Trên sàn nhà trong phòng cấp cứu, khắp nơi đều là dấu chân máu, nhìn mà giật mình.
Quách Hân Dung hơi sợ, nắm tay Phó Bạch Tuyết, nhỏ g3iọng nói: “Sao chúng ta lại xui xẻo vậy chứ, lần đầu trực đêm đã gặp phải chuyện này.” Phó Bạch Tuyết đứng ngây người tại chỗ.
Cô cũng5 rất sợ, sợ đến nỗi cả người run bần bật, đến nỗi muốn trốn về nhà, nhưng là một bác sĩ, bản năng chăm sóc người bị thương trong cô bỗng trỗi 6dậy, khiến hai chân cô như bị rót chì, muốn chạy nhưng không chạy được.
Đã không chạy được, vậy chỉ có thể đi tiếp.
Vốn cũng k8há kháng cự, nhưng giờ đây Phó Bạch Tuyết lại nắm ngược lại tay Quách Hân Dung, khích lệ: “Nếu gặp thì phải làm thôi.” “Làm sao...
Làm5 thế nào?” Giọng của Quách Hân Dung phát run.
Người bị thương quá nhiều, máu quá nhiều, tiếng rên la quá nhiều, cảnh tượng trước mắt vượt xa khả năng chịu đựng của cô.
“Làm thế nào, làm thế nào...” Phó Bạch Tuyết vừa lẩm bẩm liên hồi vừa kéo Quách Hân Dung đi về phía trạm y tá, “Hỏi y tá trưởng, lấy cồn i-ốt, bông gòn, kéo, băng gạc, băng dán, còn nữa, lấy thuốc giảm đau nữa, và...
Trước mắt cứ lấy mấy thứ đó đã, chúng ta băng bó cầm máu cho người bị thương nhẹ trước.” Quách Hân Dung đành phải nhìn những người bị thương nặng, vết thương máu me be bét, vừa nhìn đã nhắm mắt lại, trong lòng ngàn vạn lần không muốn làm.
“Cậu cậu cậu...
Tớ tớ tớ...
Tớ không biết xử lí...” Phó Bạch Tuyết đáp chắc nịch: “Tớ biết, tớ giúp cậu.” Trong trạm y tá đã không còn ai, tất cả đã ra ngoài cứu chữa người bị thương.
Phó Bạch Tuyết lấy cái hộp rỗng bằng nhựa plastic, lấy thêm mấy thứ cần thiết rồi lập tức quay ra đại sảnh.
Lại có thêm mấy chiếc xe cứu thương vận chuyển người bị thương nằm lên cáng đến cửa phòng cấp cứu rồi đẩy thẳng vào trong.
Trong đại sảnh toàn là tiếng la khóc, có tiếng cầu cứu đau đớn của người bị thương, có tiếng kêu cứu sốt ruột của người nhà bệnh nhân.
Bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng phân tán khắp các ngõ ngách, Phó Bạch Tuyết không biết bắt đầu từ đâu, bỗng bên tai truyền tới một giọng nói non nớt, “Mẹ ơi, con đau quá...” Cố quay người, thấy một bé trai được mẹ ôm trong lòng ngồi trên ghế, có lẽ do đang nằm trong lòng mẹ nên cậu bé không hề hoảng sợ, còn hơi buồn ngủ, phía bên phải người cậu bé đều bẩn cả, bên má phải còn bị trầy da rõ ràng.
Cậu bé khoảng bốn năm tuổi, mặt bị trầy rất nặng, cứ luôn miệng kêu đau.
Mẹ của cậu rất sốt ruột, sắc mặt tái nhợt.
Phó Bạch Tuyết vội vàng chạy đến, vừa để hộp đựng đồ xuống đã quỳ xuống đất, hỏi thăm: “Bạn nhỏ chỉ bị trầy da thôi sao? Có bị thương chỗ nào khác không?” Mẹ đứa bé lắc đầu, “Tay chân đều có thể cử động, xương cốt cũng không có vấn đề gì, chỉ có vết thương trên mặt cứ chảy máu, sợ sau này mặt sẽ có sẹo.” “Cô đừng sốt ruột, để tôi xem thử.” Phó Bạch Tuyết vừa đeo bao tay vừa căn dặn Quách Hân Dung, “Cậu bế bạn nhỏ giúp cô ấy đi, đừng để cậu bé cử động lung tung.” Cô nhanh chóng bôi thuốc khử trùng lên vết thương trên mặt cho cậu bé, cố gắng băng bó càng nhẹ càng tốt, còn không ngừng an ủi và cổ vũ cậu bé.
“Cô y tá, cô có thể hỏi thăm tình hình của chồng tôi giúp tôi được không? Anh ấy tên là Hà Gia Xương, vừa được đẩy vào phòng cấp cứu.” Tim Phó Bạch Tuyết chùng xuống, thảo nào sắc mặt chị ấy lại tệ như vậy.
Hóa ra vào thời điểm xảy ra vụ việc, gia đình ba người bọn họ mới đi du lịch nước ngoài về, ghé qua chợ đêm ăn khuya, ba đứa bé muốn đi mua chút thức ăn.
Vừa về, lúc ngồi trên xe thì thấy chiếc xe tải kia mất kiểm soát đâm thẳng về phía bọn họ.
Thấy nguy cấp trước mắt, ba đứa bé không quay người bỏ chạy mà chạy nhanh đến trước đầu xe, mở cửa xe kéo VỢ con ra.
Ba đứa bé bảo vệ vợ con thoát ra, xe tải vượt qua xe của bọn họ, vượt qua người ba.
Người ba lập tức đẩy đứa bé ra, mình thì bị xe tải móc lấy, kéo lê đâm vào quán ăn khuya.
Nói bất hạnh cũng rất bất hạnh, bọn họ vốn có thể tránh khỏi tai nạn này.
Nói may mắn cũng rất may mắn, ba của đứa bé là nhóm đầu tiên được cứu ra, lúc cứu ra vẫn còn thở, chỉ hôn mê do bị thương nặng.
“Cô y tá, cô đi hỏi giúp tôi được không? Tôi...
bây giờ tôi không đi được...” Lòng Phó Bạch Tuyết chùng xuống, cô bình tĩnh nói: “Cô à, điện thoại của cô có ở bên mình không?” “Có.”
“Cô thông báo cho người nhà trước đi, cô và đứa bé đều cần được chăm sóc, còn ba đứa bé, cô nhất định sẽ nhận được thông báo khi có tin, xin cô hãy kiên nhẫn.
Còn nữa, chưa xác định con của cô còn bị thương chỗ nào khác không, tốt nhất là chờ bác sĩ tới chẩn trị, xác định không sao mới yên tâm.
Cô không thể chăm sóc ba đứa bé, những con của cô đang rất cần cô.” Tuy mẹ đứa bé lo cho chồng nhưng chị cũng nhìn thấy tình hình hỗn loạn trước mắt.
Nghe Phó Bạch Tuyết khuyên bảo, lại thấy con trai còn nhỏ, chị bình tĩnh lại, gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cô.” “Đừng khách sáo.” Phó Bạch Tuyết ôm hộp đồ đi qua bên cạnh, đây là một anh trai còn đang nằm trên cáng cứu thương, hai tay của anh ta nắm chặt lấy tay vịn, sắc mặt vô cùng tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Chỗ bị thương của anh ta là chân trái, có một vết máu lớn trên đùi, quần jean ngoài đã bị cắt, chiếc quần mùa thu màu xám bên trong cũng rách một mảng lớn và thấm đẫm máu, máu vẫn không ngừng chảy, chảy xuống cáng cứu thương và xuống cả nền gạch.
Phó Bạch Tuyết hỏi thăm: “Chân anh có thể cử động được không?” Có thể nhận thấy anh trai này đang rất đau nhưng anh ta vẫn cắn răng chịu đựng, “Gãy rồi, không cử động được.” Phó Bạch Tuyết quay đầu lại nói với Quách Hân Dung: “Cậu đi gọi bác sĩ Trương của khoa Chỉnh hình tới đây đi.” “Bác sĩ Trương ở đâu?” “Tớ mới nhìn thấy ông ấy đi vào phòng cấp cứu, chắc là vẫn còn ở bên trong, nhanh lên!”
“Được.”
Phó Bạch Tuyết nhìn chân trái của anh trai đó, trấn định nói: “Anh à, bây giờ tôi phải cắt ống quần của anh, anh có sợ lạnh không?” Anh trai đó cười: “Không sợ, làm đi.” “Được, vậy anh cố chịu chút nhé.” Người mẹ bên cạnh ôm con trai quay mặt đi, Phó Bạch Tuyết thay bao tay, cầm kéo cẩn thận cắt bỏ ống quần của anh trai nọ.
Miệng vết thương rất ngay ngắn, dài khoảng ba centimet trên đầu gối, sâu đến mức có thể thấy được xương.
Xương đùi bị đứt lìa, cơn đau này ai có thể chịu được?!
Để phân tán sự chú ý của anh trai đó, Phó Bạch Tuyết bắt đầu nói chuyện phiếm với anh ta: “Anh trai, anh bị cái gì làm bị thương vậy?” Anh trai nụ cười khổ: “May mà tôi chạy nhanh, chạy chậm chút nữa là con dao kia chém trúng đầu tôi rồi.” “Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, sau này anh sẽ sống lâu trăm tuổi.” “Ha ha, cảm ơn cô, cô gái.” “Anh đã liên lạc với người nhà chưa? Bọn họ đã tới chưa?” Phó Bạch Tuyết không thể xử lí xương gãy, chỉ có thể cầm máu trước.
“Họ đang đến đây.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1068: Bản năng chăm sóc người bị thương
Chương 1068: Bản năng chăm sóc người bị thương