TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1038: Nhìn chị như em gái cô ta vậy


Từ lúc bị bắt tới lúc tuyên án thì Hà Cam Lâm ngồi tù nửa năm.

Kết quả, lúc tuyên án chỉ phán hắn nửa năm tù, điều này chẳng khác nào vừ3a tuyên án là được thả ra.

Hẳn là người khôn khéo, lại rèn giũa bản thân trong Lâm thị một thời gian nên cũng có chút kinh nghiệm.
5
Sau khi ra tù, hắn vẫn như cá gặp nước.

Sau khi ra tù không lâu là Chu Mạn Ngọc dan díu với Hà Cam Lâm.

Ông ta chỉ ru rú trong nhà, không thích ra ngoài, cũng không muốn ra ngoài, nào quản được kẻ khôn khéo không chịu ở yên trong nhà như Chu Mạn Ngọc.

Mấy năm qua, Lâm Tiêu bận việc của mình nên đi sớm về muộn.

Chu Mạn Ngọc mượn cớ giúp con gái móc nối quan hệ nên mỗi ngày cũng đi sớm về muộn.

Lâm Bồi không quản được hai người họ.

Bây giờ Lâm Bồi và Lâm Tiêu đều gặp nạn nằm viện, mới đầu Chu Mạn Ngọc cũng thật sự đau lòng, nhưng dần dà đành phải chấp nhận hiện thực.

Khi đó Hà Cam Lâm đ6ang trong giai đoạn lập nghiệp quan trọng.

Hắn dụ dỗ Chu Mạn Ngọc cam tâm tình nguyện bỏ tiền bỏ sức cho hắn.

Tiền của bà ta tấ8t nhiên là lấy của Lâm Tiêu.

Thời gian đó, ngày nào Lâm Tiêu cũng lăn lộn trong giới phú hào, cô ta sống mơ mơ màng màng, nào phát hiện5 mẹ mình ngoại tình.

Sau đó, Lâm Bồi cũng ra tù, nhưng Lâm Bồi vốn là người bình thường, lại trải qua biến cố nên tinh thần cũng không còn như trước.

Chồng với con gái đã thế rồi, thay vì đắm chìm trong đau khổ, thà sống thực tế một chút, lấy thêm ít tiến mới là đạo lý đúng đắn.

Chuyện của Lâm Bồi thì bà ta chắc chắn sẽ không để yên cho Lâm Húc, còn chuyện Lâm Tiêu bị thương thì bà ta đổ lên đầu Lâm Thiển, Lâm Húc, Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu đều là nhân vật lớn có máu mặt, càng là nhân vật lớn thì càng để ý đến danh dự, bọn họ không quan tâm tới tiến mà chỉ quan tâm tới danh dự.

Chu Mạn Ngọc đã nhìn trúng điểm này nên không vội vàng.

Không phải bà ta chưa làm ầm ĩ, bà ta đã làm rồi nhưng không làm quá lên.

Hiện tại cảnh sát vẫn đang tìm bằng chứng, bây giờ phóng viên cũng không hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của bà ta.

Theo tình hình trước mắt thì bà ta dứt khoát không gây phiền phức cho Lâm Húc với Lâm Thiển nữa.

Chạy trời không khỏi nắng, sau này tính sổ với bọn họ cũng không muộn.

Trong phòng riêng ở nhà hàng Nhật, Hà Cam Lâm chẳng những gắp thức ăn với múc canh cho Chu Mạn Ngọc, mà còn đấm lưng bóp vai, hầu hạ bà ta từng li từng tí.

“Chị dâu, em đã đặt phòng tình nhân ở khách sạn suối nước nóng rồi, ăn xong em sẽ dẫn chị đi dạo dưới lầu, chị muốn mua gì thì mua.

Sau đó chúng ta xuất phát đến đó.

Chỗ đó nằm trên núi ở ngoại ô nên hơi hẻo lánh.” “Thế tối không về thành phố à?” “Em đặt hai đêm.” “Thể con yêu tinh nhà anh cho anh đi à?” “Cô ta không quản được việc của em.”

Chu Mạn Ngọc nhướng mày nhìn hắn, nở nụ cười xen lẫn nghi ngờ và chút ghen tuông nho nhỏ: “Không quản được? Cô ta khóc lóc ầm ĩ đòi treo cổ chẳng phải anh liền quay về dỗ dành cô ta đấy sao? Mua nhà mua xe dỗ dành cô ta, còn dẫn cô ta đi du lịch nước ngoài nữa.”

Hà Cam Lâm giải thích: “Không phải dẫn cô ta đi du lịch nước ngoài, đó là con trai em du học hè.

Vợ chồng em không yên lòng nên mới đi theo tiễn con trai.

Nếu không phải cô ta sinh cho em thằng con trai thì em đã chịu đủ tính tình tanh hôi và dáng vẻ quê mùa cục mịch của cô ta từ lâu rồi.”

Nghe xong, Chu Mạn Ngọc rất hài lòng.

Nói về tuổi tác, bà ta chắc chắn không sánh bằng vợ Hà Cam Lâm, người ta mới ngoài ba mươi, so với Hà Cam Lâm đã hơn bốn mươi thì đúng là chồng già vợ trẻ.

Nhưng nói về chăm sóc nhan sắc thì số tiền bà ta bỏ ra để chăm sóc không phải tiêu vô bổ.

Hằng năm bà ta đã bỏ ra từ mấy chục đến hơn triệu tệ để chỉnh ngoài sửa trong, chỉnh chỗ này, và chỗ kia, trông như hồi xuân vậy, còn đẹp hơn vợ Hà Cam Lâm gấp mấy

lần.

Hà Cam Lâm nói tiếp: “Trước đây cô ta chê em nghèo, còn kêu gào đòi ly hôn với em.

Em ngồi tù nửa năm, cô ta còn lén ăn nằm với thằng khác, ỷ mình còn trẻ nên muốn tìm thằng khác.

Giờ cô ta thấy em có chút thành tựu thì trông chừng em sít sao.

Ai thèm cô ta chứ, nhìn cái mặt vàng như nền với cái eo thùng phi của cô ta là em thấy tởm rồi.

May mà con trai là của em, thấy con trai còn nhỏ, không rời khỏi mẹ ruột được nên em mới không bảo cô ta cút đi.

Mua nhà mua xe đều cho con trai cả, cô ta không được phần nào.” Chu Mạn Ngọc: “Người ta mới ngoài ba mươi mà anh đã chê rồi, còn em thì sao? Có phải anh đang chửi thầm em là bà già không?” Hà Cam Lâm liền tiến lại gần bà ta, vừa ôm vừa hôn, chỉ muốn đè bà ta xuống lăn lộn dưới đất, “Oan cho em quá chị dâu ơi.

Chị đổ oan cho em quá.

Chị có hương vị hơn cô ta nhiều, nếu không bàn tới tuổi tác thì nhìn chị như em gái cô ta vậy.” “Nói bậy, cô ta không lớn hơn con gái em bao nhiêu tuổi cả”.

“Chân cô ta còn to hơn eo chị.

Em ngủ chung giường với cô ta chỉ muốn ngủ thôi, chẳng có dục vọng gì hết.” Đột nhiên Hà Cam Lâm đổi giọng, ánh mắt mập mờ, “Cũng nhờ nhìn chị mới khiến em cảm thấy thẩm mỹ của em không có vấn đề, khả năng đàn ông cũng không có vấn đề.

Em đang ở tuổi sung sức, nhìn cô ta là em lãnh cảm, nhìn chị em mới nghĩ tới chuyện ấy.”

Nói xong, Hà Cam Lâm nắm chặt cổ tay Chu Mạn Ngọc, đè mạnh bà ta ngã xuống tấm đệm lớn, “Chị có tin bây giờ em...” “Thấy ghét quá đi.” Chu Mạn Ngọc đấm nhẹ vào ngực hắn, “Đây là chỗ nào mà anh lại làm loạn như thế, tránh ra nào.” “Vậy chị có tin em không?”

“Tin mà tin mà.”

Bấy giờ, Hà Cam Lâm mới uể oải bò dậy và kéo Chu Mạn Ngọc lên, “Chị dâu, chị là quý nhân của em.

Em chê ai cũng không chỉ chị.

Công ty của em cũng có phần của chị.

Tất cả những gì em có hiện giờ đều là nhờ chị.

Kiếp này, chỉ cần chị không bỏ em, em tuyệt đối sẽ không bỏ chị.”

“Vậy sao anh còn gọi em là chị dâu?” “Ha ha, gọi quen rồi mà, sau này lúc ở riêng anh sẽ gọi em là Mạn Ngọc.” Chu Mạn Ngọc rất vui, lòng dâng trào cảm xúc, cười tươi như hoa.

Dù bà ta biết rất rõ đây là lời ngon ngọt của đàn ông, nhưng bà ta vui lòng hưởng thụ nó.

So với Lâm Bồi thì những vui vẻ mà Hà Cam Lâm mang lại cho bà ta không phải chỉ có một hai điều.

Hai người ngồi lại đàng hoàng, vừa ăn vừa trò chuyện.

Chu Mạn Ngọc mới ăn được hai miếng, Hà Cam Lâm thấy mặt mày bà ta vui vẻ thì buột miệng nói: “Dạo này anh đang bàn một dự án, thành công 99%, nhưng còn thiếu một ít tiền nên không kí hợp đồng được.” Hắn tỏ ra u sầu, mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên, “Không nhiều, chỉ có năm sáu trăm nghìn tệ thôi.

Còn một tháng nữa là sang năm mới rồi, anh định đến vài nơi để đòi tiền, gom góp này nọ chắc là đủ, tranh thủ kí hợp đồng trước khi nghỉ Tết, thế thì năm sau ổn rồi.

Vậy nên tháng này anh sẽ rất bận, không ở bên em được.” “Chỉ chút tiền đó thôi mà đã làm anh rầu rĩ thế này rồi à?” “Ừ, vì chút tiền đó mà phải đi đòi nợ.

Bây giờ kẻ nợ là ông là bà, còn người cho vay thành cháu hết.

Vì chút tiền đó mà biến thành cháu, em nói xem, anh có thể không rầu rĩ được sao?” Chu Mạn Ngọc nghĩ ngợi rồi bảo: “Lần trước đến nhà họ Cố làm ẩm, may mà có anh tìm chỗ dựa giúp em.

Số tiền đó em sẽ bù cho anh coi như cảm ơn anh.”

Đọc truyện chữ Full