TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 827

CHƯƠNG 827: HAY CHO MỘT CÔ NHÓC MIỆNG LƯỠI SẮC BÉN

Thẩm Hạ Lan rất quen thuộc khu chung cư này, cô đã từng vì bảo vệ Nghê Nghê mà đích thân đưa tới đây.

Đây là khu quân đội!

Rốt cuộc người kia là ai? Sao lại có thể ở trong khu quân đội?

Lòng Thẩm Hạ Lan đầy thắc mắc.

Sau khi kiểm tra xe theo công lệ, Lam Thần lái xe đi vào theo.

Lông mày Thẩm Hạ Lan ngày càng nhíu chặt hơn.

Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan như vậy thì thấp giọng lo lắng hỏi: “Cô chủ, có phải đó là người rất lợi hại không? Vừa nãy tôi nhìn thấy thị vệ ở cửa mang theo súng, chúng ta…”

“Lát nữa đi vào đừng hỏi gì, đừng nói gì, lẳng lặng đi theo Lam Thần, anh ta bảo em vào thì vào, đừng để ý đến tôi, biết chưa?”

Thẩm Hạ Lan không trả lời câu hỏi của Khương Hiểu, lại càng khiến Khương Hiểu lo lắng hơn.

“Cô chủ, tôi không thể rời xa cô được, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô, lỡ như…”

“Nếu em ra ngoài còn có thể báo tin cho Diệp Ân Tuấn, em ở bên cạnh tôi cũng không có ích gì, nghe lời.”

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Khương Hiểu, cô đã dự cảm được có thể đối phương rất có lai lịch.

Khương Hiểu còn muốn nói gì nữa nhưng xa đã dừng lại.

Lam Thần nhìn Thẩm Hạ Lan từ gương chiếu hậu, nói nhỏ: “Tôi đã thề sống chết bảo vệ cô.”

“Tôi không cần anh chết, tôi mong anh sống. Đừng quên, anh còn phải nuôi ba mẹ Phương Đình, anh không thể chết. Như tôi đã nói, nếu có cơ hội thì đưa Khương Hiểu rời khỏi đây, có thể liên lạc với Diệp Ân Tuấn là tốt nhất, nếu không thì nghĩ cách liên lạc với người khác, hoặc đến nhà họ Hoắc tìm mấy người chú của tôi cũng được. Các anh không thể động được tới người bên trong này đâu. Nghe lời mới là cách an toàn nhất. Tôi không muốn mọi người hy sinh vô ích, hiểu không?”

Thẩm Hạ Lan nói rất nghiêm túc, thậm chí còn nhìn chằm chằm Lam Thần.

Lam Thần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

“Tôi nghe theo cô.”

“Bảo vệ tốt cho Khương Hiểu, đây là điều một người đàn ông nên làm.”

Thẩm Hạ Lan nói xong, đối phương đã bước tới.

“Mời cô Diệp xuống xe, gia chủ của chúng tôi đang chờ cô.”

Thẩm Hạ Lan ra hiệu bằng ánh mắt cho Lam Thần, từ chối anh ta làm bất cứ hành động gì.

Lam Thần vẫn không kìm lòng được, mở cửa xe nhưng lại bị người của đối phương đóng lại.

“Xin lỗi, gia chủ của chúng tôi chỉ gặp cô Diệp, những người khác hãy chờ trong xe đi.”

Sức mạnh của đối phương rất lớn, dù Lam Thần đẩy thế nào cũng không mở được.

Thẩm Hạ Lan nhìn ra được, đối phương là người luyện võ.

“Lam Thần, nghe lời, ở trong xe chờ tôi.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì cả, họ không dám làm gì tôi đâu, nếu không họ cũng sẽ không khách sáo mời tôi đến.”

Lời này của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần rất tức giận.

“Khách sáo? Thế này cũng gọi là khách sáo? Đây rõ ràng là bắt cóc!”

Người bên kia không hề có ý định ngăn cản cuộc nói chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và Lam Thần, mà lịch sự nói thẳng với cô: “Mời cô Diệp! Đừng để gia chủ chúng tôi chờ lâu.”

Đây là lời thúc giục rõ ràng, nhưng giọng điệu là rất lễ phép khiến người ta không thể bới móc, cho dù Lam Thần muốn nổi giận cũng bị Thẩm Hạ Lan kìm lại.

“Nghe lời tôi.”

Giọng điệu Thẩm Hạ Lan đã có chút gay gắt.

Lam Thần biết Thẩm Hạ Lan đã giận, cũng là đang nói đây không phải nơi anh ta có thể làm loạn.

Anh ta rất muốn gọi cho Diệp Ân Tuấn ngay lúc này, nhưng tín hiệu điện thoại đã bị bọn họ hạn chế, không mấy người có thể làm được chuyện này, xem ra đúng như Thẩm Hạ Lan nói, người bên trong không phải người anh ta có thể động đến.

Thẩm Hạ Lan thấy Lam Thần đã im lặng mới mở cửa xuống xe.

Nhìn căn nhà trước mặt, lòng Thẩm Hạ Lan càng thêm âm trầm.

So với căn nhà của ba mẹ Bạch Tử Đồng mà cô ở lúc trước, hiển nhiên không cùng đẳng cấp với nơi này.

Đây là một toà nhà nhỏ hai tầng riêng biệt, có lẽ là nơi những người có thân phận mới ở được.

Thẩm Hạ Lan xuống xe cảm thấy hơi lạnh, Khương Hiểu nhanh chóng cởi áo khoác ra khoác lên người cô.

“Em ở lại đi.”

Thẩm Hạ Lan không muốn Khương Hiểu đi vào, dù sao đứa nhỏ này cũng chưa trải qua sóng gió gì, nhưng người của đối phương lại hờ hững nói: “Để cô ấy đi theo cô đi, nghe nói cô đang mang thai, y tá Khương đi cùng cô cũng yên tâm hơn.”

Nghe đối phương nói vậy, lòng Thẩm Hạ Lan càng chùng xuống.

Ngay cả thân phận Khương Hiểu cũng điều tra rõ ràng, có thể thấy đối phương đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Không biết đối phương là ai, nhưng đối phương lại biết rõ tình hình của mình, cảm giác này thật sự rất tệ.

Khương Hiểu hơi sợ nhưng không hề chùn bước.

“Cô chủ, hãy để tôi vào cùng cô, tôi không yên tâm để cô vào một mình.”

Thấy Khương Hiểu dù sợ nhưng vẫn không nao núng, lòng Thẩm Hạ Lan rất được an ủi.

“Lát nữa đừng nói gì, dù xảy ra chuyện gì chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình thôi, biết không?”

“Vâng.”

Khương Hiểu gật đầu.

Cô ấy đỡ Thẩm Hạ Lan đi vào.

Bên trong có cảm giác rất cổ kính, nội thất gỗ gụ mang đến cho người nhìn một cảm giác rất vững chắc, nhưng đồng thời lại có chút cẩn trọng và nghiêm túc.

Khương Hiểu nắm lấy bàn tay hơi ướt của Thẩm Hạ Lan.

Sao Thẩm Hạ Lan không căng thẳng cho được?

Nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không bản thân sẽ sợ hãi trước.

“Mời cô Diệp ngồi đây chờ, gia chủ của chúng tôi sẽ ra ngay.”

Người đàn ông dẫn hai người Thẩm Hạ Lan vào ngồi trong phòng khách, sau đó cho người mang trà lên.

Đây là một loại hồng trà nổi tiếng, Thẩm Hạ Lan ngửi mùi cũng biết có giá trị không nhỏ.

Khương Hiểu đứng sau Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, cô ấy cũng bị đồ trang trí trước mặt làm cho choáng váng.

Thẩm Hạ Lan đẩy ly hồng trà lại, cười nói: “Có thể đổi cho tôi thành nước sôi không, tôi đang mang thai không uống được trà.”

“Xin lỗi là tôi sơ ý, tôi sẽ đổi cho cô.”

Người kia nhanh chóng đổi cho Thẩm Hạ Lan một Lam Thần nước đun sôi.

Khương Hiểu kiểm tra nhiệt độ nước trước rồi mới đưa cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhấp một ngụm, nhiệt độ nước ấm khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn, dù sao người kia cũng coi như khách sáo, không biết họ tìm cô đến làm gì.

Không lâu sau một ông lão đi vào từ bên ngoài.

Tóc ông ta hơi bạc, nhưng ánh mắt và sắc mặt lại rất khoẻ mạnh, qua hơi thở của ông ta, Thẩm Hạ Lan phát hiện có lẽ ông ta là người thường xuyên tập thể dục, hơn nữa cô chắc chắn rằng mình chưa gặp người này bao giờ.

Người đàn ông rót nước cho Thẩm Hạ Lan khi nãy thấy ông lão kia xong thì vội vàng chào ông ta một cách cung kính.

“Chào gia chủ.”

“Đi đi, đóng cửa lại, không ai được vào khi chưa có sự cho phép của tôi.”

Ông lão nói rất tự tin, giọng nói rất vang.

Thẩm Hạ Lan nhìn người đàn ông ông đưa mọi người đi, kể cả Khương Hiểu.

Khương Hiểu nhìn Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, Thẩm Hạ Lan gật đầu với cô ấy để cô ấy yên tâm, lúc này Khương Hiểu mới ra khỏi căn phòng.

Khi trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và ông lão, ông ta ngồi lên vị trí ghế chính, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan mang theo chút khen ngợi.

“Giải quyết mọi việc không hề sợ hãi, không để lộ cảm xúc, tốt lắm.”

“Xin hỏi, tôi có quen ông không?”

Thẩm Hạ Lan không bị lời khen của đối phương làm cho choáng váng, cô lịch sự hỏi ông ta những nghi ngờ của mình.

Ông lão sửng sốt, khẽ nhíu mày.

“Cháu không biết ông là ai?”

“Tôi không, mong ông nói cho tôi biết.”

Thái độ khiêm tốn của Thẩm Hạ Lan khiến ông lão rất hài lòng.

“Ông họ Tiêu, Tiêu Ái là con gái ông! Bây giờ cháu biết ông là ai rồi chứ?”

Thẩm Hạ Lan chợt sững người.

“Ông ngoại?”

Cô không ngờ ông ngoại mình vẫn sống, hơn nữa còn ở Hải Thành! Nhưng tại sao cô chưa nghe mẹ nói đến bao giờ?

Cho dù những ngày Tiêu Ái về Hải Thành, sống ở nhà họ Hoắc cũng không thấy bà về đây thăm ông bao giờ. Cô cứ nghĩ ông bà ngoại đã mất. Nhưng bây giờ nhìn ông lão trước mắt, Thẩm Hạ Lan phát hiện khuôn mặt ông ta đúng là có nét giống Tiêu Ái.

“Tiêu Ái là con gái ông, cháu gọi ông là ông ngoại là đúng rồi. Có đói không? Có muốn ông bảo họ lấy cho cháu ít đồ ăn không?”

Ông cụ Tiêu rất hiền lành.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lắc đầu.

“Không cần, lúc ở nhà cháu đã ăn rồi, nhưng cháu chưa nghe mẹ nhắc đến ông bao giờ, xin lỗi ông.”

“Nó không nói đến ông? Con nhóc này vẫn cứng đầu như vậy!”

Ông cụ Tiêu cười, cũng không ép Thẩm Hạ Lan phải ăn.

Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ.

Nếu ông cụ Tiêu không biết gì thì tại sao lại đến tìm cô vào lúc này? Hơn nữa còn có thái độ cứng rắn như thế?

“Ông ngoại, không biết ông tìm cháu có chuyện gì không? Có phải mẹ cháu đã gặp chuyện gì rồi không?”

Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Tiêu Ái.

Kể từ khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Tiêu Ái không có bất kỳ tin tức gì, lần trước Dương Tân cũng không tìm thấy dấu vết gì, dù người của Diệp Ân Tuấn đi tìm kiếm cũng không có tin tức, điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất lo lắng.

Ông cụ Tiêu không nhìn Thẩm Hạ Lan, mà cầm chén trà lên, mở nắp ra ngửi, sau đó nhấp một ngụm rồi nói: “Mẹ cháu có chuyện gì không phụ thuộc vào cháu.”

“Ông có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan không hiểu lắm.

Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô như nhìn thấy con gái mình, nhưng đôi mắt cô không giống mắt Tiêu Ái, mà giống người nhà họ Hoắc.

Ông cụ nhìn sang chỗ khác, im lặng một hồi rồi nói: “Bảo Diệp Ân Tuấn rút lợi đơn tố cáo Phương Thiến đi.”

Lòng Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Cháu có thể hỏi lý do không?”

“Có phải cháu làm chuyện gì cũng cần có lý do không? Lẽ nào dựa vào việc ông là ông ngoại cháu vẫn chưa đủ để cháu làm theo lời ông nói?”

Rõ ràng ông cụ Tiêu có chút không vui.

Ông ta là người uy nghiêm, là người ở trên cao, ông ta luôn cảm thấy mọi người đều nên nghe lời mình.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy nực cười nên đã bật cười; “Trước tiên không nói ông có phải ông ngoại tôi không, chỉ dựa vào một câu nói của ông mà tôi đã nhận định ông là ông ngoại tôi thì không phù hợp với logic. Sao tôi có thể chỉ dựa vào một câu của ông mà đồng ý ông điều gì, đúng không?”

“Hay cho một cô nhóc miệng lưỡi sắc bén! Điểm này cô giống mẹ cô.”

Lời này của ông cụ Tiêu khiến Thẩm Hạ Lan vẫn giữ nụ cười nhạt.

“Mẹ tôi là người nói chuyện có lý lẽ nên tôi tin rằng, người có thể giáo dục mẹ tôi thành một người có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy chắc chắn cũng không kém cạnh, ông nói có đúng không?”

Lời này của Thẩm Hạ Lan có thể coi là ngoài mặt thì tâng bốc nhưng sau lưng lại trào phúng, sao ông cụ Tiêu có thể không nghe ra?

Đã sống ngần này tuổi, ông cụ Tiêu không ngờ cuối cùng lại bị cháu ngoại mình châm chọc, sắc mặt ông ta có chút khó coi.

“Tôi thấy là Diệp Ân Tuấn đã chiều cô khiến cô hư rồi, khi về tôi sẽ bảo cậu ta cho cô ở lại đây vài ngày, tôi sẽ dạy dỗ cô. Tôi không tin cậu ta dám đến đây giành người với tôi.”

Lời này của ông cụ Tiêu khiến Thẩm Hạ Lan ngây người.

Đây gọi là gì?

Giam lỏng cô à?

Đọc truyện chữ Full