Chương 990
Ai mượn gan trời hả, vậy mà dám ngang nhiên nhằm vào Thẩm Hạ Lan như vậy?
“Tra cho tôi! Mặc kệ là tiêu tốn bao nhiêu sức người sức của, tôi đều phải biết người đó là ai!”
Phi đi điều tra, Diệp Ân Tuấn đứng canh ở cửa phòng phẫu thuật, lồng ngực khó chịu đến ngạt thở.
Tiêu Niệm Vi cố gắng hết sức cắp cứu cho Thẩm Hạ Lan, nhưng cô ta không thể lấy cánh tay trên bụng cô ra được.
Đây là chấp niệm của một người mẹ.
Có lẽ khoảnh khắc bị tông bay ra ngoài, Thẩm Hạ Lan biết con của mình không có duyên đến thế giới này, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức bảo vệ đứa bé.
Lúc này, đôi mắt của Tiêu Niệm Vi đột nhiên có chút ươn ướt.
“Hạ Lan, buông tay ra thì tôi mới có thể cứu cô được, mới có thể khiến đứa bé yên nghỉ.”
Giọng của Tiêu Niệm Vi không lớn, cô ta thì thầm vào tai Thẩm Hạ Lan, cô ta biết Thẩm Hạ Lan sẽ nghe thấy.
Quả nhiên, từ trong khóe mắt Thẩm Hạ Lan chảy ra một hàng nước mắt, sức lực ở cánh tay cũng nới lỏng ra.
Trong lòng Tiêu Niệm Vi cũng rất khó chịu.
Cô ta đã từng làm vô số ca phẫu thuật, nhưng thành thật mà nói cô ta chưa từng tiếp nhận một ca phẫu thuật như vậy. Nếu đối phương không phải là Thẩm Hạ Lan thì có lẽ cô ta sẽ không nhận một ca phẫu thuật như vậy rồi.
Thật sự quá đau lòng.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang hôn mê, Tiêu Niệm Vi bắt đầu phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Khi Thẩm Hạ Lan được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Ân Tuấn có chút đứng không vững.
“Sao rồi?”
“Người thì không sao nhưng đứa bé đã mắt rồi.”
Giọng của Tiêu Niệm Vi không lớn, nhưng lọt vào trong tai Diệp Ân Tuấn như sắm sét giữa trời quang, cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng bây giờ anh vẫn không thể chịu nỗi.
“Trước hết cứ giấu cô ấy đã, tôi sợ cô ấy không chịu nỗi.”
Khi Diệp Ân Tuấn nói câu này, giọng anh đã khàn đi.
Tiêu Niệm Vi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Giữa hai người rốt cuộc đã có hiểu lầm gì? Anh không thể cho Hạ Lan biết sao?”
“Không thể!”
“Tại sao?”
“Có thể nói tại sao thì tôi đã nói từ lâu rồi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tiêu Niệm Vi thật muốn đánh người.
“Vậy anh cứ để cô ấy hiểu lầm anh như vậy sao? Diệp Ân Tuấn, anh có biết không? Khi một người phụ nữ mắt đi đứa con của mình thì có thể hiểu lầm giữa hai người sẽ ngày càng lớn, cũng sẽ không cách nào có thể bù đắp được, thậm chí các người sẽ hiểu lầm nhau cả đời, ngay cả như vậy thì anh cũng không nói rõ với cô ấy hả?”
Diệp Ân Tuấn siết chặt hai tay.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan đang hôn mê, cắn cắn môi, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi.
Có thể thầy Diệp Ân Tuấn rất đau khổ, nhưng anh vẫn kiên quyết nói: “Cơ thể của cô ấy bị tổn thương đến mức nào?”
“Đứa bé chưa lớn nên tổn thương cũng không lớn lắm, hồi phục cũng nhanh thôi, hơn nữa tôi phẫu thuật cũng không đau, ít ra máu, nhưng không biết vết thương trong lòng phải cần bao lâu mới có thể hồi phục.”
Tiêu Niệm Vi thấy Diệp Ân Tuấn không muốn nói nên thở dài nói: “Đừng khiến cô ấy kích động nữa, bây giờ cô ấy rất yếu, trước khi phẫu thuật cô ấy còn cố gắng ôm chặt bụng mình. Đàn ông các anh sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được cảm giác của một người phụ nữ khi được làm mẹ đâu. Đàn ông các người chỉ mắt mười phút để tạo ra một đứa trẻ, nhưng phụ nữ cần mười tháng mang thai và chăm sóc cả đời.
Bây giờ cô ấy đã như vậy rồi, tốt hơn hết là anh đừng khiến cô ấy kích động nữa.”
Nói xong, Tiêu Niệm Vi bảo người đẩy Thẩm Hạ Lan đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn có chút đờ đẫn.
Anh đi theo vào, tận tình chăm sóc Thẩm Hạ Lan.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa thì không biết mình đang ở đâu, mãi cho đến khi nhìn thấy bình truyền dịch trên đỉnh đầu và trần nhà trắng xóa thì cảnh này đến cảnh khác lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Cô vô thức sờ vào bụng mình, buồn bã nhận ra cô không còn cảm nhận được đứa bé ở trong bụng mình nữa.