Mặc dù khí tức trầm ổn mang lại cho người ta cảm giác rất mạnh, nhưng dù sao đi nữa thì cũng chỉ là tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn.
Một lát sau, hắn ta mới cười bảo: “Tào Chấn cũng hay thật, ta vốn coi hắn ta là đối thủ, nhưng không ngờ hắn ta lại vô dụng như thế, ngay cả một kiếm khách đến từ đế quốc Đại Tần cũng không giải quyết được. Nếu đã đến thì cũng có duyên, các hạ có sẵn sàng chỉ bảo một phen không?”
Hai người trạc tuổi nhau nhưng khí chất lại khác biệt một trời một vực, Mục Trần kiêu ngạo, cực kì phô trương.
So với hắn ta, trông Lâm Nhất khiêm tốn hơn rất nhiều.
Đặc biệt là sau khi hắn tu luyện kiếm ý Tiên Thiên đến viên mãn, sự sắc bén như được thanh lọc, có khuynh hướng trở lại như ban đầu. Nhưng nếu nhìn thẳng vào mắt hắn sẽ phát hiện kiếm ý Tiên Thiên ẩn giấu trong mắt dồi dào, mênh mông như biển, sâu như vực thẳm.
Nếu không giận thì thôi, một khi nổi giận thì gió mây cũng sẽ nổi lên, trời đất đổi sắc.
“Ta không có hứng thú”.
Lâm Nhất bâng quơ liếc nhìn hắn ta, sau đó dời mắt đi.
Không phải đệ tử nòng cốt của Thiên Kiếm Tông thì hắn không cần để vào mắt. Có thể người này có thực lực ngang với Tào Chấn, có thể yếu hơn hoặc có thể mạnh hơn, nhưng vậy thì có liên quan gì?
Cỡ tầm Tào Chấn, bây giờ hắn tự tin có thể đánh bại đối phương chỉ trong ba chiêu.
Hắn có thể có hứng thú gì với một người còn coi Tào Chấn là đối thủ của mình chứ?
“Lâm Nhất, ngươi sợ rồi phải không?”
Mai Tử Viêm mỉa mai, hắn ta cảm thấy Mục Trần rất mạnh, thậm chí vẫn chưa thi triển hết toàn lực, thực lực thật sự chắc chắn cao hơn Tào Chấn.
“Ta cần phải giải thích với tên vô dụng nhà người à? Lo mà suy ngẫm tại sao vừa rồi lại thua thê thảm như vậy đi...”
Lâm Nhất cười khẩy, không nể mặt hắn ta chút nào, nói xong liền quay lưng bỏ đi.
“Định đi ư? Ta chưa cho phép đâu!”
Thấy Lâm Nhất định đi, sao Mục Trần có thể để mặc cho hắn đi? Hắn ta lao đi, chân nguyên cuồng bạo trong cơ thể bùng nổ, tung quyền bay thẳng về phía Lâm Nhất.
Cảm nhận được quyền mang sắc bén này, Lâm Nhất bình tĩnh, tay áo dài như mây, xoay người lại tung quyền nhẹ nhàng đỡ lấy.
Bùm!
Trên không trung, Mục Trần đang bay tới chợt dừng lại, sau đó văng ngược về sau như vừa trúng phải một đòn như sấm chớp, ngã mạnh xuống đất, vẻ kinh hãi hiện lên trên khuôn mặt ngạo mạn.
“Chân nguyên hùng hậu quá!”
Bốn tên đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông còn lại nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.
“Đây...”
Nhìn thấy Lâm Nhất chỉ nhẹ nhàng tung một quyền đã đánh bay Mục Trần, các đệ tử thư viện Thiên Phủ ngẩn ra, ngay sau đó vỗ tay hoan hô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1967
Chương 1967