Sáng sớm là có thể nhìn thấy tia nắng đầu tiên, chập tối thì có thể ngắm mặt trời lặn tuyệt đẹp, về đêm thì có sương thấm nhuầ3n mặt đất, mùa xuân thì có trăm hoa đua nở khắp núi đồi.
Cả đời Lâm Tiêu sống rất kiêu ngạo và kén chọn, nếu đến chỗ 5này, chắc hẳn cô ta sẽ không moi ra được khuyết điểm nào.
Nhất định cô ta sẽ rất thích.
Nam Nam nắm tay ba, k6hẽ hỏi: “Ba ơi, cô ấy là ai vậy ạ?” Cố Thành Kiêu bùi ngùi nói: “Các con phải gọi cô ấy là bác cả.” Nam Nam nhìn tấm hình trê8n bia mộ: “Bác Cả đẹp quá, nhưng mà bác Cả đẹp thế này sao trước giờ con chưa từng gặp ạ?” Cố Thành Kiêu suy nghĩ rồi trịnh t5rọng đáp: “Bác Cả bận lắm.” Nam Nam nửa hiểu nửa không, gật đầu đáp: “Dạ.” Cố Thành Kiêu cảm ơn con gái vì đã không hỏi tới cùng.
Bầu không khí lúc này, ngay cả trẻ con cũng cảm nhận được sự bị thương và đè nén.
Tiểu Nguyệt Lượng đã biết nói.
Đôi mắt bé to tròn đen láy, bé không biết đây là chỗ nào, càng không biết hôm nay mọi người tới đây làm gì.
Bé chỉ biết anh chị mà bé thích nhất đều đang ở đây.
Bé muốn chơi cùng họ.
“Chị ơi chị ơi, chỗ này đóng băng rồi, chơi vui lắm, chơi vui lắm.” Tiểu Nguyệt Lượng giẫm lên hố nhỏ đã đóng băng dưới bậc thang, vừa giẫm vừa cười.
Nam Nam thoát khỏi tay ba, cũng chạy qua giẫm băng, còn vẫy tay gọi Bắc Bắc tới, “Anh ơi, mau tới đây.
Chúng ta chơi trượt băng nào.” Bọn trẻ còn nhỏ tuổi nên không biết chết có nghĩa gì.
Tiếng cười non nớt lanh lảnh của chúng đã mang đến chút sức sống và sự vui vẻ ngắn ngủi cho nghĩa trang mộc mạc này.
“Các con, suyt...” Cổ Đông Quân ôm lấy Tiểu Nguyệt Lượng, vừa phải bùn đất trên người bé vừa khẽ dỗ dành: “ở đây không được lớn tiếng ồn ào, lát nữa xong sẽ dẫn các con đến khu vui chơi, được không?” Tiểu Nguyệt Lượng bắt chước dáng vẻ của ba: “Suyt...
Được ạ.” Lâm Thiển vẫy tay với bọn trẻ: “Lại đây lạy bác Cả rồi chúng ta đi.” Ba đứa trẻ không hiểu vì sao, chỉ biết học theo người lớn, lần lượt quỳ trước mộ Lâm Tiêu, khấu đầu kêu bác Cả rồi nói tạm biệt.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, không có sương mù, cũng ít mây, Bầu trời trong vắt xanh thẳm nhưng gió núi rất mạnh, thổi vù vù như muốn nuốt chửng con người và đó cũng như lời từ biệt cuối cùng của Lâm Tiêu dành cho mọi người.
Cuối cùng, Lâm Du nói: “Chị, chúng em đi đây.
Chị ở trên trời nhất định phải phù hộ cho ba của chúng ta, được không?...
Chị không nói thì em coi như chị đồng ý rồi nhé...
Chị, tạm biệt.”
Lâm Thiển cũng khẽ nói: “Chị Lâm Tiêu, tạm biệt.” Sau khi làm xong tang lễ cho Lâm Tiêu, Lâm Thiển cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Những đau lòng, luyến tiếc và phẫn nộ đều đã chôn sâu dưới đáy lòng lúc hạ táng Lâm Tiêu.
Quãng thời gian cuối cùng của chị ấy trải qua cực kỳ đau đớn, cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi, cô cũng được giải thoát.
Mọi người cùng nhau về thành phố.
Trong xe, Tiểu Nguyệt Lượng nằm ngủ ngon lành trong lòng Cổ Đông Quân.
Nam Nam và Bắc Bắc thì ngồi hai bên Cố Thành Kiêu, dựa vào cánh tay anh, mắt cũng bắt đầu mơ màng.
Lâm Thiển và Lâm Du ngồi cùng nhau.
Đột nhiên Lâm Thiển nhớ tới một chuyện, khẽ hỏi: “Bác gái đã trả lời chưa?” Lâm Du mệt mỏi lắc đầu.
Lâm Thiển thở dài: “Không thể gặp mặt ba mẹ mình lần cuối, chắc đây là điều tiếc nuối nhất của chị Lâm Tiêu.
Phải rồi, chị có nói chuyện di chúc của chị Lâm Tiêu với bác gái chưa? Bác gái thấy chị Lâm Tiêu lập di chúc là sẽ xuất hiện ngay.” “Đúng rồi, may mà em nhắc chị, để chị nhắn tin cho bà ta ngay.” Lúc Lâm Du vừa lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Chu Mạn Ngọc thì không ngờ Chu Mạn Ngọc đã gọi đến trước.
Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, Lâm Thiển vội nói: “Nghe đi, nhanh lên.” Lâm Du nghe điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì Chu Mạn Ngọc đã đùng đùng chất vấn trong điện thoại: “Lâm Du, Tiêu Tiêu của tao đâu.
Mày đưa con gái tao đi đâu rồi?” Giọng của Chu Mạn Ngọc rất to, dù Lâm Du không mở loa ngoài Lâm Thiển cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vì để ý tới bọn trẻ đang ngủ nên Lâm Du không nổi giận mắng lại bà ta, mà vừa lý trí vừa kiềm chế đáp lại: “Lâm Tiêu thế nào, tôi nghĩ bên bệnh viện đã báo cho bà rồi.
Chị ấy nằm trong nhà xác ba ngày, bà không thăm, không hỏi, không xuất hiện.
Giờ bà dựa vào đâu mà chất vẫn tôi?” Lâm Du vừa nói thế thì Cổ Đông Quân và Cố Thành Kiêu ngồi ở hàng ghế sau cùng lúc đưa mắt nhìn lên hàng ghế phía trước.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, Lâm Tiêu vừa chết, Chu Mạn Ngọc cũng đau lòng.
Bà ta vừa khóc vừa nói: “Tao không thể ra ngoài thư giãn một chút hả? Ru rú trong bệnh viện nhìn bộ dạng nó như thế, tạo khó chịu không thở nổi.” Từ sau khi biết thân thể của mình, Lâm Du không khách sáo với bà ta nữa.
Cô cãi lại không hề kiêng nể: “Đương nhiên có thể, đâu ai nói không thể.
Bây giờ bà có thể tiếp tục đi du lịch giải sầu rồi, không ai cần bà nhọc lòng, không ai là gánh nặng của bà nữa.
Bà có thể bắt đầu mùa xuân thứ hai của mình rồi.” “Mày...
rốt cuộc mày đã đưa con gái tao đi đâu?” “Bà yên tâm, chị ấy nhất định sẽ rất thích nơi tôi tìm cho chị ấy.
Bà không cần biết và cũng đừng đến quấy rầy chị ấy.” “Mày nói ngay, mày có nói không? Không nói là tao đến nhà họ Cố tìm mày đấy!” “Rất hoan nghênh bà tới đó.
Chỉ cần bà dám tới, cổng lớn của nhà họ Cố vĩnh viễn mở rộng chào đón bà, nhưng có ĐI ra được hay không thì chưa chắc.” “Mày...
cái con chết tiệt này, mày dám đe dọa tao?” “Không, bà sai rồi.
Tôi không đe dọa bà, mà tôi nhất định sẽ làm bà LẾT về!” “...” Rõ ràng Chu Mạn Ngọc đã hết kiên nhẫn, Tổng họng gào thét: “Lâm Du, mày chờ đó, mày chờ đó cho tao!!!”
Điện thoại bị cúp ngang nhưng Lâm Du không hề sợ hãi.
Dương Liễu Nhi bị bắt, Chu Mạn Ngọc dẫn người tới Thành Để làm loạn, những người đó đều do Dương Liễu Nhi thuê tới.
Chuyện này, nếu nói nhỏ thì chỉ là hai người thực hiện một vụ giao dịch giới thiệu cho mấy người khác.
Nhưng nếu nói lớn chuyện ra thì đó là Chu Mạn Ngọc cấu kết với Dương Liễu Nhi ác ý nói xấu Lâm Thiển, xông vào Thành Để, còn sỉ nhục quân nhân thể gia và anh hùng dân
tộc.
Chu Mạn Ngọc chỉ dám đến nhà họ Cố làm ầm ĩ, bất kể là Thành Để hay nhà của Cố Đông Quân thì đều là nhà họ Cổ.
Bà ta dám quậy thì Lâm Du sẽ hợp lý hợp pháp làm lớn chuyện không nể nang gì.
Lâm Du ngoảnh đầu nhìn Cố Đông Quân.
Cổ Đông Quân đang nhìn cô bằng ánh mắt cổ vũ và ủng hộ, điều này khiến cô rất vui.
“Không sao, chỉ cần bà ta dám tới làm ầm, chúng ta sẽ chơi với bà ta.
Để xem rốt cuộc bà ta không biết xấu hổ tới mức nào.” Cố Thành Kiêu ngồi phía sau điềm tĩnh nhắc nhở: “Em sẽ cho mấy vệ sĩ qua đó để đề phòng bất trắc.
Với lại cũng nói trước với nhà bác Cả luôn, cần thiết thì báo cảnh sát ngay.
Bà ta không sợ làm lớn chuyện thì chúng ta càng không sợ.
Trương Khai, lái nhanh lên một chút.”
Trương Khai đạp chân ga, tăng tốc: “Vâng.”
một nơi khác, chẳng qua Chu Mạn Ngọc giận quá mới nói thế thôi, chứ dựa vào sức một mình bà ta, sao dám đến nhà họ Cố chứ?! Cố Đông Quân là con trưởng và là cháu đích tôn của nhà họ Cố, Lâm Du là con dâu trưởng của nhà họ Cố, không có Dương Liễu Nhi chống lưng thì ngay cả đi ngang qua bà ta cũng không dám.
Nhưng khi bà ta nghe điện thoại của luật sư, luật sư thông báo với bà ta rằng khi còn sống Lâm Tiêu đã lập di chúc muốn quyên tăng tất cả tài sản đứng tên mình cho xã hội sau khi chết thì bà ta đờ ra.
Tại sao, vịt đã nấu chín rồi còn có thể bay mất? Vì vậy Chu Mạn Ngọc lập tức mất lý trí, một mình đơn thương độc mã chạy tới nhà họ Cố.
Cố Hải và Phan Tuệ đã nhận được thông báo từ trước nên đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Họ mở toang cửa nhà cho con chó dữ Chu Mạn Ngọc xông thẳng vào.
Chuyện đến nước này, Chu Mạn Ngọc không dám một mình đối đầu với sức mạnh của nhà họ Cổ.
Bà ta nổi giận đùng đùng xông vào nhà họ Cố, nhưng khi đối diện với Cổ Hải và Phan Tuệ, bà ta lại đột nhiên đổi sắc mặt, thái độ vô cùng tốt.
“Ha ha ha, ông bà thông gia, tôi tới tìm Tiểu Du....
Mấy năm nay không hiểu sao quan hệ mẹ con giữa tôi và con bé đột nhiên xa cách quá.
Giờ Tiêu Tiêu của tôi đã mất rồi, tôi chỉ còn một đứa con gái là Lâm Du mà thôi.
Nếu tôi với con bé lại cãi cọ thì chẳng phải tôi tự chuốc bực cho mình ư?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1054: Bà không cần biết
Chương 1054: Bà không cần biết