“Anh cười gì thế?” Hà Cảnh Hành hệt như cha già nhìn thấy con gái lén lút làm gì đó mà không nói ra, thể là cảm thán bằng cá3ch lắc đầu.
Nét mặt anh bây giờ giống cha già y như đúc.
Hai người đề6u thức trắng đêm không ngủ, ngoài mệt mỏi ra thì nhiều hơn hết là sầu não trong lòng.
Hà Cảnh Hành nhìn qua cô gái bên ghế lái5 phụ.
“Không phải lần đầu em gặp chuyện này chứ?” Anh đột nhiên hỏi.
“Um.” “Em đã làm rất tốt, hôm qua anh thấy em băng bó cho người bị thương rất thành thạo, y tá trưởng cũng khen em.
Anh biết trước đây em có bệnh sợ máu, chuyện này đã không dễ dàng rồi.” “Cảm ơn anh đã an ủi, chỉ là em...
Không có gì đâu, em có thể tự tiêu hóa được.” Hà Cảnh Hành lại nhìn cô.
Nhìn ánh mắt bị tổn thương nhưng lại quật cường kia, xem ra cô bị shock không nhẹ.
Anh cười, nói: “Em thế này thì sao sau này làm bác sĩ?” “Con đường này không phải con đường em muốn đi.” Vậy nên cô rất dễ bỏ cuộc giữa chừng, cô cảm thấy trái tim mong manh của cô không chịu nổi sự sinh ly tử biệt trong bệnh viện.
Cô ghét những trình tự thí nghiệm rườm rà và trực ban suốt đêm.
Hà Cảnh Hành biết ý không hỏi tiếp nữa.
Anh biết cô học y là do bị tiến sĩ Phó ép buộc, vì khó có thể khắc phục bệnh sợ máu nên hai cha con đã nhường nhau một bước, cuối cùng cô chọn chuyên ngành hình ảnh y học.
Thật ra anh thấy cô rất hạnh phúc, từ nhỏ đã được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, tiền đồ cũng có ba trải đường cho, cô có thể sống vô lo vô nghĩ, thật tốt biết mấy.
Nhưng từ vẻ mặt rầu rĩ của cô bây giờ, xem ra cô không nghĩ vậy.
Viện y học cách bệnh viện không quá hai ba cây số, chỉ cần lái xe mấy phút là tới, nhưng Hà Cảnh Hành cứ đi đường vòng.
Khó khăn lắm mới gặp được cô, anh không muốn để cô đi như thế
Xe lái rất chậm, xe phía sau bóp còi, lúc này Phó Bạch Tuyết mới đột nhiên bừng tỉnh, “Anh đang lái đi đâu vậy? Anh đi nhầm đường rồi...
Đường đến Viện y học đâu phải đường này.” Hà Cảnh Hành thủng thẳng nói: “Anh biết, phía trước có thể quay đầu, đã lái ba vòng rồi.” “...” Phó Bạch Tuyết ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: “Anh đang đi đường vòng?” “Không đi đường vòng thì sao có thể nói chuyện với em nhiều như vậy.” “Anh...” Phó Bạch Tuyết không biết anh có ý gì, nói anh muốn làm chuyện gì xấu cũng chưa chắc.
Hà Cảnh Hành thấy cô hốt hoảng bèn vội trấn an: “Anh sẽ đưa em về trường ngay lập tức, chắc chắn không đi đường vòng nữa...
Thật ra anh chỉ muốn ở bên em thêm lúc nữa, dù em không nhận ra thì vòng này anh cũng đưa em về trường.” Phó Bạch Tuyết hơi không vui, nhưng không hiểu sao lại hơi mong chờ, nghĩ thầm: Chỉ muốn ở bên mình thêm lúc nữa ư? Vì sao chứ? Vì sao về nước lâu vậy rồi lại không gọi điện cho mình? Sau đó, xe tăng tốc, chỉ chốc lát sau đã đến cổng Viện y học.
Hà Cảnh Hành dừng xe lại nhưng không vội xuống xe.
Anh quay đầu nhìn Phó Bạch Tuyết, giờ phút này nhìn cô rất đáng thương.
Nỗi nhớ bị anh đè nén hơn một năm qua lập tức tuôn ra như suối trào, “Phó Bạch Tuyết...” Anh gọi thẳng tên cô, lý trí đã không ngăn được cảm xúc của anh, “Lời giao hẹn trước đây của chúng ta còn hiệu lực không?” “Hả?” Phó Bạch Tuyết ngớ ra.
“Một năm trước, anh nói là chờ anh sắp xếp xong chuyện của Sa Tinh sẽ cho em câu trả lời, em còn nhớ không?” Phó Bạch Tuyết im lặng, tim đập thình thịch, suy nghĩ dường như trở lại cái đêm ở quán bar năm ngoái.
Cô nhận được tin nhắn của anh, anh gọi cô đến quán bar, cô không dám trễ nải khắc nào liền lập tức đến quán bar, nhưng lại tận mắt nhìn thấy anh và Diệp Thủy Tiên hôn nhau.
Chẳng lẽ đó không phải là câu trả lời của anh sao? “Nhìn nét mặt của em, anh đoán là em vẫn còn nhớ, đúng không? Bây giờ anh đã có thể cho em câu trả lời rồi, anh...” “Không phải anh đã trả lời rồi sao?” Phó Bạch Tuyết ngắt lời anh, chút tình cảm này thật không rõ ràng, anh cứ chơi trò mập mờ với cô, cô chịu biết bao tủi thân, thế mà anh lại còn có mặt mũi nhắc đến! Mặt Hà Cảnh Hành tràn đầy nghi hoặc, phủ nhận: “Anh không có, tuyệt đối không có.” “Anh còn chối? Hà Cảnh Hành, anh dám làm thì nên dám nhận, đây là lương tâm đạo đức tối thiểu nhất.
Thì ra anh là loại người mập mờ thành thói, tôi mù mới nhìn lầm anh!” Phó Bạch Tuyết rất kích động, sau khi nói xong liền
muốn mở cửa xuống xe.
Cạch, Hà Cảnh Hành nhanh tay khóa cửa xe lại, chuyện này nhất định phải làm rõ ngay bây giờ.
“Mở cửa, cho tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe!” Hà Cảnh Hành nắm chặt lấy cổ tay Phó Bạch Tuyết, kéo cô lại gần mình.
“Á, anh làm gì thế! Anh dám làm gì tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!” Hà Cảnh Hành đành phải buông cô ra, nói: “Từ trước tới giờ anh chưa hề chơi trò mập mờ với bất cứ ai, trong lòng anh chỉ có em, chỉ có mình em thôi!” “Anh lại nói láo rồi, anh tưởng tôi không biết quan hệ giữa anh và Diệp Thủy Tiên sao? Đừng coi tôi là trẻ con!” “Thủy Tiên? Thủy Tiên là em gái anh.” “Lừa đảo, anh là đồ lừa đảo! Tôi tận mắt nhìn thấy hai người hôn nhau, anh còn bịa chuyện?”
“Hôm đó em cũng ở quán bar?” Phó Bạch Tuyết đã sắp khóc, “Không phải anh nhắn tin bảo tôi tới xem hiện thực sao? Tôi đã tới, còn chứng kiến anh và Diệp Thủy Tiên ôm hôn nhau trước mặt mọi người.
Anh...
anh quá vô trách nhiệm, lợi dụng Thủy Tiên thích anh, tùy ý chà đạp tình cảm của cô ấy.
Anh thích cô ấy thì cô ấy là bạn gái anh, còn không thích thì cô ấy là em gái, sao anh lại vô liêm sỉ như vậy hả?! Cho tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe!” Hà Cảnh Hành nghe rất rõ, anh vô cùng tỉnh táo.
Sở dĩ quan hệ giữa anh và Phó Bạch Tuyết từ từ xa cách trong một năm qua không thể bỏ qua công lao của Diệp Thủy Tiên.
“Anh không gọi em đến, dù là kiểm tra lịch sử trò chuyện cũng được, tìm Thủy Tiên đổi chất cũng được.
Anh khẳng định là anh không gửi bất cứ tin nhắn nào gọi em đến.”
“Không phải anh gửi, hãy tin anh.” Phó Bạch Tuyết bĩu môi, nhìn anh chằm chằm, lấy điện thoại di động ra định cãi với anh, lịch sử trò chuyện lúc đó vẫn còn, cô vẫn không nỡ xóa đi.
Hà Cảnh Hành cũng lấy điện thoại của mình ra, cũng mở lịch sử trò chuyện ra, một năm qua anh cũng không nỡ xóa lịch sử trò chuyện với cô Hai bên so sánh với nhau, bên lịch sử trò chuyện của Phó Bạch Tuyết còn có định vị quán bar lúc đó do Hà Cảnh Hành gửi tới, còn bên Hà Cảnh Hành hoàn toàn không có, cũng không có tin nhắn gọi cô tới.
Rất rõ ràng, điện thoại của anh đã bị ai đó động vào.
Mà người duy nhất có khả năng lấy điện thoại của anh để gửi tin nhắn lung tung lúc đó chỉ có Diệp Thủy Tiên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1071: Ý trí không ngăn được cảm xúc
Chương 1071: Ý trí không ngăn được cảm xúc