TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2162: Tê dại cả da đầu

“Làm sao…làm sao có thể?”

Đây là câu hỏi duy nhất xuất hiện trong đầu tất cả mọi người vào thời điểm này.

Bất kể là tu sĩ Thanh Long Khu, các phương thế lực địch nhân, các vị Chí Tôn cường giả hay thậm chí là chúng nữ bên cạnh Lạc Nam cũng không thể lường trước được viễn cảnh phát sinh.

Chỉ một đạo tín hiệu của Lạc Nam, triệu tập quần hùng Kiếm Châu cường giả vì hắn xuất chiến?

Tà Kiếm Lão Nhân, Vong Kiếm Tam Lão, Cuồng Thiên Kiếm, Ngũ Độc Kiếm Đế, Cốt Thi Kiếm Đế, Thất Tuyệt Kiếm, phu thê Đế Kiếm Thánh và Đế Kiếm Ma.

Không thừa không thiếu, vẻn vẹn mười vị cường giả.

Bọn hắn đứng ở thiên không, chắp tay hướng về vị trí của Lạc Nam trên Bá Vũ Điện, mỗi người mang theo một loại dáng vẻ khác nhau, khí chất khác nhau, phong cách khác nhau…nhưng điểm chung là đều chứa đựng loại thực lực cường đại, bên dưới Chí Tôn gần như khó gặp đối thủ.

Những nhân vật như vậy đều từng tung hoành một phương tại đại địa Kiếm Châu này, vì những lý do nào đó mà mai danh ẩn tích khiến thế nhân gần như quên mất sự tồn tại của bọn hắn.

Ấy thế mà, chỉ một đạo hiệu lệnh của Lạc Nam, tất cả đều xuất thế rồi? tất cả đều tuyên bố sẽ vì hắn mà chiến?

Vị Thanh Long Hộ Pháp này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mặt mũi vậy mà lớn đến như vậy, thủ đoạn vậy mà kinh khủng đến như vậy?

“Hoang đường, hoang đường!” Huyết Thống mặc dù chấp chưởng Chí Bảo Vạn Kiếm Huyết Ngục nhưng cũng toàn thân run rẩy trước sự xuất hiện của một đám cường giả, hắn ngửa đầu gầm thét lên:

“Làm sao có thể? Làm sao các ngươi lại nghe lệnh của Lạc Nam!”

“Ồ, tưởng ai xa lạ, hóa ra là lão già của Huyết Kiếm Ngục đây mà…” Nhìn lấy Huyết Thống, Tà Kiếm Lão nhân tóc trắng tung bay, toàn thân toát lên một cổ tà khí lẫm nhiên cất tiếng cười dài:

“Năm đó giao thủ, ngươi phải dùng đến Dịch Không Phù chạy trốn như chuột, hiện tại tay cầm Chí Bảo nhìn rất uy phong nha…”

“Ngươi câm miệng.” Huyết Thống quát lớn, sắc mặt đỏ lên.

Toàn trường rùng mình, Huyết Thống gần như là cường giả mạnh nhất dưới Chí Tôn của Huyết Kiếm Ngục, không ngờ từng bị Tà Kiếm Lão Nhân bức đến mức phải dùng Dịch Không Phù đào tẩu.

“Ta sẽ câm miệng, để kiếm thay ta nói chuyện.” Tà Kiếm Lão Nhân cười gằn, nhẹ nhắm hai mắt lại, một kiếm đột ngột trảm ra.

XOẸT!

Thanh kiếm của Tà Kiếm Lão Nhân vậy mà không phải kiếm thông thường, nó được bóng tối đen kịch bao phủ xung quanh nhìn không thấy hình dạng, lúc chém ra cũng chẳng giống có vẻ gì là nguy hiểm, thậm chí ngay cả một tia kiếm vực cũng chẳng thể hiện.

Huyết Thống nhíu mày, vô thức cảm giác không phải chuyện tốt lành gì, vội vàng lách mình né tránh.

Đường kiếm của Tà Kiếm Lão Nhân xẹt qua không khí đâm vào mặt đất, hoàn toàn chẳng chút nguy hiểm nào.

PHỐC!

Nhưng khi tiếng máu tươi cuồng phún, toàn trường hãi hùng chứng kiến một bàn tay của Huyết Thống lặng lẽ rơi xuống, máu tươi đầm đìa.

“AAAAA, ngươi làm sao?” Huyết Thống không tin tất cả những gì vừa diễn ra, cảm giác đau nhứt kịch liệt nơi bàn tay cụt khiến hắn gào thét thảm thiết:

“Tà Kiếm Lão Nhân, ngươi làm sao? Rõ ràng lão phu đã né tránh một kiếm!”

“Ngu xuẩn, nhìn cái bóng của ngươi!” Huyết Thương Thiên truyền âm nhắc nhở.

Huyết Thống rùng mình vội vàng nhìn xuống đất, chỉ thấy vết kiếm vô hại vừa rồi vừa chém trúng vị trí cánh tay của hắn nơi cái bóng.

“Khốn kiếp, ngươi lại luyện ra tà thuật gì, vậy mà có thể từ cái bóng gây tổn thương đến nhục thể của ta?” Huyết Thống phẫn nộ rít lên.

“Di, nhận ra nhanh như vậy?” Tà Kiếm Lão Nhân kinh ngạc nói:

“Xem ra là có Chí Tôn chỉ điểm cho ngươi!”

Một kiếm vừa rồi của hắn quả thật là chém vào cái bóng của Huyết Thống, từ cái bóng sẽ khiến cơ thể bị thương, thậm chí tử vong.

Đây là môn Tà Ảnh Kiếm Pháp mà hắn bế quan tám vạn năm nay nghiên cứu ra được, không ngờ nhanh như vậy đã bị xem thấu huyền cơ, rõ ràng có Chí Tôn ở trong bóng tối chỉ điểm cho Huyết Thống.

Mà nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, toàn trường rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Tà Kiếm Lão Nhân càng kiêng kỵ hơn.

Biết là một chuyện, có phòng bị được hay không là một chuyện khác.

Trong chiến đấu vậy mà đối thủ có thể chém vào cái bóng của mình để gây tổn thương cho mình, nghe qua đã thấy rợn cả gai óc.

Bởi vì cái bóng không biết phòng ngự, càng không biết né tránh, vì vậy cực kỳ khó mà đề phòng.

“Khốn kiếp, đã biết sau lưng lão phu có Chí Tôn, mười người các ngươi còn dám xen vào chuyện này?” Huyết Thống buông lời uy hiếp.

“Đừng nói nhãm, đem Chí Tôn ra dọa đám người chúng ta hình như không có tác dụng đâu.” Ngũ Độc Kiếm Đế cười sặc sụa:

“Chí Tôn có giỏi thì đến Độc Giang Hà của bổn tọa làm khách đi, ta chưa có cơ hội thử độc lên Chí Tôn đâu, vinh hạnh lớn khặc khặc khặc…”

“Lão già này đem Chí Tôn ra uy hiếp, bị ngu sao?” Vong Kiếm Tam Lão nhìn về Huyết Thống như nhìn thằng hề:

“Ba tỷ muội chúng ta cũng không phải chưa từng bị Chí Tôn truy sát.”

Cốt Thi Kiếm Đế càng là nhìn Huyết Thống khinh miệt nói: “Tiểu tử, khi lão phu tung hoành Kiếm Châu ngươi còn chưa được sinh ra đâu, còn dám hù dọa lão phu?”

“Điên, đám người này điên hết rồi.” Huyết Thống như phát rồ hai tay ôm đầu.

“Được rồi các vị.” Lạc Nam nở nụ cười, cất giọng nói:

“Tin tưởng các vị cũng phân biệt được đâu là đối tượng cần tiêu diệt, hôm nay bổn Hộ Pháp muốn toàn bộ Thánh Đế dám xâm nhập Thanh Long Khu có đi không về!”

“Hảo khích phách!” Thanh niên tuấn lãng tự xưng Thất Tuyệt Kiếm cất tiếng cười lên:

“Vậy hôm nay tại hạ vì Thanh Long Hộ Pháp đại khai sát giới một phen vậy!”

Tiếng nói vừa dứt, từ thể nội của hắn đột ngột vang lên bảy đạo kiếm ngân.

Theo sau đó, cơ thể hóa thành bảy luồng kiếm ảnh quyết tuyệt bá đạo lao thẳng xuống Kiếm Vũ Thành, hai tay nâng lên, lúc này ngươi liền giật mình phát hiện hắn chỉ có bảy ngón tay mà thôi.

Nhưng từ bảy ngón tay đó, vô tận Kiếm Vực ngưng tụ dữ dội, kết hợp cùng bảy loại Linh Căn Thuộc Tính cuồn cuộn sát cơ, liên miên bất tuyệt bắn ra.

“Thất Tuyệt Kiếm Chỉ!”

Chiếu…chiếu…chiếu…chiếu…chiếu…

Kiếm chỉ sắc bén dị thường, tốc độ vượt qua ánh sáng, xuyên thủng không gian, bắn ra liên tục…

PHỐC…PHỐC…PHỐC…

Một vị Thánh Đế Trung Kỳ của Ám Kiếm Phái đang ẩn núp trong không gian còn chưa kịp né tránh, trên đầu và đan điền đã xuất hiện bảy cái lỗ thủng, diệt tuyệt mọi sinh cơ, ngã xuống mà chết.

Chưa dừng ở đó, bảy luồng kiếm ảnh xung quanh Thất Tuyệt Kiếm liền hóa thành bảy luồng ảo ảnh phân thân, mỗi một phân thân đều có thể liên tục điểm ra Thất Tuyệt Kiếm Chỉ.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…

Thế công nhắm vào hai vị Thánh Đế Viên Mãn là Lôi Liệt và Ám Tinh, không hề e ngại chút nào.

“Hahaha, tốt tốt tốt, sảng khoái.” Vũ Hằng có được chi viện cường đại, hưng phấn ngửa đầu cười dài, liền nén đau nơi cụt tay, một tay còn lại xách kiếm ứng chiến.

“Haha, Thất Tuyệt huynh đệ thật nhanh, phu thê chúng ta cũng không thua kém!” Đôi phu phụ Đế Kiếm Ma và Đế Kiếm Thánh cất tiếng cười to.

Người nam nhân bùng nổ Thánh Ma Đế Lực ngập trời, trong tay cầm một thanh Ma Kiếm âm u lạnh lẽo, ẩn chứa sát cơ ngưng tụ như thực chất.

Người nữ nhân bạo phát Kim Thánh Đế Lực rực rỡ chói mắt, trong tay cầm một thanh Kim Kiếm mỏng như cánh ve, lại ẩn chứa trùng thiên chiến ý.

“Thánh Ma Song Kiếm Pháp – Tâm Đầu Ý Hợp!”

Phu thê nhìn nhau thét dài, Thánh Ma Đế Lực dung hợp cùng Kim Thánh Đế Lực, Sát và Chiến hòa quyện cùng nhau, thực lực của cả hai bạo tăng dữ dội.

Không hề do dự, hai người hàng lâm chiến trường đại khai sát giới, công kích bất kỳ đối thủ nào lọt vào tầm mắt, cũng không cần biết bọn hắn đến từ thế lực nào.

“Khà khà khà, con gấu đen kia giao cho ta đi!” Cuồng Thiên Kiếm toàn thân cởi trần, chỉ mặc một cái khố che đậy hạ thân, cơ thể gồng lên cuồn cuộn cơ bắp như những khối đá, từ trên không như thái sơn áp đỉnh lao thẳng xuống đầu Hùng Động tay cầm cự kiếm.

“Ngươi dám?” Hùng Động gào thét vang trời, Cự Kiếm nâng lên quét thẳng nghênh đón đối thủ.

“Ngươi còn quá yếu.” Cuồng Thiên Kiếm cười gằn, cũng chẳng thấy hắn sử dụng kiếm, chỉ cầm chặt hai sợi xiềng xích thô to trong tay, đem tầng tầng xiềng xích bao bọc lấy hai nắm đấm của mình như hai cái găng bằng kim loại, hung hăng nện xuống.

OÀNH!

Đại địa rung động dữ dội, trong ánh mắt hãi nhiên của toàng trường, chỉ thấy cơ thể to lớn của một con gấu đen như Hùng Động bị nện lún xuống lòng đất, tạo thành một cái thung lũng sâu hun hút.

Cuồng Thiên Kiếm cất tiếng cười dài, thô bạo lao xuống thung lũng tiếp tục đại chiến.

“Kẻ còn lại giao cho lão phu!” Cốt Thi Kiếm Đế nhàn nhạt cười, từ trên lưng móc ra một nhánh xương cốt.

ONG ONG ONG…

Nhánh xương cốt vừa được rút ra, một cổ Chí Tôn Chi Uy quét ngang toàn trường khiến sắc mặt đám đông kịch biến.

“Đó là xương tay của Chí Tôn?” Hàng loạt Thánh Đế hít một ngụm khí lạnh.

“Không tệ, hôm nay lão phu dùng Chí Tôn Cốt làm Kiếm, chém đầu con mèo nhỏ này.” Cốt Thi Kiếm Đế cười dài nhìn lấy Sư Chiến.

Hắn từng bước chậm rãi ung dung không vội đến gần Sư Chiến.

“Lão già ngươi đã xuống mồ, vậy thì cút trở lại cho ta!” Sư Chiến hung tợn gầm lên, bằng vào tốc độ vượt trội hóa thành tàn ảnh.

Khi xuất hiện một lần nữa, Sư Chiến đã ở phía sau lưng, mười thanh móng vuốt như mười thanh kiếm đâm xuyên lồng ngực Cốt Thi Kiếm Đế.

“Không có máu chảy ra…” Sư Chiến cả kinh, móng vuốt của mình rõ ràng xuyên thủng cơ thể đối thủ, nhưng lại giống như đâm vào rơm rạ.

“Cơ thể của lão phu chỉ là thi cốt, ngươi lấy gì giết ta?” Cốt Thi Kiếm Đế cất tiếng cười gằn, cái đầu bỗng nhiên quay lại 360 độ cực kỳ quỷ dị, Chí Tôn Cốt Kiếm trong tay đã đâm ra.

“Không xong!” Sư Chiến muốn rút lui, nào ngờ cơ thể Cốt Thi Kiếm Đế cứng như đá dính chặt móng vuốt của hắn, hai người bị dính vào nhau, vô pháp thoát khốn.

Mắt thấy Chí Tôn Cốt Kiếm sắp xuyên qua đầu não mình, Sư Chiến quyết đoán gầm lên:

“Bạo!”

Phốc…

Hắn nổ tung cả hai tay, đem cơ thể và móng vuốt của mình tách ra, liên tục lùi về phía sau, thành công giữ được một mạng.

“Có ý tứ, chúng ta tiếp tục chơi đùa nào…” Cốt Thi Kiếm Đế liếm liếm mép, làn da trắng bệch như cương thi, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của sự sống.

“Đáng hận, phải làm sao đây…” Sư Chiến trong lòng dâng lên cảm giác e ngại, chiến với người sống hắn còn dám chiến, nhưng chiến với một người chết làm sao có thể thắng được đối phương?

Tình cảnh quỷ dị diễn ra ở khắp chiến trường.

Vong Linh Tam Lão cười tủm tỉm hạ xuống Tuyệt Tình Cốc, đưa mắt xem hai người Kiếm Thiên Thu và Kiếm Thiên Sầu, ung dung nói:

“Ba tỷ muội chúng ta chấp hai con tiện tỳ các ngươi, muốn chết như thế nào đây?”

“Ba lão già bị Chí Tôn truy sát trốn chạy như chuột còn dám lộ diện, không sợ chết sao?” Kiếm Thiên Thu chanh chua quát.

“Khà khà, Chí Tôn truy sát nhưng tỷ muội chúng ta vẫn sống, đó mới chính là ác mộng của các ngươi.” Vong Kiếm Tam Lão cất tiếng cười dài.

Vong Kiếm Tam Lão cực kỳ quỷ dị, bọn họ rõ ràng là ba người khác nhau, nhưng khi nói chuyện, từng động tác cơ thể đều thể hiện trong cùng một thời điểm, giống như cả ba vốn dĩ là một thể vậy.

Nghe nói vì tu luyện loại công pháp đặc thù, Linh Hồn của cả ba người này đã dung hợp làm một, mức độ ăn ý vượt trên tất cả, một người cũng như ba người, ba người cũng như một người.

Mà nghe lời nói của Vong Kiếm Tam Lão, tỷ muội Kiếm Thiên Thu cùng Kiếm Thiên Sầu mới rùng mình.

Đúng vậy, đổi lại là Thánh Đế Viên Mãn bình thường bị Chí Tôn truy sát đã sớm chết rồi, nhưng Vong Kiếm Tam Lão vẫn còn sống, điều này càng chứng minh thực lực kinh khủng của ba người.

“Vong Linh Kiếm Hải!”

Không để Kiếm Thiên Thu và Kiếm Thiên Sầu đợi lâu, Vong Linh Tam Lão lại đồng thanh quát lên một tiếng.

Trong khoảnh khắc, từ cơ thể khô gầy của ba người là vô tận Tử Vong Lực đen kịch tối đen như mực càn quét mà ra, hình thành một vùng không gian như biển đem Kiếm Thiên Thu và Kiếm Thiên Sầu nhốt vào bên trong với mình.

Người bên ngoài hướng mắt nhìn đến chỉ thấy tất cả như một vùng biển chết thu nhỏ đang bao phủ tất cả, vô pháp chứng kiến tình hình bên trong.

“Đám các ngươi cũng nên đi chết!” Tuyệt Tình Tâm thở hổn hển với toàn thân đầy máu, ánh mắt lăng lệ nhìn về trưởng lão dưới trướng của Kiếm Thiên Thu cùng Kiếm Thiên Sầu.

Hai con ả cầm đầu đã bị nhốt, đây là cơ hội để bà ta đại khai sát giới.

“Hây da, mấy người các ngươi chọn hết đối thủ mạnh rồi, lão phu đành phải làm thịt đám sâu kiến khai vị vậy…” Ngũ Độc Kiếm Đế liếm liếm bờ môi thâm đen của mình, hai mắt đục ngầu xấu xí đảo khắp chiến trường, tìm kiếm một đám đối thủ.

“Các bảo bối nhỏ của lão phu, cho bọn hắn thấy sự lợi hại của các ngươi!” Ngũ Động Kiếm Đế sắc mặt yêu thương nói.

Hắn vừa dứt lời, từ trong lỗ tai bên trái của hắn bò ra một con rết, lỗ tay bên phải bò ra một con nhện, dưới rốn bò ra một con bọ cạp, trong đầu tóc rậm rạp trồi lên một con rùa, từ trong miệng có con rắn chui ra.

Cảnh tượng gớm ghiết đến cực điểm.

Nhưng ngay cả Lạc Nam đang ngồi trên Bá Vũ Điện cũng hứng thú trước tình cảnh này.

Hắn nhận ra đám động vật kia.

Chính là Cổ Độc Ngô Công, Cổ Độc Tri Chu, Cổ Độc Thiên Hạt, Cổ Độc Quy và Cổ Độc Xà, tương ứng với năm loại Cổ độc hàng đầu của mọi Độc Tu.

Mặc dù còn thua kém Mang Cổ Cáp Vương mà Lạc Nam lấy được trong bảo khố của Kiếm Tây Thành, nhưng nếu năm con kết hợp ứng với Ngũ Độc, uy lực liền vượt qua Mang Cổ Cáp Vương.

Lúc này Ngũ Động Kiếm Đế dùng máu của Ngũ Độc thẩm thấu lên lưỡi kiếm của mình.

Thân pháp triển khai, cơ thể biến mất tại chỗ, lưỡi kiếm ung dung nhắm vào một vị Thánh Đế Viên Mãn đang đối chiến với Tuyết Tuyền.

“Không xong!” Vị Thánh Đế Viên Mãn lông tóc dựng đứng, cảm nhận được nguy cơ muốn vội vàng né tránh.

Một kiếm của Ngũ Độc Kiếm Đế vung xuống, đối thủ né tránh thành công, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm…

“XÌ!”

Năm con vật quỷ dị bò trên người Ngũ Độc Kiếm Đế chợt hướng về hắn phun ra một ngụm nước bọt.

XÈO XÈO XÈO XÈO XÈO…

“AAAAAAAAAAAAAA”

Tiếng gào thét tê tâm liệt phế của một vị Thánh Đế Viên Mãn vang dội thương khung.

Cơ thể hắn cấp tốc bị ăn mòn vào tận cốt tủy, linh hồn trong suốt đầy rẫy độc tố, hóa thành một màu đen kịch.

Trước ánh mắt hoảng hốt của Tuyết Tuyền, đối thủ mà nàng vất vả đối chiến từ nãy đến giờ, đường đường là Thánh Đế Viên Mãn teo nhỏ lại thành một khối thịt thối.

“Làm tốt lắm các con của ta.” Ngũ Độc Kiếm Đế hôn đám thú cưng của mình mỗi con một ngụm, nở nụ cười quái đản.

“Quá yếu!” Từ dưới thung lũng vang lên thanh âm cuỗng dã thô bạo, Cuồng Thiên Kiếm như ngọn núi phóng lên, trong tay còn ôm theo một cái đầu đầy máu và biểu cảm cực độ hoảng sợ.

Chính là đầu của Hùng Động.

Toàn trường tê dại cả da đầu…



Bình thường e viết trung bình 1 chap trên dưới 3000 chữ, chap đêm qua hơn 3900 chữ mà mấy ông còn nhắn tin hỏi sao chap dạo này ngắn vậy :P

Hehe, do tâm lý muốn kéo dài đọc mãi không hết nên thấy ngắn thôi :D

Chúc cả nhà chiều vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal:

E chân thành cảm ơn

Đọc truyện chữ Full