Cô thật sự không cần phải làm thế.
Cố Thành Kiêu đang chạy bộ trên máy chạy bộ, trong lỗ tai đút tai nghe, chưa biết có người đến 3nhà.
Đội trưởng Trương gõ cửa, “Cổ đẹp trai.” Cố Thành Kiêu ngoảnh đầu lại, rất bất ngờ khi thấy bọn họ, “Đội trưởng Trương, có v5iệc gì mà anh phải đích thân tới đây vậy?” “Cố đẹp trai, anh coi trọng tôi quá rồi.
Anh nhìn đi, tôi đang mặc thường phục, đây là6 đến thăm riêng, không phải việc công.” Cố Thành Kiêu liếc ra sau lưng anh ta, “Đến thăm riêng mà còn dẫn theo đệ tử hả?” “Ha ha, người m8ới vừa tới, dẫn theo cho thấy chút việc đời, Quý Hổng.” Cố Thành Kiêu bước chậm lại, “Tôi biết mục đích tới đây của anh, nhưng thân phận 5bây giờ của tôi hơi khó xử.
Anh đến tìm tôi không tính là làm trái quy tắc sao? Cố tình vi phạm là không được đâu nhé.” “Tôi nắm chắc tâm lý mà.” Cố Thành Kiêu lại ra phòng khách nhìn một chút, “Vợ tôi đi rồi à?” “Đúng vậy, bà Cố rất hiểu công việc của chúng ta, tôi rất cảm ơn cô ấy.” “Vậy chờ một lát, tối đi xối người cái đã.
Hai người ngồi uống trà một lát đi.”
“Được.”
Ánh nắng mùa đông ấm áp, cây ngân hạnh trong sân rụng lá vàng đầy đất, đẹp không sao tả xiết.
Gốc cây ngân hạnh này đứng bên ngoài nhìn chỉ có thể thấy được ngọn cây, muốn nhìn toàn cảnh phải đứng bên trong.
Đội trưởng Trương và Tiểu Quý ngồi trong phòng nhỏ, vừa ngoảnh đầu là có thể thể nhìn thấy ánh nắng đầy sân và cây ngân hạnh vàng rực.
Cảnh vật này là điều mà những người bình thường như bọn họ có ước ao cũng không có được.
Những nhà họ Cố cũng phải trải qua mấy đời phấn đấu gian khổ mới có được sự huy hoàng hôm nay.
Công lao và thành tích của nhà họ Cố, không kể tới hai lão Cổ, chỉ nói tới Cố Thành Kiêu hiện giờ cũng nhiều lần liều mạng chiến đấu rồi.
Chiến công của anh hiển hách, vì dân vì nước, dâng hiến không vụ lợi, là anh hùng dân tộc chân chính đáng được ghi nhớ, được kính nể, được ca tụng.
Một anh hùng như thế, người được anh lấy nhân cách và tôn nghiêm của mình ra bảo đảm, tin rằng nhất định không phải là người có tư tưởng cực đoan đến nỗi muốn trả thù xã hội.
Hơn nữa, Đội trưởng Trường đã từng tiếp xúc với Lâm Thiển.
Sau vài lần tiếp xúc, hai chị em Lâm Thiển và Lâm Du đều là người coi trọng nghĩa khí, có tình, có nghĩa, hiểu được đạo lý có ơn phải báo, cũng biết vận dụng luật pháp để đối phó với những người có lòng tham không đáy và thủ đoạn như Chu Mạn Ngọc.
Sẽ không ai tin một người như thế lại không tiếc hi sinh hàng chục mạng người chỉ để giết một người.
Đội trưởng Trương đã phá án mấy chục năm, với kinh nghiệm phá án nhiều năm và sự nhạy cảm với vụ án của anh ta, anh ta tin rằng Lâm Thiển vô tội.
Rất nhanh, Cố Thành Kiêu đã thay một bộ đồ sạch sẽ và thoải mái xuống lầu.
Đội trưởng Trường đứng dậy, cung kính cúi đầu với anh.
Cậu cảnh sát đi cùng không hiểu cho lắm, nhưng cũng cùng cúi đầu với đội trưởng.
Cố Thành Kiêu rất bất ngờ, “Gì thế?” “Không nói được vì sao, chỉ là cảm thấy đến Thành Để thì phải cung kính một chút.” Có lẽ là tấm ảnh cụ Cô mặc quân phục hồi còn trẻ treo trên tường khiến người ta bùi ngùi mãi thôi, hoặc cũng có lẽ là chính Cố Thành Kiêu khiến anh ta nổi lòng tôn kính.
“Ngồi đi, muốn hỏi gì cứ việc nói thẳng.” Đội trưởng Trương nhấp một hộp trà, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bên Dã Lang đã có tiến triển mới nhất của Dương Liễu Nhi chưa?” Cố Thành Kiêu từ chối trả lời câu hỏi này: “Tôi thật sự không biết, tôi ở nhà tránh hiềm nghi, không đến đội.” Đội trưởng Trương cũng rất thông minh, bèn đổi cách hỏi khác, “Gần đây Dương Liễu Nhi đang làm gì?” Cố Thành Kiêu hơi nhếch môi, cười nhẹ, “Thấy các anh nghi ngờ vợ tôi, tôi cũng không thể thờ ơ, thụ động thì sẽ bị đòn, tôi không muốn vợ tôi gánh chịu nỗi oan này, do đó, Dương Liễu Nhi luôn là tâm điểm trong cuộc điều tra của tôi.” Đội trưởng Thẩm cẩn thận lắng nghe, Tiểu Quý cẩn thận ghi nhớ.
“Nhìn bề ngoài, Dương Liễu Nhi và Quỹ từ thiện Lương Liễu quả thật đã không còn liên quan, nhưng thật ra không phải.
Tất cả những người trong quỹ từ thiện đều do Dương Liễu Nhi chiêu mộ, những vị khách đầu tư vào quỹ đều có mối quan hệ với Dương Liễu Nhi.
Theo tôi được biết, Phan Khả Vân và những vị khách quý kia không có quan hệ gì cả.
Trong đoạn clip được Lâm Thiển quay lại, Phan Khả Vận giới thiệu mình với các vị khách quý, chứng tỏ rằng đây là lần đầu bọn họ gặp nhau.” “Tiệc chiêu mộ rõ ràng là treo đầu dê bán thịt chó, những vị khách quý kia rõ ràng là biết rõ tình hình nhưng bọn họ không thể nào hướng về Phan Khả Vận chưa quen biết, chỉ có thể hướng về Dương Liễu Nhi.” “Quỹ từ thiện đã có vấn đề vào mấy năm trước rồi, lúc đó những người trong quỹ từ thiện đều là tâm phúc của Dương Liễu Nhi.
Sau khi xảy ra chuyện, quỹ từ thiện được thiết lập lại, Dương Liễu Nhi chẳng những đổi hết tất cả nhân viên mà còn đôi luôn cả chính mình, mục đích là gì? Mục đích là muốn rũ sạch minh với quỹ từ thiện.” “Những người năm đó, người thì ra nước ngoài, người thì bị tai nạn xe, cũng có thể nói là ai trốn thì trốn, ai chết thì chết.
Bây giờ chỉ có một nhân viên tài vụ đang bị giam trong tù, tôi nghĩ bên trong nhất định còn có chuyện chúng ta chữa điều tra được.” “Phan Khả Vận rất gần gũi với Dương Liễu Nhi, chúng ta có thể suy đoán Phan Khả Vận biết quá nhiều chuyện của Dương Liễu Nhi, hai người đang ngồi chung một chiếc thuyền, lúc đồng lòng thì sống hòa thuận với nhau, một khi Phan Khả Vận muốn xuống thuyền, thì Dương Liễu Nhi sẽ hành động.”
“Theo tôi được biết, suýt nữa Lâm Du đã gặp chuyện không may trong tiệc ăn mừng ở đài truyền hình, chuyện này là do Dương Liễu Nhi đứng sau sắp đặt, lúc ấy Phan Khả Vận đã trở mặt với Dương Liễu Nhi rồi.
Hơn nữa, quan điểm kinh doanh tiệm áo cưới của họ khác biệt, Phan Khả Vận từng rời khỏi tiệm áo cưới.
Sau này, Dương Liễu Nhi sắp xếp tiệc chiêu mộ, bèn tới nhà Phan Khả Vận cầu hòa.
Vậy chúng tôi có thể phỏng đoán, Dương Liễu Nhi cầu hòa chỉ là để lót đường cho âm mưu giết người này không?” “Đội trưởng Trường, tôi biết nhiều như thế chẳng qua đều là suy đoán của tôi, anh nghe xong rồi thôi.
Tôi cảm thấy trước mắt các anh nên kiểm tra thêm về Phan Khả Vận, ngoài thi thể của cô ta, còn có di vật của cô ta nữa.” Đội trưởng Trương cảm thấy như giác ngộ, chuyện này quả nhiên đến đúng nơi rồi.
Tiểu Quý e dè nói: “Nhưng chúng tôi điều tra sổ sách của tiệm áo cưới và quỹ từ thiện, tất cả đều có chữ kí của Phan Khả Vân.” Cố Thành Kiêu: “Không nói đến chuyện có thể làm giả chữ kí, các anh muốn lấy được tư liệu công khai của tiệm áo cưới và quỹ ngân sách thì hung thủ cũng muốn lấy được.” Đội trưởng Trương đập bàn đứng dậy vì quá kích động, “Tôi biết rồi Cổ đẹp trai, hôm nay rất cảm ơn anh, chờ phá án xong, tôi nhất định sẽ mời anh và bà Cổ đi ăn.” Nói xong, Đội trưởng Trương vội vàng kéo cậu cảnh sát ra về, nôn nóng muốn đi phá án.
“Đội trưởng?” “Đi thôi đi thôi, đi xin cấp trên đến nhà Phan Khả Vận thu thập tư liệu...
Không cần tiền đâu Cố đẹp trai, gặp lại sau.” Cố Thành Kiêu đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ chạy đi, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Anh không được phép nhúng tay, nhưng đây là Đội trưởng Trương tới nhà anh thỉnh giáo.
Dương Liễu Nhi đã có âm mưu từ lâu.
Cô ta lợi dụng Lâm Tiêu và Lam Cúc đầu độc Lâm Du, lợi dụng Phan Khả Vân và Trịnh Chi Nguyên làm tổn thương Lâm Du, lợi dụng danh nghĩa quỹ từ thiện để gây quỹ bất hợp pháp.
Cô ta đã bị Cố Thành Kiêu theo dõi từ lâu.
Hơn một năm nay, Đội đặc nhiệm Dã Lang âm thầm ẩn nấp cũng không phí công, đây là chiêu thả dây dài câu cá lớn, bây giờ cuối cùng cũng có thể mượn tay Đội trưởng Trường để thu lưới rối.
Cố Thành Kiêu lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Tử Tuấn, “Tử Tuấn, giao hết tất cả thông tin cá nhân của Dương Liễu Nhi cho Đội trưởng Trương, dốc hết toàn lực hỗ trợ cảnh sát phá án.”
“Vâng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1050: Thả dây dài câu cá lớn
Chương 1050: Thả dây dài câu cá lớn