờ Lưu Mai kéo dài hôn nhân hơn hai mươi năm mà lại lựa chọn li hôn vào lúc mình sắp qua đời.
“Ông Tống…”
“Không liên quan đến tôi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, mong cậu về cho.”
Lưu Mai nói xong thì muốn đóng cửa.
Tống Đình nhân lúc bà ta đóng cửa thì ném đồ bổ vào, rồi quay người rời đi.
“Này, đồ bổ của cậu…”
Lúc Lưu Mai đuổi ra ngoài, Tống Đình đã lên xe rồi.
Nhìn đồ bổ trong tay, Lưu Mai thở dài.
Một người phụ nữ ác độc như Phương Quyên, sao lại có thể sinh ra một đứa con trai ưu tú như này được chứ?
Bà ta quay người vào nhà, do dự một lúc, vẫn đem đồ bổ vào trong.
Tống Đình rời khỏi nhà Lưu Mai, đi thẳng đến nhà tù.
Vì phía bên nhà tù đã nhận được điện thoại của Diệp Ân Tuấn nên rất khách khí với Tống Đình, chỉ là lúc Tống Đình nói muốn gặp Phương Quyên, đối phương lại cho anh ta một đám án ngoài ý muốn.
Phương Quyên được người ta bảo lãnh rồi.
Tống Đình lập tức nhíu chặt mày lại.
“Ai bảo lãnh bà ấy? Vụ án của bà ấy có đầy đủ bằng chứng, không có tư cách được bảo lãnh, sao có thể bảo lãnh ra tù được chứ?”