TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1057: Ác quỷ đẩy tay


Vùng ngoại ô đó đang được xây dựng, tàu điện ngầm sẽ được đưa vào sử dụng trong vòng hai năm nữa, mấy trung tâm thương mại c3ũng đang được xây dựng cùng lúc.

Tàu điện ngầm và trung tâm thương mại vừa mở thì ít nhất giá đất sẽ tăng 20%, do đ5ó, những căn nhà trong khu vực đó rất dễ bán, người bán ít, người mua nhiều, rất khó mua được một căn.

Chu Mạn Ngọc6 vừa treo bảng bán nhà là lập tức có rất nhiều người đến hỏi mua.

Bà ta chờ đang chờ Lâm Tiểu qua đời, sau đó sẽ hợ8p pháp thừa kế căn biệt thự đó.

Nếu không có bà, tôi và Tiểu Thiển đã sống tốt hơn rồi!” “Mày...

Thứ ăn cháo đá bát!” “Rốt cuộc ai mới là thứ ăn cháo đá bát?!” Lâm Du nghiêm nghị hỏi lại, “Bà không hề dưỡng dục Tiểu Thiển một ngày nào, nhưng lại có mặt cầm tiền của chú Hai và nhà họ Cổ.

Đúng, đúng là giá trị bản thân của Tiểu Thiển cao, nhưng đó là nhờ sự cố gắng của em ấy, tuyệt đối không phải nhờ bà!”

Nói đến đoạn kích động, Lâm Du nghẹn ngào.

Cô vỗ ngực mình, vô cùng đau lòng nói ra nỗi uất ức của mình, “Tôi...

“Nhất định là hai đứa chúng mày...” Chu Mạn Ngọc chỉ vào Lâm Du và Lâm Thiển, “Nhất định là hai đứa chúng mày đã dụ dỗ Tiểu Tiểu của tao, nếu không nó tuyệt đối sẽ không đối xử với tao như vậy...

Bây giờ Lâm Bồi vô dụng rồi, sau này điều trị cũng phải trả tiền, tao chỉ có một mình, tạo chỉ có một mình thôi...

Chúng mày mới là kẻ độc ác nhất, dù gì chúng mày cũng được tạo nuôi lớn, sao chúng mày lại có thể hại tạo như thế?”

Lâm Thiển vừa định cãi lại thì Lâm Du đã giành giải thích trước: “Bà nói sai rồi, không phải chúng tôi được một mình bà nuôi lớn, mà là nhà họ Lâm nuôi lớn chúng tôi.

Tiểu Thiển là do ông bà nội nuôi lớn, còn bà chỉ biết nhục mạ em ấy, xa lánh em ấy, gieo họa cho em ấy.

Bà ta sẽ sống một mình trong suốt quãng đời còn lại nên không cần căn biệt thự to n5hư thế, thay vì trông coi một căn nhà rỗng, chi bằng cầm số tiền đó đi hưởng thụ quãng đời còn lại.

Sao bà ta lại không biết Hà Cam Lâm vây quanh bà ta là vì tiền chứ? Bà ta lớn hơn hắn mười lăm tuổi, lớn hơn vợ hắn hai mươi mấy tuổi, sao hắn có thể không thích cô vợ trẻ ở nhà mà thích một bà già như bà ta chứ?! Bà ta dự tính, dù gì bà ta cũng có tiền, hai trăm triệu có thể để bà ta tiêu xài thỏa thích đến hết đời.

Bây giờ, bà ta vỡ mộng, con gái của bà ta, đứa con gái ruột duy nhất lại lập di chúc quyền tặng tất cả tài sản.

Góp tất cả.

Góp hết.

tôi...

tôi gọi bà là mẹ hơn hai mươi năm, tôi kính trọng bà, thương yêu bà, tôi ép tôi phải thật lòng bao dung bà, chiều theo ý bà, hiếu thảo với bà, nhưng từ đầu đến cuối bà luôn lừa thôi, không có chuyện gì thì chúng ta là tình mẹ con sâu đậm, vừa có chuyện là bà không nhiều lời đã đá văng tôi ngay.

Nếu trước kia bà nói bà nuôi lớn tôi, tôi còn mềm lòng.

Nhưng bây giờ, ha, bà đừng quên, mẹ tôi tên là Diệp Hoan, bà là kẻ thứ ba ác ý phá hoại gia đình người khác nên tôi mới không có mẹ ở bên cạnh.

Bây giờ bà đừng có mà tự xưng mình là người của nhà họ Lâm, bà không xứng!” Chu Mạn Ngọc không ngờ từng câu từng chữ của Lâm Du lại đâm trúng điểm yếu của mình.

Những lý do mà bà ta đã từng tự hào trở nên yếu ớt và bất lực trong sự lên án của Lâm Du.

Bà ta thật sự là chưa chiến đã bại.

“Lúc nhà họ Lâm tốt đẹp, bà hưởng thụ đầy đủ vinh hoa phú quý.

Lúc nhà họ Lâm suy kiệt, bà thẳng tay bỏ mặc ba tôi và chị tôi.

Bà đã lấy rất nhiều tiền của nhà họ Lâm rồi, lòng tham của bà không đủ rắn nuốt voi, bà dùng tay lại đi.”

Chu Mạn Ngọc yếu ớt cãi lại, “Không phải tao cũng đã ngồi tù với ba mày sao?” “Ha, là ba tôi ép bà sao? Bà không làm chuyện phạm pháp thì có thể ngồi tù ư? Ba tôi là người đàng hoàng, không phải bà cứ khăng khăng bảo ông ấy dựa vào Hoa Thiên Minh sao? Tất cả đều là nhân quả báo ứng thôi.” Chu Mạn Ngọc càng lúc càng yếu thế, nói đúng hơn, hôm nay bà ta không có khí thể để nói, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Hôm nay có thể coi là Lâm Du đã thẳng thắn trút hết nỗi uất ức chất chứa trong lòng.

Bão tố qua đi, trong phòng khách hiểm khi yên tĩnh một lát.

Chu Mạn Ngọc chịu đựng cơn đau ở mặt, khập khiễng rời khỏi nhà họ Cố trong ánh nhìn chòng chọc của mọi người.

Sau khi Chu Mạn Ngọc rời đi, Lâm Du lập tức khóc như mưa, Cố Đông Quân ôm lấy cô, không ngừng an ủi cô, “Tất cả đều đã qua rồi, không sao nữa rồi...

Chúng ta đến Thành Để đón Tiểu Nguyệt Lượng về nhé.” “Vâng.”

Hối hận gì đó, lương tâm nhận ra gì đó, những từ này hoàn toàn không hợp với Chu Mạn Ngọc.

Sau khi rời đi, bà ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra vết thương, đồng thời cầm bản báo cáo vết thương nhẹ đó trực tiếp khởi tố Lâm Du.

Một là tố cáo Lâm Du cố ý đả thương bà ta, hai là tố cáo Lâm Du lừa gạt xúi giục Lâm Tiêu lập di chúc.

Nhưng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, đơn khởi tố của bà ta trực tiếp bị tòa bác bỏ, bản thân bà ta cũng bị cảnh sát bắt vào tù.

Mọi người vẫn luôn có điều nghi ngờ, và đó cũng là nghi ngờ lớn nhất trong vụ hỏa hoạn.

Rốt cuộc là ai đã đóng cửa thoát hiểm trong rạp chiếu phim? Mặc dù Phan Tử Châu lập ra toàn bộ kế hoạch nhưng chính hắn cũng vui thấy trong biển lửa, hắn không có khả năng tự giam mình bên trong.

Mà lúc đó, con ác quỷ Dương Liễu Nhi, người đứng sau tất cả không có mặt ở hiện trường, cô ta không thể nào khóa cửa.

Bây giờ, cuối cùng cũng công bố đáp án, người khóa cửa thoát hiểm và giấu chìa khóa đi chính là Chu Mạn Ngọc.

Dương Liễu Nhi lừa bà ta, nói rằng tiệc chiêu mộ sẽ tổ chức bí mật, mọi người tưởng đó là buổi họp fan, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện, lúc họp hãy khóa cửa lại, chờ khi nào xong thì mở ra.

Để bảo đảm tiệc chiêu mộ diễn ra thuận lợi, số tiền gây quỹ được từ tiệc chiêu mộ sẽ chia cho Lâm Tiểu theo tỷ lệ.

Vì Lâm Tiêu tin tưởng Dương Liễu Nhi nên Chu Mạn Ngọc cũng tin.

Bà ta trở thành ác quỷ đẩy tay.

Sau khi xảy ra chuyện, vì sợ gánh trách nhiệm, bà ta không nhắc tới chữ nào.

Lúc nhận được tin Lâm Tiêu bị bỏng toàn thân, bà ta còn giả vờ ngạc nhiên.

Chu Mạn Ngọc và Dương Liễu Nhi thông đồng làm bậy, dù bà ta cũng là người bị lừa nhưng làm là làm, bà ta không thoát được sự trừng trị của pháp luật.

Dựa theo di chúc của Lâm Tiêu, toàn bộ tiền bán biệt thự sẽ quyên tặng hết cho hội Chữ Thập Đỏ.

Không có Chu Mạn Ngọc quấy nhiễu, quá trình lập di chúc hoàn thành rất nhanh.

Vụ án của Dương Liễu Nhi vẫn còn đang điều tra, càng điều tra càng khiến cho người ta kinh hãi.

Lại đến một đêm giao thừa nữa, thành phố nhộn nhịp này đột nhiên trở nên vắng tanh, giao thông ùn tắc trở nên thông thoáng, 80% cửa hàng ở phố đi bộ đều đóng cửa, những quán ăn khuya bình thường bán cả đêm giờ đây cũng dọn hàng sớm.

Nơi náo nhiệt nhất không nơi nào sánh bằng là những khách sạn và nhà hàng kinh doanh vào đêm giao thừa.

Quanh năm suốt tháng, cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau ăn một bữa cơm, đó là chuyện hạnh phúc nhường nào.

Hai bên đường đều treo đèn lồng đỏ tượng trưng cho sự cát tường.

Trước của Thành Để cũng treo một cặp đèn lồng đỏ lớn, năm nay thật hiếm có, chẳng những cả nhà sáu người họ Cố đều đến đông đủ, mà còn có thêm Lâm Bổi, Hà Hâm và hai ông bà họ Hà, tất cả là mười người, thập toàn thập mỹ.

Đúng vậy, hai ông bà họ Hà đã về nước, hai cụ Hà Trường Khanh và Dư bánh năm nay đã hơn tám mươi nhưng khi đi bộ vẫn nắm tay nhau, khi ngồi cũng kề vai nhau khiến người ta rất ao ước.

Nam Nam và Bắc Bắc là vui nhất, trong túi mỗi đứa đều chứa sáu bao lì xì dầy cộm, lúc nhận thì xem như bảo bối, nhưng một khi chơi đùa là bao lì xì rơi đầy đất.

Lâm Thiển vừa nhặt vừa nói: “Bao lì xì này là của ai vậy ta? Woa, chỗ này cũng có một cái...

Không ai nhận là sung vào công quỹ nhé...

Ai nhặt được là của người đó...” Nam Nam Bắc Bắc đồng thanh nói: “Mẹ, giữ giúp con.” Lâm Thiển: “...” Giữ cho mẹ thì có.

Đọc truyện chữ Full