Bọn nhỏ đến nhà trẻ thì bà đến lớp học nuôi trẻ.
Đêm giao thừa, tất cả mọi người đều có mặt 5đông đủ, hiếm khi có đủ bốn người biết chơi mạt chược mà ba chồng lại không lảm nhảm, tất nhiên là Lâm Thiển sẵn lòng thỏa mãn 6nguyện vọng nhỏ của mẹ chồng rồi.
Mau mau mau, cái túi mà con thích có giá đến tám ván mạt chược cơ.”
Diệp Thiển Như: “Ôi dào ông Lâm, chuyện mua túi xách này không tới lượt ống, đừng giành cơ hội thể hiện của tôi.
Với lại, bây giờ chúng ta là hai đấu hai, ông mua túi xách cho nó sẽ bị nghi là mua chuộc đấy.” Lâm Húc: “Được, vậy tôi sẽ rút lại câu đó, trên bàn mạt chược không có cha con, Thiển Thiển, đừng trách ba ra tay độc ác, năm xưa ba có biệt danh là “Hoàng tử mạt chược' đấy.” Mọi người cười phá lên, Lâm Húc nói tiếp: “Mẹ con có thể làm chứng, đúng không?” Hà Hâm cười ngặt nghẽo, “Hình như...
hình như có một biệt danh như thế...” Lâm Húc rất đắc chí, cười toe, “Có nghe không? Có nghe không? Mẹ con không thể nào lừa con.” Cạch, Lâm Thiển đánh quân bài cuối cùng ra, “Ừ.” Lâm Húc: “...” Hà Hâm: “...” Diệp Thiến Như vội giơ ngón cái với con dâu, đây là con dâu yêu dấu của bà, đáng khen.
Lâm Thiển cười hề hề đưa tay, “Chung tiền nào, chung tiền nào...
Ba, trên bàn mạt chược không có cha con, không nhận họ hàng, ha ha ha.” Diệp Thiến Như là sòng phẳng nhất: “Này, cất kĩ vào, góp một phần mua túi cho con.”
Đêm đã khuya, Thành Để tụ tập chưa đến 0h đã giải tán.
Trong căn phòng nhỏ trên tầng hai, bầu không khí tốt bất ngờ.
Cố Thành Kiêu lấy chai rượu vang được cất kĩ nhiều năm ra, còn đốt nến được tạo hình đẹp đẽ.
Anh bưng cốc nến lên, đưa lên mũi ngửi, một mùi thơm ngát nhè nhẹ tỏa ra.
Lâm Thiển mở cửa đi vào, nhận ra trong phòng không bật đèn thì giật nẩy mình, “Cúp điện sao?” Cô quay đầu nhìn ngọn đèn sáng trưng ngoài hành lang, “Đâu có, đèn hỏng sao?” Đột nhiên Cố Thành Kiêu bưng cốc nên từ phía sau đi tới khiến Lâm Thiển giật bắn mình, không kìm được mà trợn mắt trừng anh, “Cố lão Đại, hơn nửa đêm mà anh chơi trò hù dọa như vậy, sẽ làm người ta sợ chết khiếp đó, biết không?” “...” Nói thật, Cố Thành Kiêu rất lúng túng, anh vốn muốn cho cô một bất ngờ, nhưng không ngờ lại biến thành sợ hãi.
Nhất thời, anh luống cuống tay chân, tiến không được mà lùi cũng không xong, những lời nói đã nghĩ sẵn trong đầu đều bị chặn ở cổ họng, không biết mở miệng thế nào.
Lâm Thiển thầm thở phào, đưa tay cầm lấy cốc nến trên tay anh, hít một hơi, vui vẻ nói: “Xem ra mấy thứ em mua bị anh phân loại là rác vẫn có thể phát huy tác dụng trong thời khắc quan trọng.” “Anh nói mấy cái này là rác khi nào?” “Hừ, lời mình nói mà cũng quên được, chưa già đã lú lẫn rồi sao?” Nói rồi Lâm Thiển đóng cửa lại, đi thẳng vào phòng.
Lúc này Cố Thành Kiêu học khôn ngoan, lập tức đi theo rồi ôm lấy cô từ phía sau.
Anh tựa cằm lên vai cô, cọ chóp mũi vào vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng năm mới.” Ủa, không phải là “Anh yêu em” hay “Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chúng ta” sao? Lâm Thiển buồn cười nhưng kìm lại.
Cô thấy nhột cổ nên đẩy anh ra, “Đừng lộn xộn, nhột.” Cố Thành Kiêu lại ôm cô chặt hơn, “Anh biết em đang giận.”
“Gì cơ?”
“Vì lần trước đi trượt tuyết, em ngã, anh ngồi bên cạnh cười to.” “...
Trời ạ, EQ và IQ của anh tỉ lệ nghịch hả? Sao lại cảm thấy là em đang giận chứ?” “Không giận sao?” “Không.” “À, vậy thôi không cần dỗ nữa.” Nói xong, Cố Thành Kiêu lập tức nới lỏng tay, quay người muốn đi bật đèn.
“...” Lần này Lâm Thiển giận thật sự, “Này, Cố Thành Kiêu, nào có ai như anh chứ? Không giận cũng bị anh chọc giận.” Cố Thành Kiêu đột nhiên đi đến trước mặt cô, chẳng nói chẳng rằng lại ôm lấy cô.
“Này, coi chừng nến nhỏ xuống người anh đấy.
Anh muốn nếm thử mùi vị nhỏ nên không?” Cố Thành Kiêu phì cười, hỏi cô bằng giọng nũng nịu: “Zậy em còn zận hong?” “Giận dễ già, với lại hôm nay em thắng nhiều tiền như vậy, có gì phải giận?”
“Vậy anh làm em vui hơn nhé.” “Gì nữa thế?” Cố Thành Kiêu dắt cô đi vào trong, sau đó từ từ ẩn cô ngồi xuống ghế sofa.
Anh lấy một cốc nên đặt lên bàn trà, sau đó cầm một ly rượu vang đưa cho cô.
“Sao đây, muốn chuốc em say à?”.
Cố Thành Kiêu cố gắng nhét ly rượu vào tay cô, anh cũng cầm một ly luôn.
“Sao? Muốn cướp à? Cướp tiền hay cướp sắc? Hay là cướp cả tiền lẫn sắc?”
“À, em biết rồi, trong rượu này có thuốc đúng không?” Cố Thành Kiêu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình, sau đó lại lấy ly rượu của cô uống cạn.
Lâm Thiển cười không ngớt, lại lải nhải tiếp: “À, xem ra anh ăn chưa no, hoặc lại đói bụng.
Vậy để em xuống bếp lấy cho anh cái móng heo thật to nhé?” Cố Thành Kiêu dứt khoát đẩy ngã cô ra ghế sofa rồi đánh vào mông cô bôm bốp.
Lâm Thiển bị anh đè không cựa quậy được, “Anh làm vậy là bạo lực gia đình đấy...” Trong phòng khách mờ tối, Cố Thành Kiêu nặng nề thở dài một hơi, nhéo mũi cô, nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch như thế hả?” Lâm Thiển bỗng thay đổi thái độ 180 độ, giọng nói cũng trở nên mềm mại, “Em bao nhiêu tuổi thì vẫn là bé cưng trong lòng anh.” Cố Thành Kiêu cười bó tay nhưng cũng rất hạnh phúc.
Anh lấy hộp gấm trong túi quần ra, lại nói, “Chúc mừng năm mới.” Cảnh tượng kinh hãi lập tức biến thành cảnh tượng bất ngờ.
Lâm Thiển có thể nhìn thấy ý cười và tình cảm nồng nàn của anh trong ánh nến khi sáng khi tối.
Cô mở hộp gấm ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương tinh xảo.
Dưới ánh nến, những viên kim cương vô cùng xinh đẹp, phát sáng rực rỡ.
“Quà năm mới của em hả?” “Đúng vậy, Nam Nam và Bắc Bắc đều có, không thể thiếu vợ đại nhân được.” Lâm Thiển cảm thấy ấm áp trong lòng, dù quà của anh không có gì mới nhưng quý ở tấm lòng.
Cô không trêu anh nữa, ôm lấy cổ anh, hỏi: “Anh Cố, còn cần uống rượu tán tỉnh không?” “Không cần.” Nói xong, Cố Thành Kiêu cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Tiếng chuông đồng hồ gõ vang Oh, năm cũ qua đi, năm mới lại đến.
Chúc mừng năm mới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1059: Cướp tiền hay cướp sắc?
Chương 1059: Cướp tiền hay cướp sắc?