Từng là trưởng nữ của nhà họ Lâm, có vô số người mê mẩn, vẻ vang vô hạn, bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt vây quanh cô ta chỉ3 để có được nụ cười của hồng nhan.
Bây giờ cô ta chỉ có thể bị quấn kín mít cả người nằm yên đó kéo dài hơi tàn nh5ư một xác ướp.
Nói chuyện, ăn cơm, uống nước đều là xa xỉ.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Lâm Tiêu được6 đưa thẳng vào phòng hồi sức vô trùng.
Lâm Thiển lắc đầu với Lâm Du, ý bảo cổ đừng nói gì cả.
Lâm Du cũng nghĩ cãi nhau ở bệnh viện sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân và người nhà của họ, đành phải tạm thời nén cơn giận này xuống.
Bác sĩ Trương là bác sĩ chủ trị của Lâm Tiêu, lần này là ông đã kéo Lâm Tiêu về từ quỷ môn quan.
Thấy Chu Mạn Ngọc chầm chậm đi tới, cuối cùng ông không thể nhịn nổi, nói, “Bà Chu, cuối cùng bà cũng đến, sao không nghe điện thoại?” Trên mặt Chu Mạn Ngọc hiện lên mấy phần khó xử, bà ta bình tĩnh nói: “Ra nước ngoài du lịch, không xem điện thoại, vừa thấy là tôi tới đây ngay.” Nói xong, bà ta nhìn về phòng hồi sức.
Lâm Tiêu vẫn nằm đó như trước, trên người quấn băng gạc kín mít, bên cạnh toàn là máy móc.
Bây giờ, một chút vi khuẩn vô hại với người bình thường cũng có thể lấy mạn8g cô ta.
Sắc trời tối dần, nhiệt độ hạ xuống, cuối cùng Chu Mạn Ngọc cũng vội vàng chạy đến dưới điện thoại thúc g5iục liên tục của bệnh viện.
Bà ta trang điểm tinh tế, trên người không thiếu món trang sức nào, ngay cả tóc tại cũng được làm tỉ mỉ, không bị rối sợi nào.
Bà ta mặc một chiếc áo khoác lông đắt tiền màu tím sậm, bên dưới mặc váy ngắn ôm mộng, đeo túi đen và mang bốt da cao cổ, cả bộ đồ không tìm ra điểm nào thiếu thốn.
Bà ta xách túi da hàng hiệu.
Lúc vào bệnh viện, bà ta ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi vững vàng còn mang theo tiết tấu, nào giống tới thăm bệnh mà như đi thảm đỏ hơn.
Từ xa, bà ta đã thấy Lâm Thiển và Lâm Du đứng ngoài phòng hồi sức, còn có Cố Thành Kiêu và hai bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Bà ta bước chậm lại, chỉnh lại áo khoác cho ngay ngắn, ra dáng cao ngạo, chậm rãi đi qua, “Ôi, Cố Đại thiếu gia bảo vệ vợ như bảo vệ con ấy nhỉ, sợ Tiểu Thiển xảy ra chuyện gì ở bệnh viện sao?” Có Cố Thành Kiêu ở đây, Chu Mạn Ngọc không dám quá ngạo mạn nhưng cũng âm thầm chế giễu đâm chọt, “Lâm Du, mày cũng rảnh thật đấy, chuyện nhà mình lo chưa xong còn muốn quản chuyện nhà tao, mày lại tới đây làm
gi?”
“Tôi...” Lâm Du vốn định tranh luận nhưng bị Lâm Thiển đè vai xuống.
Bà ta lập tức khó chịu, giọng điệu cũng hết sức phàn nàn, “Đây chẳng phải vẫn như cũ sao, nhắn tin ra vẻ nghiêm trọng như thể làm tôi tưởng bị sao, hại tôi lo lắng suốt quãng đường.
Tim tôi không khỏe, các người đừng làm tôi sợ như thế.” Người ta thường nói có thể thấy được mặt chân thật nhất của bản chất con người ở bệnh viện, điều này là sự thật.
Bác sĩ Trương đã theo nghề hơn hai mươi năm mà chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này.
Thật sự rất hiếm khi gặp phải những người như Chu Mạn Ngọc.
Lúc mới đưa Lâm Tiêu vào bệnh viện, Chu Mạn Ngọc cũng như đa số những người mẹ khác, đau lòng nhức óc chỉ muốn chịu nỗi khổ này thay cho con gái mình, nhưng dần dà, bà ta liền mất cảm giác, hoặc là nói, bà ta đã chấp nhận hiện thực này.
Chấp nhận hiện thực xong, Chu Mạn Ngọc cũng trở nên vô cùng hiện thực, thứ không giành được thì sẽ không cưỡng cầu nữa, ví dụ như sinh mệnh của Lâm Tiêu, còn thứ gì giành được là nhất định phải tranh thủ, ví dụ như lợi ích trước mắt.
Những người nhà cúi đầu trước ma bệnh không chỉ có Chu Mạn Ngọc.
Bác sĩ Trương không hiếm khi từ bỏ điều trị, tuy nhiên đây là lần đầu tiên có người nhà chấp nhận từ bỏ nhanh chóng và thay đổi thái độ 180 độ như Chu Mạn Ngọc sau khi chấp nhận.
“Sáng nay Lâm Tiểu bị sốc hôn mê, cần phải cấp cứu, thế mà vẫn không liên lạc được với bà.
Không phải đã nói với bà là phải để ý điện thoại sao, suýt nữa là cô ấy mất rồi.” Nói đến đây, Chu Mạn Ngọc cũng hoảng, “Cấp cứu? Tình hình thế nào? Vậy bây giờ sao rồi?” “Mới đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tình hình vẫn chưa ổn định.
Bà là mẹ của cô ấy, dù không ở đây thì bà cũng phải giữ liên lạc mọi lúc.
Bà cả ngày không liên lạc được thế này là quá vô trách nhiệm, bà có thể chậm trễ được, nhưng Con gái bà thì không chậm trễ được.”
Ngay trước mặt mọi người, Chu Mạn Ngọc không nhịn được, bà ta giải thích: “Bác sĩ Trương, hai ta đổi với chút nhé, nếu ông là tôi, chồng bị liệt, con gái thì đang kéo dài thời gian, ông có thể chịu được không?...
Một phụ nữ trung niên như tôi bây giờ ngay cả một người để dựa vào cũng không có.
Tôi không ra ngoài cho khuây khỏa, tiêu tiền, trang điểm để mình vui vẻ, tôi sợ tôi còn đi sớm hơn hai người họ nữa kìa.”
Bác sĩ Trương: “...”
Những người khác: “...” Chu Mạn Ngọc bỗng nghĩ tới điều gì đó, chất vấn: “Ông nói con gái tôi phẫu thuật, các người lại làm phẫu thuật gì cho nó vậy?” “Cô ấy lên cơn sốc, tim đột nhiên ngừng đập, suýt nữa đã không xuống bàn mổ được.” “Bác sĩ Trương, phẫu thuật là phải có sự đồng ý của người nhà đúng không?” Chu Mạn Ngọc lập tức lấy lại quyền chủ động, “Phẫu thuật trước hay sau gì cũng như nhau, ông dựa vào đâu mà làm?” Bác sĩ Trương giận tím mặt, không phải ông chưa từng gặp người nhà vô lý, nhưng đây là lần đầu ông gặp người vô lý như Chu Mạn Ngọc.
Người đang hấp hối kia là con gái của bà ta, dù muốn từ bỏ điều trị thì cũng đừng ăn diện và đi du lịch để điều chỉnh tâm trạng vào lúc con gái mình đang còn ở đây chứ?! Con gái của bà ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng không phải sẽ chết ngay lập tức.
Rất nhiều lần, lúc ông đi kiểm tra phòng, Lâm Tiêu nghe được tiếng động sẽ gian nan mở mắt, dùng hết sức hỏi ông một câu là: Bác sĩ, mẹ tôi đâu rồi? Mấy ngày gần đây, Lâm Tiêu thậm chí không còn sức để mở mắt, nhưng không có nghĩa là cô ta mất ý thức.
Lúc làm phẫu thuật, ông phát hiện ý thức muốn sống của Lâm Tiêu rất mạnh.
Cô ta có ý thức, vậy nhất định là cô ta biết mẹ mình không ở bên cạnh mình.
Với những người khỏe mạnh như bọn họ, một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày...
đều không phải chuyện gì lâu dài, nhưng với Lâm Tiêu, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng giày vò, là kiểu giày vò trong thời gian chờ đợi mẹ mình.
Người ngoài như ông còn biết đau lòng vì những điều trên, chẳng lẽ Chu Mạn Ngọc là mẹ ruột lại thờ ơ sao? Rốt cuộc phải mất cảm giác tới cỡ nào mới có thể ung dung ra ngoài ăn chơi vui vẻ trong khi con gái mình đang hấp hối? Rốt cuộc là sao bà ta làm được? “Là tôi đồng ý kí đơn.” Lâm Du nói.
Chu Mạn Ngọc dời mắt sang Lâm Du, mở miệng hỏi: “Mày là cái thá gì? Mày và Lâm Thiển bắt tay với nhau lấy mạng của con gái tao, mày còn đồng ý kí đơn phẫu thuật cho con gái tao? Nếu con gái tao có chuyện gì bất trắc, mày gánh nổi trách nhiệm này không?” Chu Mạn Ngọc mắt thì nhìn Lâm Du, nhưng miệng lại mắng Lâm Thiển: Một mồi lửa không thiếu chết được nó nên lại muốn động tay ở bệnh viện chứ gì? Hai đứa chúng mày đã bàn bạc phải giết chết Lâm Tiểu đúng không? Hai đứa chúng mày ăn cơm nhà tao lớn lên, thể mà còn muốn hại gia đình tao, đồ ăn cháo đá bát!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1043: Mày là cái thả gì?
Chương 1043: Mày là cái thả gì?