“Em chưa quen với nơi này, em sợ tách ra thì sẽ không tìm thấy mọi người, cũng không biết đường về.” Hà Cảnh Hành không đuổi theo nữa, anh từ bỏ3 bóng lưng ấy, yên lặng trở về vị trí cũ.
Cô giậm giậm chân, dịu giọng thì thầm: “Lạnh quá, ở đây lạnh hơ6n London nhiều.” Hà Cảnh Hành hơi khó chịu, nhưng nghe cô nói thế, anh cũng không tiện đẩy cô ra.
Anh thật sự chỉ xem cô như em gái, bốn người bọn họ lớn lên với nhau từ nhỏ.
Bây giờ, hai người kia đã qua đời, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bọn họ càng phải trân trọng nhau.
Vả lại, Diệp Thủy Tiên là cô nhi không cha không mẹ, là anh cả nhiều năm, Hà Cảnh Hành không thể bỏ mặc cố.
Thử hỏi có người anh nào lại bỏ mặc em gái mình chứ? Diệp Thủy Tiên khoác tay anh, áp sát người vào anh, thậm chí còn tựa cằm vào vai anh, “Anh nhìn kìa, bọn họ chơi say sưa thật, Nam Nam thật đáng yêu, không biết khi nào em mới có đứa con gái xinh xắn đáng yêu như Nam Nam.” Hành động này quá thân mật, Hà Cảnh Hành không thể nào chấp nhận được, anh sợ cô lại càng có hành động quá đáng hơn.
Thế là anh gỡ tay cô ra, yên lặng nhích qua hai bước, kéo dài khoảng cách an toàn giữa hai người.
Trong lòng Diệp Thủy Tiên vô cùng mất mát, rõ ràng là anh đang từ chối cô.
Lần ở quán bar hôm đó, anh uống say hôn cô, người đứng xem đều tưởng bọn họ là đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng nào ai biết, trong khoảnh khắc anh ôm lấy cô, cô nghe anh gọi khẽ cái tên “Tiểu Tuyết Nhi” bên tại rất rõ ràng.
Tiểu! Tuyết! Nhi!
Ấy vậy mà anh lại gọi Phó Bạch Tuyết thân mật như thế, cô ghen đến phát cuồng.
Sau này, anh vẫn thuận lợi rời khỏi thành phố B.
Cô nghĩ thầm, bọn họ vẫn chưa bắt đầu, tình cảm vẫn còn nảy sinh, cuộc chia tay này chắc chắn không đùa, anh vẫn thuộc về cô.
Nhưng cô không ngờ, một năm qua cô quấy rầy, đòi hỏi, ám chỉ, công khai, thế mà vẫn không thể thay đổi vị trí của mình trong mắt anh.
Anh chỉ xem cô như em gái, em gái gì chứ, cô không muốn làm em gái.
Bây giờ trở lại thành phố B, khoảng cách giữa anh và Phó Bạch Tuyết gần như thế, sao cô có thể không lo lắng cho được? Diệp Thủy Tiên không phải người dễ dàng từ bỏ, cũng không phải lần đầu bị từ chối, cô đã quen rồi.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Phó Bạch Tuyết nắm tay mẹ mình, theo sát dòng người phía trước, từ từ đi về nơi khác.
Lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu tối nay quá tưng bừng, cô hoa cả mắt, suy nghĩ cũng rối ren.
Cô quá bất ngờ, sao anh lại về nước? Không biết anh chỉ về thăm người thân hay là thế nào.
Tuy nhiên cô lại không bất ngờ khi anh và Diệp Thủy Tiên cuối cùng cũng ở bên nhau.
Có phải sắp kết hôn rồi không? Hay là đã kết hôn rồi? Cô không chắc chuyện này cho lắm, chẳng qua là cô cảm thấy, khi nhìn thấy cảnh bọn họ thân mật, trái tim cô vẫn không ngăn được đau đớn.
Trong quá khứ, có vô số đếm cô đều mơ về những chuyện cô gặp phải ở Miami, bị bắt cóc, bị giam cầm, bị ngã xuống vách núi, tuyệt vọng trốn tránh trong hang động, nhưng nhiều hơn cả là mơ thấy những chuyện đã cùng làm với Hà Cảnh Hành trong hang động.
Những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó thật ly kỳ và tuyệt vời, e rằng cả đời này cô cũng không thể quên được.
Làm sao quên được đây? Rất khó quên! Những việc đó, người đó, cô đều rất khó quên.
“Tuyết Nhi, con làm gì mà ngẩn ra vậy, đi bộ mà còn ngẩn người sao?” “Hả? Đâu có, con đâu có ngẩn người.” “Vậy sao con không ngẩng đầu nhìn đèn? Đẹp vậy cơ mà.” “Ha ha, nhìn đèn, nhìn đèn, con đang nhìn đây.” May mà hội đèn lồng bận rộn, may mà đám đông chen chúc, may mà ngày lễ đầm ấm giúp cô che giấu rất tốt nỗi đau khổ trong lòng mình, cũng giúp cô tạm thời không nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy ban nãy.
“Tuyết Nhi, con và học trò của ba con quen nhau sao rồi?” “...
Mẹ, chúng con không quen nhau.” “Không ư? Không phải lần trước con còn dẫn cậu ta về nhà ăn cơm sao?” “Không phải con đã nói với mẹ là chúng con cùng làm thí nghiệm, để cảm ơn anh ấy đã giúp con nên con mới mời anh ấy về nhà ăn cơm rồi sao?” “Hả? Đó không phải con mượn cớ dẫn cậu ta về nhà sao? Cậu ta còn mang theo quà nữa.” Phó Bạch Tuyết sắp bị làm cho tức chết, “Chúng con không hề quen nhau, anh ấy là học trò tâm đắc của ba.
Học trò lần đầu đến nhà thầy ăn cơm, mang theo ít quà không phải là chuyện rất bình thường sao?” “Haizz, làm mẹ mừng hụt.”
Kể từ khi bọn họ về nhà, Diệp Thủy Tiên liền tỏ ra rất ân cần.
Ban ngày cha con Hà Viễn và Hà Cảnh Hành đi làm thì cô ở nhà chăm sóc ông bà nội, dỗ dành hai ông bà mở cờ trong bụng.
Bây giờ Diệp Thủy Tiên đã biết nói lưu loát tiếng phổ thông, không có vấn đề gì về giao tiếp cả.
Cô vốn là thiên tài ngôn ngữ, học một ngoại ngữ không khó với cô.
Thật ra cô đã biết nói biết đọc từ lâu, chẳng qua là giả vờ không hiểu trước mặt Hà Cảnh Hành, nhưng cô biết Hà Cảnh Hành là người rất cẩn thận và cảnh giác, cô không giấu được, thế là quyết định bộc lộ bản lĩnh thật sự.
Nhưng hai ông bà cụ không hay biết.
Diệp Thủy Tiên đã dùng tài học ngôn ngữ hạng nhất đó của mình để rút ngắn khoảng cách với hai ông bà.
Không quá ba ngày, hai ông bà liên tục khen ngợi cô, còn dốc lòng nhắc nhở cháu trai phải biết quý trọng Thủy Tiên.
Hà Cảnh Hành rất bất đắc dĩ, anh không muốn lắm lời giải thích hiểu lầm nhỏ này, nhưng không giải thích thì người khác sẽ cho rằng anh ngầm thừa nhận.
Anh là người rất có chủ kiến, cũng là người không thèm để ý đến cách nhìn của người ngoài, nhưng ông bà nội không phải người ngoài mà là người nhà của anh.
Anh cảm thấy vẫn cần phải nghiêm túc giải thích.
Hôm đó, sau khi tuyết tạnh, ánh nắng chiếu trên mặt tuyết phản xạ ánh sáng khiến trong nhà trông còn sáng hơn ngoài đường.
Hôm ấy cũng là ngày văn phòng nghỉ lễ.
Buổi sáng, cả nhà ngồi quây quần bên nhau ăn sáng, có sandwich và thịt lợn xông khói kiểu Tây, cũng có bánh quẩy và sữa đậu nành kiểu Trung.
“Khi nào khai trương văn phòng?” Hà Trường Khanh hỏi.
“Đã chuẩn bị sắp xong rồi ạ, vẫn chưa chính thức khai trương thì đã nhận được mấy đơn hàng lớn, mọi người đều rất bận rộn.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1062: Không muốn làm em gái
Chương 1062: Không muốn làm em gái