Lâm Nhất nhìn Ma cương lục nhãn lại bò dậy từ trên đống đá vụn, đầu mày nhíu lại. Hắn do dự có nên sử dụng đến Tiên Thiên kiếm ý viên mãn, với kiếm ý Tiên Thiên viên mãn thì sẽ đủ để lập tức nghiền nát Ma cương lục nhãn này.
Loại Ma cương cỡ này không chỉ có sức phòng ngự đáng gờm mà khả năng hồi phục cũng vô cùng đáng sợ, sơ hở cũng cực ít. Không thể một đòn chí mạng thì cho dù ngươi có bản lĩnh bằng trời thì cũng chẳng thể làm gì được.
Nhưng mà rất nhanh, Lâm Nhất đã đưa ra quyết định.
Hai người này thân là nhân tài trong bảng Long Vân, nhất là Ma tiên Xích Luyện Dương Phàm, chắc chắn đều sẽ có con át chủ bài cực kỳ cao minh. Hắn chỉ là một người ngoại bảng, không cần thiết phải để lộ ra con át chủ bài của mình, hai người bọn họ ắt sẽ nghĩ ra được cách giải quyết.
Nếu thực sự không làm gì được thì dứt khoát bỏ đi là xong.
Quan trọng nhất là, Lâm Nhất hơi kiêng dè, sau khi hắn tế ra kiếm ý Tiên Thiên viên mãn thì hai người này nói không chừng sẽ liên thủ với nhau để đối phó hắn.
“Loại Ma cương này buộc phải một đòn chí mạng, ta khống chế bốn con Ma cương. Lâm Nhất, ngươi lấy Tiên Thiên kiếm ý đồng thời đâm xuyên qua mấy con Ma cương này, sau đó sẽ do ngươi Quách Húc tiến hành một chiêu tấn công cuối cùng, có làm được không?”
Đáy mắt Dương Phàm thoáng vẻ mất kiên nhẫn, rõ ràng hắn cũng đã bị mấy con Ma cương này làm cho to cả đầu ra rồi.
Lâm Nhất bĩnh tĩnh đáp: “Ta không có vấn đề gì”.
“Ta cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Dương Phàm, ngươi thực sự có thể khống chế được bốn con Ma cương này chứ?”, đáy mắt Quách Húc loé lên vẻ khác lạ, trầm giọng nói.
Kế hoạch đúng là không tệ, nhưng phải đồng thời khống chế bốn con Ma cương thì độ khó không phải ở mức bình thường.
“Nhìn cho kỹ đây”.
Dương Phàm trợn mắt lườm Quách Húc một cái, lạnh giọng quát: “Ma Tiên, Kim Xà Cuồng Vũ!”
Trên người hắn ta thình lình bùng lên luồng khí tức khủng bố, mái tóc dài tung bay, uy áp của cảnh giới Dương Huyền viên mãn bỗng tăng vọt lên. Khí thế khủng khiếp kia đã đạt đến mức độ của cảnh giới Âm Dương bao trùm khắp cả căn thạch thất.
Bốp bốp bốp!
Không đợi Lâm Nhất và Quách Húc kịp phát giác, roi Xích Luyện trong tay hắn ta đã múa điên cuồng. Ở giữa không trung vang lên từng tràng tiếng sấm rung trời, vô số bóng roi mờ màu vàng kim bay múa xung quanh cơ thể hắn ta, trông như những con rắn độc bằng hoả diễm màu vàng kim.
Thế tấn công không màng đối thủ là ai này khiến Lâm Nhất và Quách Húc giật mình, mỗi người tự thi triển thân pháp của mình để tránh đi.
“Dương Phàm, ngươi làm cái trò gì đó!”
Quách Húc bực bội chửi um lên, nhưng lời của hắn ta vừa mới thốt ra đã có một bóng roi vút qua bên cạnh người. Những tiếng nổ lách tách vang vọng bên tai doạ cho hắn ta vội vàng nuốt những lời muốn nói xuống.
Tránh thoát được khỏi Ma tiên Xích Luyện của Dương Phàm, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, từ khoé mắt hắn liếc về phía bên trong thạch thất
Hắn cực kỳ ngạc nhiên phát hiện, bóng roi trông có vẻ như lộn xộn này thực ra đang không ngừng ép bốn con Ma cương lục nhãn về phía trung tâm của thạch thất.
Chỉ mới chớp mắt mà bốn con Ma cương đã bị nhốt hết lại bên trong một không gian tương đối chật hẹp.
Ánh roi lộn xộn, xuyên qua xuyên lại, bay lên đập xuống nhưng lại hình thành nên một cái lồng vô hình. Chỉ cần bước qua một bước là đám Ma cương này sẽ bị đánh văng mạnh trở về, cây roi xé rách cả da thịt trên người bọn chúng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2016
Chương 2016