CHƯƠNG 836: QUẢ NHIÊN ÔNG TRỜI RẤT CÔNG BẰNG
Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mai, thật sự không muốn nói bệnh tình của mẹ cho bà ta biết, không biết có phải ông trời đang trêu đùa không, mà để hai chị em này đều cùng sinh mệnh?
“Chúng ta sẽ nói chuyện trên đường đi.”
Thẩm Hạ Lan định dẫn Lưu Mai cùng đi, dù gì Tống Dật Hiên cũng không có ở đây, Lưu Mai lại ly hôn với chồng, giờ trở thành người cô độc, thật sự làm người khác phải đau lòng, nhưng Dũng lại không đồng ý.
“Cô Tôn, dù cô muốn đi đâu, tôi cũng sẽ liều chết đi theo cô, nhưng bà Tống không thể đi cùng chúng ta.”
“Tại sao lại không thể? Bà ấy là dì tôi, dù mấy người có thừa nhận hay không, thì tôi cũng nhận bà ấy.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cưỡng ép dẫn Lưu Mai lên xe.
Khương Hiểu không biết Lưu Mai là ai, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan đối tốt với bà ta như thế, thì cũng gọi là dì, tất nhiên thái độ của cô đối với Lưu Mai cũng khá tốt.
Dũng định nói gì đó, nhưng bị Thẩm Hạ Lan giành nói trước: “Tôi biết ông là thuộc hạ nhà họ Tiêu, chỉ nghe theo lời ông cụ nhà ông, cũng biết có lẽ ông đã biết mấy chuyện lúc trước, nhưng nói thế nào, bà ấy cũng là dì tôi, tôi không thể bỏ mặc bà ấy, huống hồ chị em họ đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của họ, tôi không thể không dẫn bà ấy theo, nếu bà ấy không gặp được tôi thì thôi, nhưng nếu đã gặp được rồi thì đó là chỉ thị của ông trời, Dũng, nếu ông không tiện, thì thả chúng tôi xuống, rồi thay tôi gọi cho Lam Thần, chúng tôi tự đi tới đó cũng được.”
Thẩm Hạ Lan đã nói như vậy rồi, nếu Dũng còn nói gì nữa, có lẽ cô sẽ thật sự không đi xe ông nữa.
Dũng vẫn nhớ rõ chuyện ông cụ Tiêu dặn ông phải chăm sóc Thẩm Hạ Lan, nên giờ chỉ có thể ngậm miệng lại, ông định gọi cho ông cụ Tiêu, thì cô lại nói tiếp: “Nếu ông kinh động ông ngoại tôi, rồi xảy ra chuyện, thì tôi sẽ không tha cho ông, sức khỏe ông ngoại tôi không được tốt, ông định để ông ấy tức chết à? Người xưa có câu tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh, Dũng, giờ ông là người của tôi, nên tạm thời phải nghe lời tôi.”
“Nhưng cô Tôn, bà ấy…”
“Được rồi, lái xe đi.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết mình nói vậy hơi khó nghe, nhưng cô không thể vứt bỏ Lưu Mai, dù là vì bà ta là dì cô, hay là mẹ Tống Dật Hiên, thì cô cũng không thể vứt bỏ.
Tống Dật Hiên là người hiếu thảo, rõ ràng giờ Lưu Mai đã bệnh tới thời kỳ cuối, nhưng lại không biết anh ta đã đi đâu, chắc chắn anh ta đã đi làm chuyện gì đó cho Lưu Mai rồi.
Trước khi Tống Dật Hiên trở về, Thẩm Hạ Lan không muốn Lưu Mai lại lầm lẫn thêm lần nào nữa.
Lưu Mai thấy Thẩm Hạ Lan đối xử với mình như vậy thì không khỏi xúc động: “Dì đã làm khó cháu rồi, chỉ sợ bệnh này của dì không chữa khỏi được, cả đời này dì chỉ muốn gặp một người duy nhất là mẹ cháu, chị em chúng ta đã nhiều năm không gặp như vậy, chớp mắt đã đến cuối đời rồi, có lẽ dì chưa đợi được lúc gặp mặt bà ấy, đã…”
“Dì, dì đừng nói lời xui xẻo như thế, dì sẽ không sao đâu, cháu tin rằng mẹ cháu sẽ rất vui khi gặp được dì.”
Thẩm Hạ Lan an ủi Lưu Mai.
Mặc dù Dũng không tán thành, nhưng giờ Thẩm Hạ Lan đã quyết định rồi, nên ông không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại phòng bị Lưu Mai hơn.
Lần này Lưu Mai không có phản ứng gì, chỉ nói chuyện thường ngày với Thẩm Hạ Lan, thái độ hiền từ đó làm cô lại nhớ đến mẹ mình.
Giờ Tiêu Ái đang làm gì?
Có phải bà cũng đang nhớ đến cô không?
Thẩm Hạ Lan biết, thật ra giờ cô ra mặt sẽ không ổn thỏa cho lắm, ông cụ Tiêu và Diệp Ân Tuấn đang bày một ván cờ lớn, có lẽ cô sẽ làm đảo lộn bước tiến của họ, nhưng cô không đợi được nữa rồi.
Nếu cô không biết tình trạng của Tiêu Ái thì thôi, cô có thể bình tĩnh làm con tin chỗ ông cụ Tiêu, phối hợp diễn một vở kịch với họ, nhưng giờ cô đã biết Tiêu Ái không còn sống được bao lâu nữa, nên Thẩm Hạ Lan có thể ngồi yên được.
Cô đã làm lỡ nhiều thời gian như vậy, không biết Tiêu Ái có thể đợi tới khi cô qua đó không?
Thời gian không ngừng trôi qua, con muốn báo hiếu nhưng ba mẹ đã rời đi.
Thẩm Hạ Lan không muốn cảm nhận nỗi đau này, dù Tiêu Ái chỉ còn lại một ngày, cô cũng muốn tới trước giường báo hiếu, chí ít là nói cho bà biết, bà lại làm bà ngoại rồi, có lẽ sẽ làm bà sống lâu hơn.
Lưu Mai thấy Thẩm Hạ Lan bỗng đau buồn thì không khỏi lên tiếng: “Cháu lại nhớ mẹ cháu à?”
“Vâng, cháu nhớ bà ấy rồi, nhiều năm như vậy, nhưng thời gian cháu ở bên bà ấy lại quá ít, giờ cháu bỗng muốn ở bên bà ấy, nghe bà ấy kể lại chuyện xưa.”
“Đúng là đứa bé ngoan! Quả nhiên sinh con gái vẫn tốt hơn, cháu nhìn con trai dì xem, giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, mà không chịu lập gia đình, dì muốn ôm cháu cũng không được, có lẽ cả đời này không thể nhìn thấy cháu nội chào đời.”
Mắt Lưu Mai hơi mơ màng.
Thẩm Hạ Lan thu hồi vẻ đau buồn, an ủi Lưu Mai: “Dì à, dì đừng nói thế, Tống Dật Hiên chỉ chưa tới duyên thôi, cháu tin rằng, anh ấy có thể tìm được mảnh kia của mình, chắc chắn dì có thể nhìn thấy cháu nội chào đời.”
“Cháu đừng an ủi dì, dì biết cháu có ý tốt, haizz, nhiều năm như vậy, không biết chị thế nào rồi, dì nhớ lúc dì rời đi, dì chỉ mới 8 tuổi, còn chị đã 12, lúc đó trông bà ấy rất mảnh mai, xinh đẹp.”
Lưu Mai như chìm đắm trong chuyện cũ, Thẩm Hạ Lan không nỡ cắt ngang bà ta, cô cảm thấy rất ấm áp khi nghe bà ta kể lại những chuyện lúc nhỏ giữa bà ta và Tiêu Ái.
Dũng luôn im lặng, Khương Hiểu cũng làm hết trách nhiệm khi ở bên họ, cô không nói gì cả, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Xe chạy được một đoạn đường, Thẩm Hạ Lan mới nhận ra Dũng đang lái tới sân bay, nên không khỏi lên tiếng: “Chúng ta sắp lên máy bay à?”
“Đúng vậy, cô Tôn, máy bay sắp cất cánh rồi! Gia chủ sợ không kịp…”
Dũng định nói tiếp, nhưng dù gì cũng kiêng kỵ Lưu Mai, nên không nói gì nữa, Thẩm Hạ Lan hiểu ra ngay.
“Lát nữa đến sân bay rồi, ông đi mua thêm một vé máy bay cho dì đi.”
“Tôi biết rồi.”
Dù Dũng không tình nguyện, nhưng cũng không thể không nghe lời Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan quay đầu nhìn Lưu Mai, cười hỏi: “Dì, dì có mang theo chứng minh không?”
“Có, giờ có ai ra ngoài mà không mang theo chứng minh? Dì đã quen mang nó bên người rồi.”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Mấy năm nay Lưu Mai luôn ở trong viện dưỡng lão, cơ bản đều không đi ra ngoài, sao lại quen mang theo chứng minh?
Nhưng nghi ngờ này chỉ lóe lên trong đầu cô, chứ cô không truy hỏi.
Vừa đến sân bay, Dũng đã đi mua vé máy bay, Thẩm Hạ Lan dẫn Lưu Mai ngồi ở khu chờ đợi, Khương Hiểu đã đi mua chút đồ ăn.
“Mợ chủ, dọc đường luôn xóc nảy, cô cũng chưa ăn gì, nên cô ăn chút gì đi, đây là sữa nóng và bánh mì.”
Khương Hiểu mua đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan, cũng đưa cho Lưu Mai một phần.
“Bà Tống, mời bà ăn.”
“Cô cứ gọi tôi là dì Lưu đi, tôi và Tống Hải Đình đã ly hôn rồi.”
Lưu Mai nhận lấy bánh mì và sữa, nói cảm ơn, rồi nói ra câu nói này, làm Khương Hiểu hơi xấu hổ.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết.”
“Cô không có gì phải xin lỗi cả, người đàn ông này không đáng để tôi chờ đợi và yêu thương, còn hủy hoại cuộc đời tôi, tôi chỉ hy vọng mình có thể sống tự tại hơn.”
Nghe Lưu Mai nói thế, Khương Hiểu không đáp lại, mà ngồi cạnh Thẩm Hạ Lan, bắt đầu gặm bánh mì.
Bụng Thẩm Hạ Lan đang kêu gào, cô biết giờ cơ thể mình đặc biệt, nên không nói gì, cầm đồ ăn lên ngay.
Lưu Mai ăn rất ít, thấy Thẩm Hạ Lan ăn như hổ đói, khóe mắt còn có nước mắt thì hỏi: “Ông ta làm khó cháu à? Nhìn xem ông ta để cháu đói như vậy, cháu ăn chậm thôi, đừng để nghẹn, chỗ dì vẫn còn này.”
Tất nhiên Thẩm Hạ Lan biết ông ta mà Lưu Mai nói là ai, nhưng cô nuốt đồ ăn xuống mới cười nói: “Chuyện này không liên quan đến ông ngoại, cháu chỉ đang mang thai, nên dễ đói, ăn hơi nhiều thôi.”
“Cái gì? Cháu đang mang thai à?”
Lưu Mai rất ngạc nhiên.
“Chẳng phải cháu thuộc thể hàn, không dễ mang thai à?”
Đối mặt với thắc mắc của Lưu Mai, Thẩm Hạ Lan hơi xấu hổ nói: “Dì, cơ thể cháu đã được điều dưỡng tốt, nên giờ đã mang thai, dì sắp được làm bà ngoại rồi.”
Lưu Mai rất ngạc nhiên, nhưng cũng cười nói: “Quá tốt rồi, quả nhiên ông trời luôn công bằng.”
“Là do cháu may mắn.”
Thẩm Hạ Lan cười hơi ngốc nghếch.
Lưu Mai vuốt tóc cô như con mình, hiền từ nói: “Dì thật sự hy vọng cháu có thể bình an.”
“Cháu sẽ bình an thôi.”
Lúc Dũng quay về, thấy Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai trò chuyện vui vẻ, thì không khỏi nhíu mày.
Ông mới nhân cơ hội đi mua vé máy bay gọi cho ông cụ Tiêu, để nói chuyện Lưu Mai cho ông biết.
Ông cụ Tiêu rất tức giận.
“Sau khi tới Vân Nam, cậu hãy tìm cơ hội tách Lưu Mai và Thẩm Hạ Lan ra, nếu có thể, bảo người chúng ta khống chế Lưu Mai lại, đừng cho nó ở bên Thẩm Hạ Lan.”
“Gia chủ, hình như cô Tôn rất thích và ỷ lại Lưu Mai.”
Dũng hơi khó xử nói.
Ông cụ Tiêu nhất thời nổi giận.
“Hồ đồ! Nếu tôi muốn nhận lại đứa con gái này đã sớm nhận nó rồi, cần gì phải đợi tới giờ? Nếu Lưu Mai tới đây, Tiêu Ái sẽ phản ứng thế nào khi gặp lại nó? Ai có thể đoán trước được? Cậu đừng nghĩ ngợi gì cả, Tiêu Ái là đứa có chủ kiến, nếu con bé thật sự muốn gặp đứa em gái này và mẹ, chẳng lẽ tôi lại nói không cho nó tới, nó tới không được? Cậu từng nghe con bé nói về chuyện của mẹ và em gái chưa? Có nghe con bé bảo tìm bọn họ không?
Hay cậu nhìn thấy Tiêu Ái tìm kiếm bọn họ? Năm đó lúc mẹ con bé còn sống, con bé còn chưa đi tìm, thì giờ bà ta mất rồi, liệu con bé còn muốn gặp đứa em gái này không? Mặc dù tôi không biết tại sao Tiêu Ái lại làm vậy, nhưng tôi hiểu con gái tôi, con bé sẽ không vô duyên vô cớ làm như thế. Cậu cứ nghe lời tôi, nhất định phải bảo vệ tốt Thẩm Hạ Lan, rồi tách khỏi Lưu Mai, vừa xuống máy bay phải xử lý xong chuyện này biết chưa?”
Nghe ông cụ Tiêu nói thế, Dũng bỗng trở nên căng thẳng.
“Gia chủ, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.”
Lúc Dũng đưa vé máy bay cho Lưu Mai, không khỏi liếc nhìn bà ta một chút.
Lưu Mai thấy Dũng nhìn mình thì cười hỏi: “Sao thế? Trên mặt tôi có viết chữ à?”
Dũng vội quay đầu đi.
Ông đã hơn 40 tuổi, đi theo gia chủ rất nhiều năm rồi, cũng từng gặp Tiêu Ái mấy lần, dáng vẻ khi cười của Lưu Mai hơi giống Tiêu Ái, nhưng Dũng vẫn cảnh giác.
“Vì bây giờ mới mua vé nên chúng ta không ngồi cùng một chỗ, cô Tôn, cô đi cùng Khương Hiểu đi, để tôi đi cùng bà Lưu cho.”
Dũng sắp xếp như vậy, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải tách Thẩm Hạ Lan ra khỏi Lưu Mai, nhưng ông không ngờ, ông không đợi được lúc máy bay hạ cánh.