“Alo, chị Liễu Nhi, giờ chị sao rồi?” “Tôi bị sao thì còn có thể nghe điện thoại của ông sao? Tôi rất khỏe, không cần phải lo.” “Vậy chị có muốn 3nhân lúc này ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió không?” “Tránh đầu sóng ngọn gió?” Dương Liễu Nhi nói chuyện rất cẩn thận, dù là ở nhà, cô5 ta cũng vô cùng cẩn thận, “Tôi cần gì phải tránh? Ông đùa hả?” Trịnh Chi Nguyên nhiệt tình đề nghị: “Chị, em cũng không biết cụ thể, em chỉ xem6 được tin rạp chiếu phim bị hỏa hoạn, quỹ từ thiện của chị gần như bị dẹp toàn bộ, em lo cho chị quá, hay là chị qua đây với em đi?” Dương Liễu 8Nhi cất giọng nhẹ tựa mây gió: “Chuyện này không liên quan đến tôi, đột nhiên ra nước ngoài sẽ càng khả nghi hơn.
Tôi không muốn chuốc p5hiền phức không cần thiết vào mình.” Trịnh Chi Nguyên nửa hiểu nửa không, “Được rồi chị, nếu chị qua thì liên lạc với em.” “Được, ông không có việc gì thì đừng gọi cho tôi, dù sao cũng lệch múi giờ.
Ông nhìn đồng hồ xem, tôi sắp ngủ thì bị ông đánh thức.” “Xin lỗi, vậy chị ngủ ngon, em mới dậy, tạm biệt chị.” “Tạm biệt.” Dương Liễu Nhi nhanh chóng cúp máy.
Cô ta thật sự không muốn xảy ra vấn đề gì trong thời gian nguy cấp này.
Khả Vận còn trẻ như thế đã ra đi, không ai biết trước được ngày mai sẽ có chuyện bất ngờ nào ập tới, vì vậy càng phải nắm chặt thời gian hiện tại mới đúng.” Dương Liễu Nhi chậm rãi uống tổ yến.
Đã nhiều năm rồi cô ta không ở chung với ba mẹ.
Cô ta đã quen sống một mình, đột nhiên dọn về nhà, đối mặt với sự lải nhải của ba mẹ, thật sự là có phần không chịu nổi, nhưng vì đại cục, cô ta đành phải chấp nhận.
“Con nói xem, nếu Khả Vận kết hôn sinh con sớm một chút thì bây giờ cô chú của con cũng không mất hết hi vọng, có con dù sao cũng có người để trông cậy vào.
Con cũng sắp bốn mươi rồi, chẳng sẽ con thật sự không muốn có con sao?” Nhắc đến tuổi, mặt Dương Liễu Nhi không vui thấy rõ.
Nếu cảnh sát không tìm được bằng chứng mới, vậy vụ hỏa hoạn kia sẽ được xử là vì chập điện mà dẫn tới hỏa hoạn.
Phía chịu trách nhiệm cuối cùng sẽ là rạp chiếu phim và công ty tổ chức sự kiện, không hề liên quan đến cô ta.
Tình hình phát triển đến bây giờ đều nằm trong dự tính của cô ta.
Vương Trạch Vũ, Lâm Thiển và Hoa Tiêu Chi được nộp tiền bảo lãnh để ra tù, nếu mọi chuyện thuận lợi, ba người họ sẽ trả cái giá tương ứng cho vụ hỏa hoạn đó.
Dương Liễu Nhi vẫn luôn chờ đợi.
Cô ta chẳng làm gì cả, hoàn toàn rút lui và che giấu sự sắc sảo của mình chính là đang chờ đợi kết quả này được đưa ra.
Mã Gia Kỳ gõ cửa bước vào, trên tay bưng một bát tổ yến, “Liễu Nhi, chuẩn bị ngủ hả?” “Không, đang đọc sách ạ.” “Nào, mẹ nấu lâu lắm đấy, uống cho nóng.”
“Mẹ, trước khi đi ngủ mà ăn là không tốt, sẽ béo phì.” “Ăn một hai lần không sao đâu, tại trí nhớ mẹ kém quá, lúc sáng chưng mà quên cắm điện, tốn công chứng nửa ngày mới phát hiện ra.” Dương Liễu Nhi nhìn thái độ ân cần của mẹ mình, đành phải nhận lấy, “Được rồi được rồi, con uống là được chứ gì? Mã Gia Kỳ đã có tuổi, nhất là mấy năm gần đây, bà ta cảm thấy mình ngày càng già đi, nỗi lo duy nhất về con gái của bà ta là bây giờ bà ta chỉ mong con gái có thể kết hôn và sinh con sớm một chút.
Dương Liễu Nhi thấy mẹ mình ngồi xuống mép giường, không nóng vội mà trêu: “Mẹ, mẹ lại tới giục con kết hôn à?” “Biết rồi còn hỏi.”.
“Con hiểu tâm tư của mẹ, nhưng mẹ à, con có thể làm được tất cả mọi việc một mình, nhưng chuyện kết hôn sinh con thì con không làm một mình được, mẹ nôn nóng cũng vô dụng.” Mã Gia Kỳ thở dài, càng cau mày chặt hơn, nhớ tới cảnh ngộ của Phan Khả Vận, bà ta càng bùi ngùi mãi thôi, “Haizz, Liễu Nhi à, mấy đêm nay, hễ mẹ nghĩ tới Khả Vân là trằn trọc khó ngủ.
Cô ta chỉnh lại: “Chưa tới bốn mươi mà mẹ, mẹ bớt thêm tuổi cho con đi.” “Thì cũng sắp tới rồi.”
“Chuyện này là chuyện tối kị của con, nhắc đến chuyện này là con khó chịu.
Mẹ là người sinh ra con, mẹ còn không hiểu con sao? Con chưa quên được Cố Đông Quân, đúng không?” Dương Liễu Nhi ngửa đầu uống hết bát tổ yến, “Mẹ, con uống hết rồi, ngủ đây.” Mã Gia Kỳ để cái bát qua một bên, nghiệm mặt nói: “Ban đầu là chính con bỏ nó, bây giờ người ta đã kết hôn rồi, thậm chí đã có con, sao con lại bắt đầu diễn trò si tình vậy? Không thể nghĩ thoáng một chút được sao?” Dương Liễu Nhi thật sự không muốn nghe mấy chuyện này, nằm xuống giường, kéo chăn qua khỏi đầu, từ chối nói chuyện.
Mã Gia Kỳ không tha, nói: “Trên đời này không phải chỉ có một mình Cố Đông Quân là đàn ông tốt.
Trong mấy người theo đuổi con cũng luôn có mấy người tốt mà.
Con đã từng tuổi này rồi, không cần để ý người kia kết hôn lần đầu hay lần hai, chỉ cần còn độc thân, chỉ cần thật lòng với con thì con cứ thử chấp nhận đi, con không chấp nhận thì sao biết người ta có phù hợp hay không?” Dương Liễu Nhi: “Mẹ, mẹ mà nói chuyện này với con nữa là ngày mai con sẽ dọn đi ngay đấy.” Mã Gia Kỳ tức đến nỗi đánh cô ta qua lớp chăn bông, “Nếu con có thể sinh cháu cho mẹ và ba con thì con ra nước ngoài ở, ba mẹ cũng không có ý kiến.” Dương Liễu Nhi không nói nữa.
Cô ta biết, nếu cô ta càng trả lời thì mẹ cô ta sẽ càng nói nhiều hơn, thế là cô ta nhất quyết không trả lời, mẹ cô ta nói một mình một hồi sẽ thấy chán.
“Mẹ thấy chắc là cô Út con điên rồi, vậy mà lại chỉ trích con, dù thế nào thì bà ấy cũng là người đáng thương, chờ một thời gian tâm trạng bà ấy tốt hơn, chúng ta đi thăm bọn họ một chút.” “Còn nữa, sáng mai ra công viên với mẹ, dì Lý sẽ dẫn con trai bà ấy ra, hai đứa gặp nhau một lần xem sao.
Con trai của dì Lý năm nay 36 tuổi, góa vợ ba năm chưa đi bước nữa, chưa có con, làm việc ở ngân hàng, mẹ đã xem qua ảnh chụp rồi, dáng người rất hoạt bát, con ra gặp chắc sẽ thích.” “Liễu Nhi, Liễu Nhi?”.
“Lại sắp sang năm mới rồi, con có thể đưa ai đó về để ba mẹ xem mặt được không?”
“Con không lên tiếng là mẹ coi như con đã đồng ý đấy nhé, sáng mai sẽ gọi con.” Nói xong, Mã Gia Kỳ cầm cái bát không rời khỏi phòng.
Dương Liễu Nhi ló đầu ra khỏi chăn, thở dài một hồi.
Cô ta muốn ở bên trong nhà làm một đứa con hiếu thuận cũng không được sao? Cùng lúc đó, khi Dương Liễu Nhi đang trốn ở nhà Lâm Dua con ngoan thì ở một bên khác, có thể nói là cảnh sát đang ngày đêm điều tra vụ hỏa hoạn kỳ lạ này.
Báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất cho thấy, dù nguyên nhân tử vong của Phan Khả Vân là do ngạt thở, nhưng sau gáy cô ta từng bị va đập bởi một lực tác động từ bên ngoài, dẫn đến xương sọ của cô ta vỡ vụn.
Nhưng Lâm Thiển, Lâm Du và những vị khách ở đó đều nhất trí nói rằng Phan Khả Vân bị đèn thủy tinh rơi xuống đỉnh đầu chứ không phải sau gáy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1048: Ở nhà lâm dua con hiếu thuận
Chương 1048: Ở nhà lâm dua con hiếu thuận